TRONG THÔN CÓ MỘT CÔ NƯƠNG

Khi chiều xuống, Hoa Nhị lang mang theo người trở về. Thấy Dương Minh đã chờ sẵn đoàn người ở dưới chân núi, hắn tiến lên xấu hổ nói: "Trưởng thôn, chúng ta tìm không được Lục Đại lang."

"Làm sao lại như vậy được? Trên núi không có tung tích của hắn hay sao?" Dương Đại nương nghe nói như vậy thì vội vàng kéo Hoa Nhị lang lại hỏi.

"Đại nương, ở trên núi quả thực là chúng ta có phát hiện được một chút dấu vết có người ở, nhưng khi chúng ta lần theo tìm kiếm thì lại đột nhiên không thấy tung tích. Theo suy đoán của ta thì có lẽ là Lục Đại lang đã đi tới đỉnh núi bên kia." Hoa Nhị Lang bất đắc dĩ nói. Hiện tại tuyết đã ngừng rơi, mọi người chỉ cần theo dấu vết để lại mà tìm thật kĩ là được, nhưng bọn họ đã lật tung cả tòa sơn lên rồi vẫn không tìm được Lục Nguyên Sướng.

"Bên kia là bên nào? Nhị Lang, ngươi cũng không nên hù dọa Đại nương." Dương Đại nương chưa từng lên núi, chỉ biết là người trong thôn đều lên đỉnh núi này săn thú, đỉnh núi bên kia sẽ cực ít người đi đến.

"Vượt qua hai đỉnh núi, sang bên kia sẽ tới đỉnh Huyền Vân sơn, chúng ta mất tung tích của hắn là ở chân núi Huyền Vân. Có lẽ Lục Đại lang đã lên Huyền Vân sơn." Hoa Nhị lang kiên nhẫn giải thích.

"Vậy tại sao các ngươi không lên núi tìm thử?" Dương Đại nương tức giận nói. Đã hai ngày trôi qua mà không thấy người, lẽ nào nàng lại không lo lắng.

"Đại nương, Huyền Vân sơn cao chót vót đến dị thường, mấy người chúng ta không có võ nghệ, không lên nổi a!" Hoa Nhị Lang trả lời một hơi. Nơi đó bọn họ chưa từng đi đến, mà ngày cũng sắp tối rồi nào còn dám kéo nhau lên núi.

"Các ngươi cực khổ rồi, hãy sớm đi về nghỉ đi thôi, ngày mai vẫn còn muốn làm phiền các ngươi, ta sẽ cùng các ngươi đi tới Huyền Vân sơn để tìm xem sao." Dương Minh cũng không còn cách nào nữa, chỉ đành phải nói như vậy với đoàn người kia.

Đêm đó, người nhà họ Dương suốt đêm không ngủ. Đang giữa mùa đông giá rét, một mình ở trên núi ròng rã hai ngày, cho dù không đụng tới dã thú thì cũng bị đông lạnh mà chết.

Lúc này Cố Tiểu Phù đang ngồi ở trong phòng làm áo cưới. Hôm qua vì có Chúc tiểu thư khuyên lơn, trong lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều.

Hai ngày này, người nhà họ Chúc đối với nàng rất tốt, Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương cho nàng tình cảm cha mẹ đã lâu nàng không có. Điều này làm cho mỗi khi nhớ tới người nhà họ Cố thì nàng lại không khỏi có chút thổn thức.

Nàng không phải là người ngu. Hành động của Cố lão cha cùng Cố Đại nương, chỉ cần là người tinh tường một chút đều sẽ có hoài nghi. Nhưng Cố gia đối với Cố Đại Phù cũng rất bình thường, điều này đã làm cho Cố Tiểu Phù sau mỗi lần hoài nghi lại không khỏi có chút xấu hổ. Nàng cố gắng vì người nhà họ Cố để tìm cớ. Tỷ như đó là vì Cố gia khốn cùng, tỷ như là vì Cố gia vốn dĩ tính tình lãnh đạm, lại tỷ như cha mẹ dù có quan tâm thì cũng chỉ chôn ở trong lòng.

Nhưng mà, Cố Tiểu Phù vẫn luôn cảm thấy, người nhà họ Cố ở đối xử nàng cùng Cố Đại Phù thật sự vẫn có chỗ khác biệt.

Mỗi khi mùa màng tốt hơn, Cố Đại Phù sẽ có bộ đồ mới, nhưng nàng vĩnh viễn chỉ được mặc lại đồ cũ của Cố Đại Phù. Cố Đại Phù xuất giá thì cũng keo kiệt, nhưng vẫn phải có hẳn một rương đồ cưới, còn Cố Tiểu Phù xuất giá thì lại chỉ được hai bộ quần áo.

Những thứ đồ này, lấy tính tình của Cố Tiểu Phù thì chắc chắn là nàng sẽ không chú ý, nhưng đây không phải là vấn đề đồ vật, mà là biểu hiện của tâm ý. Sau này mỗi khi hồi tưởng lại chuyện mình bị bán cho Lục gia, thấy Cố lão cha dẫn theo Cố Đại lang vội vã mà đến tìm nàng, Cố Tiểu Phù lại cảm thấy mình hoài nghi như vậy là đã quá mức võ đoán, cũng quá tổn thương đến tình thân.

Mà thôi, dù sao thì nàng cũng đã cùng Chúc gia kết thân, nàng lại sắp gả cùng Lục Nguyên Sướng, tương lai sinh hoạt của nàng tràn ngập hi vọng, những thương tâm kia đều đã qua, vậy hãy để cho nó qua đi thôi.

Trăng sáng sao thưa, trong hang sâu vừa u ám vừa cực kỳ yên tĩnh. Còn ở bên hồ nước nóng, có một người nằm trên mặt đất, không rõ sống chết ra sao. Xung quanh nàng, toàn bộ tuyết đã hòa tan, trên người nàng bây giờ chỉ có máu đọng lại, giữa ban đêm trông có vẻ cực kỳ dọa người.

Bên cạnh nàng, có một con sói nhỏ, con sói này lúc trước rống quá lâu, lâu đến mức trở nên cực kỳ mệt nhọc, bây giờ nó nằm nhoài bên người nàng ngủ say, không hề rời đi.

Bên trong thung lũng yên tĩnh đột nhiên có tiếng bước chân ai đó giẫm lên tuyết vọng lại tạo nên tiếng động loạt xoạt. Một lão nhân quắc thước, tinh thần mẫn tiệp, bước chân mềm mại đi tới bên cạnh người kia. Con sói đánh hơi được có người đến thì vươn mình lên, nó khàn giọng nhếch miệng quay về phía lão nhân phóng ánh mắt đầy vẻ đề phòng.

Lão nhân khẽ mỉm cười, lão nhanh chóng làm một điểm huyệt ở trên người của con sói, con sói lập tức hôn mê bất tỉnh. Lão nhân quay đầu xem bốn phía, sau khi nhận thấy không còn có ai khác nữa lúc đó mới quan sát người nằm trên đất rồi tỉ mỉ bắt mạch.

"Số mệnh đã an bài!" Lão nhân xem mạch xong thì nhẹ nhàng thốt lên. Hắn xoay người nhìn về phía cái cây treo đầy quả màu hồng, gọn gàng leo lên rồi từng quả, từng quả hái xuống.

Cho đến khi tất cả số quả trên cây đã được hái xuống, lão nhân còn cẩn thận đếm lại một lần nữa, nhặt luôn cả một quả bị ném trên mặt đất, lão nhân nhìn quả còn lại bị cắn chỉ còn một nửa thì thở dài nói: "Thật là phung phí của trời!"

Nói xong, lão nhân cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Ngoại trừ thân cây trơ trụi kia xác nhận hắn đã đến nơi này, còn lại các thứ khác đều vẫn vậy, như không có chuyện gì đã xảy ra.

Ánh nắng ấm áp của ban mai dần dần bay lên, Dương Minh dẫn các tráng hán trong thôn hướng về phía Huyền Vân sơn đi tới. Mặc kệ là chết hay sống, là người hay là thi thể, hôm nay hắn nhất định phải tìm thấy Lục Nguyên Sướng.

Khi Tiểu Cửu hoang mang tỉnh lại, nó thấy Lục Nguyên Sướng vẫn nằm trên đất liền nhẹ nhàng bò qua đó, dùng đầu lưỡi liếm mặt Lục Nguyên Sướng, mong làm cho nàng tỉnh lại. Tiểu Cửu nghe hiểu được lời dặn cuối cùng của Lục Nguyên Sướng, nàng bảo nó đi tìm mẹ, nhưng Tiểu Cửu lại không muốn rời đi. Nó chỉ muốn chờ ở bên người Lục Nguyên Sướng, mặc kệ là chết hay sống, nó muốn bồi tiếp cha.

Nhưng dù Tiểu Cửu đã đợi qua một ngày, Lục Nguyên Sướng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Cửu đói bụng lại khát, nó liền đi đến bên hồ uống mấy ngụm nước, sau đó lại trở về núp ở trong lồng ngực Lục Nguyên Sướng, không muốn rời đi.

Thời gian một ngày rất dài, thời gian một ngày cũng rất ngắn. Đến giờ ngọ, Dương Minh đem được đoàn người đến được dưới chân núi Huyền Vân, nhưng ngước nhìn lên đỉnh Huyền Vân sơn sừng sững, cao chót vót thì cả đoàn người đều không biết làm sao để lên được đó.

Loại núi này cũng chỉ có nhân tài võ nghệ cao cường như Lục Nguyên Sướng mới lên được, còn những người làm nghề săn bắn bình thường phổ thông như Hoa Nhị lang thì chỉ mới nhìn thôi cũng đã phát khiếp.

Dương Minh chưa từ bỏ ý định, hắn thúc mọi người cùng nhau vật lộn leo lên, nhưng mất một buổi trưa mà đoàn người mới lên được một chút.

Dương Minh nhìn sắc trời dần tối, lại nhìn một đám tên đô con đã kiệt sức, hắn xấu hổ nói: "Ta biết ta đã làm khó dễ các ngươi, tối nay ta cũng không thể quay về, vì vậy phải ở lại trên núi cho hết một đêm thôi. Ngày mai ta sẽ tìm lại, nếu như vẫn tìm không được thì đành trở về vậy."

"Trưởng thôn, ngài đừng nói như vậy, đều là người cùng thôn cả, có thể giúp thì sẽ giúp thôi. Cái ngày thôn ta gặp tai họa, Lục Đại Lang mắt không chớp đã hiến một thạch lương, hắn đối với thôn Lạc Khê chúng ta có đại ân." Hoa Nhị lang nói.

"Đúng vậy, chỉ trách là mấy người chúng ta võ nghệ không tinh, không giúp được Lục Đại lang." Những người khác cũng phụ họa theo.

Dương Minh vui mừng gật đầu, sau đó chỉ huy mọi người tìm chỗ nghỉ chân.

Bóng đêm lại một lần nữa phủ xuống, Tiểu Cửu thất vọng nhìn Lục Nguyên Sướng không nhúc nhích, một mình kêu rên ở bên trong thung lũng.

Đến nửa đêm, đột nhiên Tiểu Cửu cảm giác có động tĩnh, nó vội vàng cảnh giác vươn mình lên, nó vốn tưởng rằng là lão nhân kỳ quái đêm qua lại xuất hiện, ai nghĩ đến, người mà nó nhìn thấy lại chính là Lục Nguyên Sướng vừa tỉnh lại!

"A ô ~ "

Tiểu Cửu ý thức được Lục Nguyên Sướng không chết liền bị kích động mà nhào vào trong lòng Lục Nguyên Sướng. Nó không nhịn được mà dùng đầu lưỡi liên tục liếm mặt Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng ngủ quá lâu, nên lúc tỉnh lại còn có chút mơ màng, phải chờ qua một lúc lâu, mới hoàn hồn lại. Thì ra nàng không chết.

Đúng vậy, nàng không chết! Ngay trước khi nhắm mắt lại, nàng đã cảm thấy lần này mình chắc chắn phải chết. Nàng là một kẻ sợ chết. Dĩ vãng nàng đã dùng hết thảy nỗ lực để bảo vệ tính mạng của chính mình, nhưng ai có thể nghĩ tới, nàng sẽ lại chết vì một trái cây nho nhỏ.

Năm đó đại quân Nhung Địch xâm lấn nàng không chết, cùng Vương Siêu quyết chiến nàng cũng không chết. Nếu đúng là người có mệnh bị ngăn trở như vậy, nếu phải chết vì một trái cây nhỏ thì chuyện này thực sự là chuyện đáng cười lớn. Điều làm Lục Nguyên Sướng suy nghĩ thật lâu cũng không thể hiểu được, là tại sao mình sẽ lại bất cẩn đến mức ăn vào trái cây kia như vậy.

Nàng là khách quen của rừng núi, đối với nơi đây có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, làm sao nàng lại phạm vào một sai lầm cấp thấp như vậy đây? Lục Nguyên Sướng hồi tưởng lại lúc đó, cái trái cây kia bốc ra hương vị dị thường, làm cho cả người đều bị hấp dẫn đến mức không cưỡng lại được. Trái cây như không ngừng mời gọi nàng, mà trong đầu của nàng cũng như bị choáng váng trong chốc lát. Cứ như là ma xui quỷ khiến, làm cho nàng không chống lại được sự mê hoặc của trái cây.

Cái cảm giác nóng rực, đau đớn mạnh mẽ khắc thật sâu ở trong lòng Lục Nguyên Sướng. Hiện tại nàng cảm nhận được thể phách chính mình vẫn cường tráng như cũ, lại cũng có cảm giác như sống lại sau khi đã chết vậy.

"Tiểu Cửu, ta không chết! Ha ha!" Lục Nguyên Sướng ngửa mặt nhìn trời hưởng thụ niềm vui mừng được sống sót sau tai nạn.

Đợi đến cảm giác hưng phấn qua đi, Lục Nguyên Sướng quay đầu lại xem cái cây đầy trái kia thì phát hiện trên cây đã không còn sót lại một quả nào. Nàng tìm kiếm khắp mọi nơi, ngay cả trái mà mình đã hái xuống ăn dở đều không còn, trong lòng không khỏi sản sinh một cảm giác, chỉ nghĩ đến thôi đã sợ, có người đã đến đây!

Là ai? Ai đã tới đây? Vì sao không cứu nàng? Vì sao không giết nàng?

Cả thung lũng cực kỳ yên tĩnh, căn bản không có một bóng người, Lục Nguyên Sướng tìm một vòng, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Tìm lại cái áo khoác đã bị mình xé rách, Lục Nguyên Sướng đi đến bên hồ chùi rửa đi vết máu trên người.

"Tiểu Cửu, xoay qua chỗ khác, không được nhìn lén." Lục Nguyên Sướng đang muốn cởi áo, phát hiện Tiểu Cửu đang trừng hai con mắt mà nhìn nàng, nhất thời có chút thẹn thùng.

Tiểu Cửu cố hết sức xoay người đi, nhưng mà cái tai vẫn dựng đứng lên nghe ngóng động tĩnh. Nó quá sợ rằng Lục Nguyên Sướng lại chết một lần nữa, vì thế mà lúc nãy mới nhìn cha chằm chằm như vậy.

Lục Nguyên Sướng cởi bỏ y phục, dùng làn nước ấm áp của hồ nước nóng để tẩy rửa thân mình. Dựa vào ánh trăng, nàng kinh ngạc phát hiện, những vết sẹo trước đây trên người mình đều biến mất. Ngay cả vết thương rất sâu trên ngực kia cũng đã khép kín, chỉ để lại vết tích nhàn nhạt.

Lúc này Lục Nguyên Sướng càng sâu sắc cảm thấy thung lũng này quá ư là quỷ dị. Đang giữa mùa đông mà bên trong ý xuân dạt dào. Cây có trái màu hồng kỳ quái. Người thần bí vô tung ảnh. Còn có thực vật nơi đây hết sức phồn thịnh. Hơn nữa cũng không hề có dấu vết động vật. Hết thảy những điều này, nàng đều không thể làm sao giải thích cho được.

Lục Nguyên Sướng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc vào chỗ quần áo đã bị chính mình xé nát, thấy miễn cưỡng có thể che được thân thể, liền ôm lấy Tiểu Cửu thật nhanh ra khỏi cái nơi quỷ dị này.

Vừa ra khỏi thung lũng thì lại thấy khắp núi vẫn là tuyết trắng. Giữa ban đêm, trên núi cực kỳ lạnh giá, ngay cả Tiểu Cửu cũng lạnh đến mức co vào trong lồng ngực của Lục Nguyên Sướng. Vậy nhưng Lục Nguyên Sướng lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào cả, nàng chỉ cảm nhận được cảm giác mát mẻ nhàn nhạt.

Chẳng lẽ trái cây kia là thuốc tiên?

Lục Nguyên Sướng có chút kích động mà nghĩ như vậy. Nàng cảm thấy như mình đã gặp vận may, nhưng rồi nàng phát hiện nội công cũng không có một chút nào tinh tiến, nên không khỏi có chút thất vọng.

Vì không sợ rét lạnh, Lục Nguyên Sướng quyết định triển khai khinh công, nhanh chóng hạ sơn. Đúng vào lúc rạng sáng nàng phát hiện ra đám người Dương Minh.

"Ai?"

Người được phân công trực đêm nghe thấy có động tĩnh lập tức hô to một tiếng, mấy người ngủ nông vội vàng bật dậy đề phòng. Ai ngờ vậy mà gặp được lại là người vẫn đang mất tích, Lục Nguyên Sướng.

"A Nguyên! Ngươi không chết!" Dương Minh kích động kêu to rồi tiến lên ôm chặt lấy Lục Nguyên Sướng. Hắn nhìn bộ dạng chật vật của Lục Nguyên Sướng, không khỏi nước mắt tuôn rơi.

"Cha nuôi, ta không sao cả. Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?" Lục Nguyên Sướng vỗ Dương Minh vai an ủi.

"Một mình ngươi lên núi, lại chậm chạp không về, làm cho chúng ta lo lắng quá đi. Trưởng thôn không chịu được nữa nên tự mình lên núi đến tìm ngươi." Hoa Nhị lang vừa cười vừa nói. Hắn thấy Lục Nguyên Sướng không có việc gì thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn mấy vị huynh đệ. Làm khổ các ngươi giữa mùa đông mà phải lên núi. May mà các ngươi vô sự, nếu không phải vậy trong lòng ta..." Lục Nguyên Sướng cảm động thốt lên. Đã từng có lúc người trong thôn cứ vậy ghét bỏ nàng, ấy thế mà hiện tại vẫn có người vì lo lắng cho an nguy của mình, bất chấp sống chết để tới cứu nàng.

"Lục Đại lang, cảm tạ cũng đừng nói suông, đến lúc ngươi đại hôn, rượu thịt lo cho đủ là được rồi." Tên còn lại nói. Mấy người bọn hắn lên núi tìm người lần này, kỳ thực đã từ lâu rất kính phục võ nghệ của Lục Nguyên Sướng. Hiện nay câu chuyện về mệnh cách đã phá, vì vậy bọn hắn đều rất muốn được thân cận hơn.

"Đủ, dĩ nhiên là đủ. Chờ hôm nay về đến thôn, chúng ta sẽ uống một trận cho thỏa thích." Tuy rằng Lục Nguyên Sướng là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như nam tử, tình bạn chân thành cùng tình huynh đệ nàng rất thấu hiểu. Có những điều không cần nhiều lời, cạn chén rượu đầy, ngoạm miếng thịt lớn, đem cổ họng loạn gọi, vỗ vai một tiếng huynh đệ kia, ta luôn ở đây, như vậy là được rồi.

Lúc này nắng sớm đã lên, đoàn người cùng gào to mà vui vẻ hướng về phía thôn đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc