TRỌNG SINH 90: VỢ BÉO CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN MUỐN XOAY NGƯỜI

"Em được lắm!"

Cậu bé mập lải nhải dạy dỗ Kỳ Văn Diệp, "Mua đồ ăn vặt cho cậu, mà cậu còn không vui, chẳng lẽ cho cậu ăn cỏ ăn trấu cậu mới vui vẻ sao? Hồ đồ!"

Kỳ Văn Diệp đúng là không đoạt lại cậu bé mập, chỉ là đem túi trong tay Mạnh Dao trả lại, cường ngạnh mà nói: "Em không cần!"

Mạnh Dao tức giận mà mắng cậu, "Thằng nhóc này, không biết tốt xấu, chị còn chưa uống qua, mua cho em, em còn không vui, không uống thì đổ đi!"

Ánh mắt Dương Bân Bân đảo một vòng.

Cậu cho rằng Kỳ Văn Diệp không cần, thì chính mình không uống, không nghĩ tới Mạnh Dao lấy ra một túi tiền.

Dương Bân Bân chớp mắt, bật chế độ nịnh nọt lấy lòng kêu lên "Chị dâu"

"Chị dâu, chị thật tốt, cha em cũng không đối với em tốt như vậy, cảm ơn chị dâu, sau này chị thường tới nha, mỗi lần tới thì nói trước với em, em ra nghênh đón chị!"

"Thật sự? Thật không dám giấu giếm em, chỉ tỉnh toán sẽ ở trường buôn bán, khẳng định trong trường quan hệ của em với mấy bạn học rất tốt, em nhớ giúp chị tuyên truyền nha"

Mạnh Dao cũng học bộ dạng tươi cười của cậu bé, làm Dương Bân Bân run cả tay.

Cậu bé biết mà, trên đời này làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, thứ nước này cũng thật phỏng tay mà.

Dương Bân Bân nhe răng, "Chị dâu, làm buôn bán chỉ cần không lừa già dối trẻ, hòa khi sinh tài, khẳng định sẽ buôn may bán đắt, buôn bán tốt ngay ấy mà.

Mạnh Dao không nhịn được sờ sờ đầu của cậu bé mập mạp này.

Thằng nhóc béo này cũng có ý tử, cô còn chưa buôn bán nó đã chúc cô buôn may bán đắt rồi.

Mạnh Dao cười cười, "Vậy mượn lời tốt này của em!"

Đáng tiếc, cô chỉ nói thế mà thôi, vừa mới bắt đầu, cô không định tính toán tới đây bán.

Bên này, Kỳ Văn Diệp nghe được Mạnh Dao muốn buôn bán, không bình tinh nói, lỗi kéo Mạnh Dao, khẩn trường hề hề hỏi: "Chị muốn ở trước trường em buôn bán? Chị định bán cái gi?"

"Em nói chị cho chị biết, trường của em nhìn vậy chứ buôn bán không tốt đâu, học sinh có tiền thì chê mấy món rẻ, còn bán quá mắc thì học sinh nghèo như em không có tiền để mua"

Không đúng, phải nói là Kỳ Văn Diệp căn bản không ăn cơm ở bên ngoài, buổi sáng Kỳ Bác Ngạn cho cậu 1 đồng cậu cũng không mua, định lát nữa đổi tiền lẻ rồi lấy một hai xu gì đó.

Kỳ Văn Diệp nghĩ đến tình trạng thê thảm hiện tại, lắc đầu liên tục.

"Chị định tới trường buôn bán cái gì, rồi lỡ không ai mua thì sao? Đừng dùng hết tiền"

"Chị nếu là, nếu là muốn mua đồ ăn vặt, mua.... Còn không được sao?"

Kỳ Văn Diệp mặt nghẹn đỏ lên, nói chuyện lí nhí, giống như ai cắt miếng thịt của cậu: "Em, em mua cho chị, bất quá, em nói trước, nhiều nhất mua...một xu thôi"

Mạnh Dao: "........"

Cô cắn răng, chọc trấn Kỳ Văn Diệp, "Có thể nói lời nào hay hơn được không? Em không nói gì hay được à? Chị mua cho em an? Chỗ nào cần em ra tiền?".

"Đúng rồi, cậu chỗ nào thì có tiền? Cậu không phải là người nghèo sao? Ngày hôm qua cậu còn cùng mình khóc than gạt tiền người ta đó! Có tiền sao không lấy ra mua đồ ăn ngon, mau lấy ra!"

Dương Bân Bân nghe Kỳ Văn Diệp nói có tiền, so với chính mình có tiền còn kích động hơn, lấy tay bỏ vào túi Kỳ Văn Diệp tìm tìm, thì bị cậu cho một phát vào tay.

"Đây không phải tiền trộm!"

Kỳ Văn Diệp ngẩng cằm nói, ngay sau đó, đem cây kẹo Mạnh Dao vừa bỏ xuống, đưa cho cô, "Cầm lấy, không phải chị chưa từng ăn sao? Em mua cho chị!"

"Nhưng mà chị phải đáp ứng em, ăn xong không được tùy ý buôn bán, nhà chúng ta không có nhiều tiền cho chị làm bậy đâu!"

Mạnh Dao: "........"

Mạnh Dao bĩu môi, đem cây kẹo đường chọc chọc cậu vài cái.

Vừa mới lúc đầu, thằng nhóc này có chút không kiên nhẫn, kết quả là càng chọc càng ngốc, luôn ngơ ngác nhìn ra sau lưng cô.

Hậu tri hậu giác Mạnh Dao cảm thấy không đúng, vừa quay đầu lại....

"A!"

Trùm cuối khuôn mặt lạnh tanh đứng rất gần cô, mắt cô trừng lớn, cả kinh hét một tiếng thật to hướng tới anh "A".

Bình luận

Truyện đang đọc