TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Bánh trứng gà cuộn đã làm xong, để lạnh một lúc, vừa thơm vừa giòn.

Hà Loan Loan cẩn thận bưng một chồng bánh trứng cuộn đi tìm nhà của liên trưởng liên đội ba Tạ Duệ Cường.

Mới vừa tới cửa đã nghe được có tiếng mấy người phụ nữ đang nói chuyện bên trong.

Cô đứng ngoài hàng rào nhìn vào thì phát vợ liên trưởng liên đội ba Bao Thải Hồng, vợ liên trưởng liên đội bốn Chu Khôn Tào Hiểu Kiều và vợ liên trưởng liên đội một Thôi Xuân Hồng đều đang ở đây, ba người phụ nữ tụ tập thêu thùa may vá.

Nhưng Tào Hiểu Kiều lại luôn mồm liến thoắng.

“Tôi nói cho các cô biết nha, Hà Loan Loan kia chẳng phải thứ gì tốt, lúc trước lão Chu nhà tôi cực khổ cõng lão Cố về, đây là chuyện mọi người đều biết đúng không? Hôm qua Hà Loan Loan kia một hai phải nhét cho tôi một bát thịt gà, tôi nghĩ thịt gà cũng không rẻ nên mới cho cô ta một chén tỏi ngâm, tỏi ngâm tôi làm thì mọi người đều biết rồi đó! Có tiền cũng không mua được đâu! Ai biết Hà Loan Loan này bụng dạ xấu xa, lại bỏ rất nhiều xuyên tiêu vào trong bát thịt gà kia! Cay đến mức quai hàm của tôi tới giờ vẫn còn tê! Các cô nói xem người bình thường sẽ làm những chuyện này sao?”

Bao Thải Hồng muốn nói lại thôi, Thôi Xuân Hồng lại cười lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm nói người xinh đẹp thường không an phận, các cô không tin, cho dù cô ta biết nấu cơm thì có thể an phận thành thật làm cho đoàn trưởng Cố được mấy năm? Tôi thấy không bao lâu nữa cô ta sẽ chạy khỏi nơi hẻo lánh này thôi.”

Bao Thải Hồng xấu hổ cười: “Tôi thấy Hà Loan Loan cũng không giống kiểu người như vậy.”

Tào Hiểu Kiều trừng mắt liếc cô ấy: “Cô thì biết cái gì! Cô quá hiền lành rồi! Dù sao tôi nói cho cô biết, người này không có ý tốt, còn nữa, thật ra đoàn trưởng Cố lớn tuổi như vậy mới kết hôn là do phương diện kia...”

Bả vai bỗng nhiên bị người ta bắt lấy, Tào Hiểu Kiều quay đầu lại: “Ai làm gì... A nha!!!”

Cô ta sợ tới mức run lên, cây kim trong tay cũng chọc vào da thịt, sắc mặt trắng bệch như thấy quỷ!

Hà Loan Loan cười khanh khách: “Ai da, đang nói chuyện của tôi sao? Tới, tôi nói cùng với mọi người.”

Tào Hiểu Kiều chưa hết kinh hồn, Thôi Xuân Hồng ở bên cạnh vẫn bình tĩnh, cười âm dương quái khí: “Em dâu Hà, bọn tôi đều là hàng xóm láng giềng mấy năm nay, quan hệ cũng tốt, bình thường đều có gì nói nấy, không có ý xấu, nếu cô xem mấy lời kia là thật thì bụng dạ cũng quá hẹp hòi rồi!”

Hà Loan Loan thản nhiên cười: “Xem chị dâu nói gì kìa, nhà chị dâu Tào gần nhà tôi, mấy ngày nay không ít lần nói về mấy quân tẩu khác trước mặt tôi, tôi cũng không để trong lòng. Chẳng lẽ chị dâu Tào nói chị dâu Thôi mặt to m.ô.n.g lép, cái bụng cũng là thứ bỏ đi, tôi còn có thể xem là thật sao?”

Ý cười trên mặt Thôi Xuân Hồng lập tức biến mất, quay đầu hung hăng nhìn Tào Hiểu Kiều!

Tào Hiểu Kiều sợ tới mức nhanh chóng xua tay: “Tôi tôi tôi không có nói mà!”

Hà Loan Loan cười tủm tỉm: “Chị dâu Tào, cô chưa nói tôi hay chưa nói mấy chị dâu khác?”

Tào Hiểu Kiều cuống quít cầm lấy cái ky: “Ai tôi cũng không...”

Hà Loan Loan nhìn chị dâu Thôi: “Chị dâu Thôi, anh em xa không bằng láng giềng gần, cũng không nên so đo mấy thứ này, chị dâu Tào nói mình không có nói nên chúng ta cứ coi như không nghe thấy gì đi.”

Nhưng Thôi Xuân Hồng lại không muốn, cô ta bắt lấy tay Tào Hiểu Kiều: “Cô nói rõ ràng cho tôi! Cô nói ai mặt to m.ô.n.g lép, bụng vô dụng? Cô tưởng bản thân mình xinh đẹp lắm à? Người thật sự xinh đẹp là Hà Loan Loan, cô là cái thá gì mà dám nói xấu sau lưng tôi! Tào Hiểu Kiều, tôi cho cô mặt mũi mà cô miệng cô lại dám phun phân thối hoắc như vậy sao?!”

Tào Hiểu Kiều chột dạ nhưng vẫn gân cổ cãi: “Tôi nói cô thì làm sao! Tôi nói không phải sự thật à!?”

Hai người ồn ào đánh nhau túi bụi, Bao Thải Hồng nhanh chóng khuyên can.

Hà Loan Loan vừa lòng bước sang một bên đưa bánh trứng gà cho Điềm Điềm và Mật Mật.

Đêm đó, chuyện náo nhiệt nhất khu nhà ở chính là chuyện Tào Hiểu Kiều bị đánh.

Thôi Xuân Hồng rất để ý tới vẻ bề ngoài, dưới cơn tức giận đã đánh Tào Hiểu Kiều một trận muốn rách mặt!

Mười giờ tối, Cố Dục Hàn vừa mới tắt đèn, vươn tay ấn Hà Loan Loan thì đã nghe thấy tiếng la bên ngoài vọng vào.

“Lão Cố! Lão Cố! Cậu ra đây, chúng ta nói vài câu!” Là giọng của liên trưởng Chu.

Còn có tiếng khóc oán giận của Tào Hiểu Kiều.

Bình luận

Truyện đang đọc