TRỌNG SINH ĐỘC SỦNG CỬU THIÊN TUẾ


Người theo dõi âm thầm đi theo Lục Khanh vào kỹ viện, bất quá nàng linh hoạt như cá, quanh co lòng vòng một lúc rồi vào một khuê phòng.Người theo dõi liền mất tung tích.
Lục Khanh ngựa quen đường cũ đẩy cửa sổ, nhảy xuống, rẽ qua mấy con hẻm liền lên một cái xe ngựa cũ, thông qua mất đạo trở lại tẩm cung.
Mật thám đem hết chuyện ở tửu lầu bẩm báo hết một lượt cho Tô Diệc Thừa.
" Bẩm báo đại nhân, " Lục gia " kia sau khi từ tửu lầu ra liền ghé qua kỹ viện bên cạnh.

"
" Kỹ viện? "
Ánh mắt Tô Diệc Thừa dần trở nên thâm thúy, nhưng mặc nhiên lại không đánh mất nghi ngờ.
" Đi kỹ viện rất có thể là kế để đánh lạc hướng.

"
Lại thêm một tai mắt trong cung bẩm báo: " Bẩm đại nhân, công chúa cả ngày nay đều ở trong phòng, không có ra cửa.

"
Nghe vậy, hắn ta mới âm thầm thở phào một hơi.

Xem ra...!Người cùng hắn đối đầu kia, chắc chắn không phải công chúa.
Bất quá nghĩ đến lời Quả Nhạc nói ngày hôm qua, công chúa đối với chuyện của hắn đã thờ ơ, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu.
Chẳng lẽ nữ nhân kia thay lòng đổi dạ?
Nghĩ đến đây hắn lập tức đứng dậy.

" Công chúa, Tô đại nhân xin cầu kiến.

"
Lúc này nàng vừa mới từ bên ngoài trở về, cả người bụi bẩn liền nghe thấy tiếng Nga nhi vọng vào
" Bản công chúa đang nghỉ trưa, không gặp.

"
Lục Khanh dùng nước lạnh thấm ướt khăn lau mặt, lại ăn thêm một miếng đào ướp lạnh, lập tức cảm thấy như cả người sống lại.
Nga nhi lui ra ngoài, lập tức giương giọng đối với Tô Diệc Thừa " Công chúa nói, người đang ngủ trưa, không tiện gặp ngài.

"
Từ khi hắn bị công chúa ghét bỏ, nàng đối với hắn chẳng còn khách khí như xưa.
Tô Diệc Thừa vừa nghe thấy lời này, liền biết công chúa không muốn gặp, bèn ngồi xuống bàn đá trong tiểu viện.
" Vậy thần chờ đến khi công chúa tỉnh lại.

"
Lục Khanh cũng không có ý kiến " Nếu hắn muốn, cứ để cho hắn chờ đi."
Nàng lại tiếp tục ăn hoàng đào.
Hoàng đào này vừa to lại vừa ngọt, mát mát lạnh lạnh, sau đó liền lệnh xuống một câu " Hoàng đào này ăn rất ngon, ngươi phái người đem một phần qua phòng Đốc Công đại nhân đi.

"
Thanh âm lanh lảnh, ngòn ngọt như nước suối truyền đến tai Quân Diễm Cửu đang ngồi xem công văn sát vách, bất giác làm ngòi bút y cứng lại.
Không bao lâu sau, hoàng đào liền được đưa tới, trên mặt đĩa gốm thúy bích trong suốt như pha lê, từng miếng hoàng đào sắp xếp ngay ngắn, phía dưới còn có vụn băng ướp lạnh.
Không hổ là công chúa, đến khối băng lớn như vậy, tùy tiện nói dùng là dùng.
Quân Diễm Cửu nếm thử một miếng, cảm thấy vừa lạnh vừa ngọt, rất thích hợp giải nhiệt.
Mà lúc này, Tô Diệc Thừa dưới ánh nắng chói chang, miệng đắng lưỡi khô, ngay cả người dâng trà cũng không có.
Mới vừa rồi còn nhìn thấy hạ nhân bưng một đĩa lớn hoàng đào ướp lạnh bước qua mặt hắn, hắn vốn dĩ còn tưởng...!Lúc này cũng chẳng biết đem đi nơi nào.
Hắn lấy quạt xếp ra phẩy nhưng càng phẩy càng cảm thấy nóng, đành phải dùng quạt che nắng lại.
Nếu như là lúc trước, công chúa tuyệt đối sẽ không để hắn như vậy, hắn mỗi lần lui tới Kiêu Dương Điện đều là của ngon vật lạ tiếp đãi, nữ nhân kia dù có đang làm gì, chỉ cần nghe tin hắn, nhất định sẽ chạy như bay tới.
Nghĩ đến đây, Tô Diệc Thừa liền cảm thấy khổ sở không thôi.
Đều tại Tiểu Cúc Hương đáng chết kia!
Không biết tới khi nào, nàng mới có thể hết giận đây?
Hắn trong lòng chỉ muốn phất áo bỏ đi, nhưng lúc nãy lại chính miệng nói phải đợi được công chúa " ngủ trưa" tỉnh lại, chỉ đành cắn răng ngồi xuống chờ.
Ghế đá này thật sự quá nắng, như là chỉ muốn đem hắn nướng đến chín, hắn vừa đặt mông xuống liền hối hận, nhưng Kiêu Dương Điện này nô tài lại không có mắt, không mời hắn vào điện, nếu hắn cứ đứng đó sẽ càng thêm xấu hổ.
Lúc này, Lục Khanh đang ở trong tẩm cung, một bên ăn hoàng đào, một bên dùng nước Mạc Ly đưa đến làm thực nghiệm.
Nàng lấy hai mầm tiêu cay, giống nhau đến từng số lượng lá lớn lá nhỏ trồng vào hai chậu.


Một cái nàng dùng nước giếng bình thường tưới, một bên lại dùng linh tuyền.
Lúc sau, nàng ngáp một cái, thật sự leo lên giường ngủ trưa.
Giường của nàng chính là dùng băng ngọc làm chiếu, cho dù ngày hè chói chang, nằm trên đó vẫn mát lạnh như cũ, dưới giường còn kê thêm ba cái bồn lớn đầy băng để hạ nhiệt.
Lục Khanh thoải mái đi vào trong giấc ngủ, lúc tỉnh dậy đã là hoàng hôn, thấy nàng tỉnh, Nga nhi bên cạnh liền nhắc nhở " Công chúa, Tô đại nhân vẫn còn đang chờ trong sân! "
" Còn chưa đi? " Điều này có chút ngoài dự đoán.
Từ trước tới nay, vị Tô đại nhân này chính là một đoá hoa cao lãnh, từ khi nào, lại có kiên nhẫn như vậy?
Quả nhiên, nam nhân chính là không dễ đoán.
Lục Khanh cười lạnh, đẩy cửa bước ra.
" Tô đại nhân.

"
" Ngài tìm bản công chúa là có việc gì sao? "
Tô Diệc Thừa đang gà gật thì nghe thấy giọng nói kia, lập tức thanh tỉnh, vừa mở mắt lại thấy nàng cả người mang màu xanh tươi mát, khẽ nhếch cằm, kiêu căng nhìn hắn.
Mang theo cả hơi lạnh từ trong tẩm cung bay ra.
" Thần...!Thần...!"
Hắn lập tức đứng lên, nhấp nhấp đôi môi khô khốc, nhìn qua như có chuyện quan trọng: " Thần có chuyện nhất định phải nói rõ với công chúa.

"
Lục Khanh không động, chỉ hơi nhíu mày: " Nói đi.

"
Tô Diệc Thừa tiến lên: " Công chúa có còn tâm ý đối với thần không? "
Lục Khanh??
" Ta thật sự không rõ Tô đại nhân đang muốn nói gì.

"

Tô Diệc Thừa tiếp tục giải thích " Chuyện cùng Tiểu Hương Cúc chỉ là ngoài ý muốn, thần căn bản không có khả năng thích ả kỹ nữ kia, chẳng lẽ, công chúa vì chuyện này mà cả đời không để ý đến thần sao? "
Lục Khanh thoạt nhìn vô cùng kinh ngạc: " Cho nên...!Tô đại nhân tính rũ áo bỏ chạy, không chịu trách nhiệm với Tiểu Hương Cúc sao? "
Tô Diệc Thừa cả mặt viết đầy chán ghét: " Chỉ là một ả kỹ nữ, vốn là do ả lợi dụng việc vào nhầm phòng, còn muốn thần cưới ả? "
" Thần chính là...!"
Tô Diệc Thừa lần chần cả nửa ngày, đột nhiên trở nên thẹn thùng: " Thần tâm đã duyệt một người, tuyệt đối sẽ không đem nữ nhân kia bước vào cửa phủ, làm người thần tâm duyệt chịu ủy khuất! "
Lục Khanh kì quái nhìn hắn: " Chuyện này mình Tô đại nhân quyết định là được rồi, việc gì phải nói với bản công chúa ta? "
Tô Diệc Thừa thấy nàng còn chưa chịu hiểu, mặt lại đỏ lên như hạ quyết tâm lớn: " Bởi vì người thần tâm duyệt xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là công chúa! "
Lục Khanh há miệng càng to.
Tên khốn này được lắm! Kiếp trước nàng chưa từng thấy hắn biểu đạt qua tâm ý với nàng!
Tô Diệc Thừa quả thực đã cân nhắc qua, hắn và Lục Khanh trước nay vẫn là trạng thái mơ hồ không rõ, chỉ là hắn có thể cảm nhận được, Lục Khanh thích hắn, lúc ấy hắn có thể làm bộ làm tịch, chỉ cần như vậy nàng sẽ vẫn luôn thích hắn.
Mà nay, cảm giác được nàng càng ngày càng xa, chỉ còn cách cho nàng thấy " tâm ý " của hắn, hắn mới có thể bắt lấy nàng.
Nhưng Lục Khanh nghe xong, lại không có cái gì gọi là kinh hỉ cùng e lệ, ngược lại còn có chút khó xử
" Chính là...!Bản công chúa cũng đã tâm duyệt một người.

"
Tô Diệc Thừa ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc.
" Chỉ là, người đoa không phải ngươi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc