TRỨNG GÀ ĐƯỜNG ĐỎ

Pheromone của Alpha mãnh liệt, âm u lạnh lẽo khiến toàn thân Dương Thường Tân phát run, thay vì nắm cái tay đang bóp cổ thì thì cậu cố gắng nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, sau đó dùng chân đá vào hạ bộ của y.

Khi bị người khác bóp cổ thì đây là biện pháp đối phó đúng đắn nhất.

Dương Thường Tân dường như đã từng trải nghiệm qua.

Chỉ có điều Alpha đang đối mặt này khá mạnh mẽ, mọi phương diện đều ở mức trung bình trở lên, kinh nghiệm của cậu không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại còn giống như một người làm trò hề hơn.

Dương Thường Tân vì thiếu dưỡng khí nên khuôn mặt tím ngắt, cổ đau muốn rách cả gáy, cậu vừa trợn mắt hít thở thì cả người bị ném lên vách tường rồi trượt xuống, chật vật thê thảm ngồi dưới đất.

"Haa... Ha.. Haa..."

Dương Thường Tân yếu ớt mất sức, đầu choáng váng muốn nôn ra, hai cánh tay chôn sâu dưới tuyết siết chặt lại để cái lạnh lẽo thấu xương giữ cho mình không bất tỉnh, đồng thời liều mạng hít không khí vào trong cổ họng đang bị thương.

Cậu tựa như không biết đã đến ranh giới giữa sống và chết không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần trước đây cậu chỉ cảm thấy linh hồn bay ra khỏi cơ thể tựa như đang hút cần, còn lần này cậu chỉ thấy sợ hãi.

Người chết mới có thể vĩnh viễn ngậm miệng, Triệu Văn Kiêu quả thật là muốn bóp chết cậu.

Nhưng cậu vẫn phải đánh cược một lần, cậu không còn con đường nào khác để đi nữa.

Dương Thường Tân thở hổn hển một cách vô cùng khó nhọc, từ hôm qua cho tới nay thông qua thôn dân, cậu biết Lương Bạch Ngọc đã trở lại và vẫn luôn ở cùng một chỗ với Triệu Văn Kiêu, khiến cậu động tâm, muốn lợi dụng Triệu Văn Kiêu để bỏ rơi Alpha của mình.

Tên kia là một tên cướp, đã gϊếŧ hai MB mà cậu trả tiền, còn cưỡng chế đánh dấu cậu, ép cậu ở lại nhà hắn.

Tính hiếu chiến và độc chiếm của Alpha rất đáng sợ, ngày nào cũng xem cậu như một con vật mà trói lại bên người, nếu không phải ý chí cậu kiên định thì e rằng cậu đã sớm quên mình là một con người.

Chuyến này dùng hết thủ đoạn mới được về nhà, là hy vọng cuối cùng của cậu.

Dương Thường Tân vịn vào vách tường xi măng trơn trượt, chậm rãi đứng lên, đầu gối bỗng cong lại rồi cậu tiếp tục ngã xuống đất.

"Triệu Văn Kiêu, anh giúp tôi một lần đi, tôi đảm bảo không nói một chữ nào trước mặt anh ta đâu." Dương Thường Tân bắt đầu ra điều kiện, "Nếu cần thì tôi cũng có thể bịa chuyện giúp đỡ hai anh."

Triệu Văn Kiêu vuốt nếp nhăn trên âu phục, thời tiết âm mười độ, bởi vì ra ngoài trong lúc hoảng hốt nên y đã quên mặc áo khoác, thế nhưng cũng không co rúm người lại, toàn thân toát lên vẻ cứng rắn mạnh mẽ: "Tôi đã ở cùng một chỗ với em ấy rồi, không cần tới cậu."

"Đã ở cùng một chỗ?" Dương Thường Tân ngồi khụy xuống đất, ngẩng đầu lên hỏi, "Ngủ chưa?"

Vẻ mặt Triệu Văn Kiêu thay đổi trong nháy mắt.

"Chưa à, vậy thì hôn? Cũng chưa luôn, haha, cười chết mất, thế này... Ưʍ..." Bụng Dương Thường Tân bị đạp, cậu đau tới nỗi khuôn mặt tái nhợt.

Triệu Văn Kiêu xoay người bỏ đi thì chân bị ôm lấy, Dương Thường Tân nức nở khóc òa: "Tôi xin anh giúp tôi với"

"Nghĩ tới chuyện chúng ta có quen biết nhau đi, tôi không muốn uy hiếp anh đâu, cũng không muốn phá hoại tình cảm giữa anh với Lương Bạch Ngọc, chẳng qua tôi đã không còn đường nào nữa rồi... Tôi cũng không suиɠ sướиɠ gì đâu..."

Giọng nói Omega ngọt ngào, vóc dáng cũng ngọt, pheromone rót vào trong cơ thể cậu với số lượng lớn tựa như một cái đai trinh tiết lạnh lẽo khóa trên người cậu.

Dù là vậy cậu vẫn cố gắng nén cảm giác đau đớn ở tuyến thể lại, khó khăn tiết ra tia pheromone nhỏ, tràn đầy vẻ hiến tế.

Dẫn dụ hình cùng với hương vị ngọt ngào của quả đào chín mọng từ Omega gây sát thương rất lớn, hơn nữa kết hợp với lời cầu xin bất lực đầy tuyệt vọng cùng với dáng vẻ khóc lóc như hoa lê trong tuyết ấy, căn bản không ai có thể may mắn phòng thủ được.

Triệu Văn Kiêu thờ ơ.

Phản ứng của bản năng không có chỗ nào trốn, y cũng không giấu diếm.

Trong lòng Dương Thường Tân vui mừng, cậu đang muốn dán mặt lên thì lập tức bị Triệu Văn Kiêu đẩy ra tựa như thứ gì đó dơ bẩn vậy.

"Tôi giúp anh nhé, chúng ta đổi chỗ khác..." Dương Thường Tân thấy Triệu Văn Kiêu đang kinh tởm mình tới nỗi muốn nôn ra thì không nói nữa, cúi đầu cởi từng cúc áo.

Cởϊ áσ khoác xong, tiếp đó là áo len, áσ ɭóŧ.

Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, Omega trần trụi nửa thân trên, ngoài những vết hằn sâu nhàn nhạt ở trước ngực và sau lưng thì còn có mấy vết sẹo do những vật dụng hàng ngày để lại trong một thời gian dài, mỗi một vết tựa như là tấm lưới bằng máu vây cậu lại.

Omega nói cuộc sống của mình bị cầm tù, Triệu Văn Kiêu cũng không lộ ra chút đồng tình nào.

"Tôi muốn dựa vào bản thân để thay đổi cái cảnh khốn khổ này, nhưng hắn là chồng của tôi, tôi không có biện pháp nào xuống tay với hắn hết." Dương Thường Tân khóc lóc nói ra nỗi đau đớn mà mình phải chịu đựng. Ý nghĩ muốn thoát khỏi đã vượt qua giới hạn của cậu.

"Vậy cậu tự sát đi." Triệu Văn Kiêu nói, "Chết là xong."

Tiếng khóc của Dương Thường Tân dừng lại, đầu gục xuống, cậu phải sống. Người đó chết thì tốt hơn, dù sao cậu cũng không muốn chết.

"Cho nên là," Triệu Văn Kiêu nhấn đầu giày nhọn xuống tuyết, "cậu muốn hắn ta chết?"

Dương Thường Tân còn chưa kịp gật đầu thì bỗng mệt lả người ngã xuống, cậu nắm lấy tuyến thể đầy vết cắn xé từ mới tới cũ, tựa như bị người khác moi tim, rút hết gân cốt vậy, đau tới mức trước mắt choáng váng, không thở được.

"Cậu đã vậy rồi, nếu Alpha của cậu chết thì cậu sống được không?" Triệu Văn Kiêu đứng trên cao nhìn xuống.

"Tôi, tôi sẽ nhanh chóng lên huyện để chữa trị, xóa ký hiệu của hắn ta!" Tay chân Dương Thường Tân co ro, mờ hôi lạnh nhễ nhại, lầm bầm: "Chỉ cần không cắt tuyến thể, chỉ cần không cắt..."

Triệu Văn Kiêu nói: "Không thể bỏ pheromone dẫn dụ hình sao?"

"Không phải không phải, cắt tuyến thể rất đắt, tôi không có tiền phẫu thuật." Dương Thường Tân dưới ánh mắt nặng nề trên đỉnh đầu há hốc mồm nặn ra một câu, "Tiền tiết kiệm của tôi... tiêu sạch ở sòng bài rồi."

Ánh mắt Triệu Văn Kiêu nhìn cậu tựa như đang nhìn — một con giòi đang ngoe nguẩy dưới hầm phân.

Dương Thường Tân run rẩy chôn mặt vào trong tuyết, vậy thì sao chứ, trong tay cậu có điểm yếu của Triệu Văn Kiêu, y phải hợp tác với cậu.

Một giây tiếp theo, Dương Thường Tân "xoẹt" một cái ngẩng đầu lên, mặt đầy hoảng sợ nhìn về khúc quanh phía trước: "Không xong rồi! Hắn đến tìm tôi! Tôi phải về, phải trở về..."

Triệu Văn Kiêu đánh hơi được không khí tràn đầy mùi tức giận.

Người ngoại địa, không đeo khuyên tai, pheromone ngông cuồng.

"Anh đi mau đi, đừng để hắn nhìn thấy, nếu không hắn lại đánh chết tôi." Dương Thường Tân run rẩy mặc áo lại, hai tay lạnh cóng không nghe theo, cậu dùng sức kéo căng mu bàn tay, Triệu Văn Kiêu đi ngang qua cậu, để lại một câu, "Lát nữa tới nhà tôi."

Tay Dương Thường Tân đang lật đật kéo áo chợt khựng lại giây lát. Tín nhiệm của Triệu Văn Kiêu đối với Lương Bạch Ngọc đã lung lay, nghi ngờ? Nên muốn dùng cậu để làm thí nghiệm?

"Không được, tôi không đi được, tôi không thể bỏ lại con chó điên đó nữa..." Giọng nói Dương Thường Tân hơi ngừng lại, trong lúc đó đầu óc của cậu cũng đang trống rỗng.

Thỏa thuận hợp tác với Triệu Văn Kiêu là điều mấu chốt trong kế hoạch của cậu, trước khi trở về thôn trong đầu cậu đã tính tới "Ôn chuyện cũ", cũng đã chuẩn bị xong cớ để đuổi con chó điên kia.

Nhưng cậu lên quên mất một chuyện.

Triệu Văn Kiêu là Alpha đẳng cấp cao, một khi pheromone của y được thả ra thì chắc chắn sẽ dính người bên cạnh.

Trên người Dương Thường Tân đã bị dính vào, trốn cũng không giấu được.

Sát khí kinh khủng càng lúc càng gần, Dương Thường Tân muốn chạy nhưng không chạy khỏi, cậu xụi lơ tại chỗ, hít thở từng hớp một.

Tóc bị một lực lớn kéo lên, Dương Thường Tân kêu thảm một tiếng, nước mắt nước mũi đầy mặt chui vào trong lồng ngực Alpha liên tục cầu xin tha thứ.

Con dơi trên mặt Alpha tựa như đang giương ra răng nanh của ác quỷ.

.

Triệu Văn Kiêu ghé tiệm tạp hóa mua mì gói đem về, vừa mở cổng ra đã bắt gặp chàng trai đang nằm ngủ trên ghế bập bênh.

Tòa nhà hai tầng ở vùng quê cứ như kim ốc tàng kiều.

Ánh mặt trời ở phía Tây rọi vào trên mi mắt anh, khiến cho ai nhìn qua cũng sẽ tin tưởng vào tình yêu kéo dài theo năm tháng.

Ánh mắt Triệu Văn Kiêu si mê, phiền não ưu tư suốt quãng đường bỗng chốc tiêu tan.

"Bạch Ngọc, sao em lại ngủ ngoài đây," Triệu Văn Kiêu không nhịn được thả chậm bước chân đến gần, giọng cũng đè xuống rất thấp, "Gió lớn lắm, thân thể của em cũng không tốt..."

"Về rồi à." Lương Bạch Ngọc không mở mắt ra, một sợi tóc mềm đậu lên chóp mũi anh, Triệu Văn Kiêu vén ra sau cho anh rồi đưa tay chạm lên mặt, anh ngửa đầu ra sau, sợ nhột khẽ cười một tiếng rồi tránh đi.

"Em không hỏi anh hôm nay đi đâu sao?" Triệu Văn Kiêu khom người chống lên ghế bập bênh, nhìn anh với khoảng cách gần.

"Hỏi làm gì, người lớn hết cả rồi." Một giây trước khi mùi thuốc lá phả vào môi, Lương Bạch Ngọc mở mí mắt lên, trong mắt dường như có nụ cười tinh nghịch, "Được thôi, vậy anh đi đâu?"

"Anh đến nhà họ Uông." Triệu Văn Kiêu nói, "Bàn chuyện thuyền." Y tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào con ngươi đen hơn người bình thường của chàng trai, đối mặt với bản thân mình ở trong đó, "Qua hết năm nay đi với anh, bọn mình đã bàn xong rồi đúng chứ?"

Lương Bạch Ngọc phát ra giọng nghi ngờ: "A...?"

"Rời khỏi đây với anh." Triệu Văn Kiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, "Đi tới đâu anh cũng sẽ đi cùng em, chúng ta từng nói qua chuyện này rồi mà, em quên rồi sao?"

Lương Bạch Ngọc "Ưm" một tiếng: " Nhớ ra rồi... Khụ... khụ khụ..."

Triệu Văn Kiêu dìu Lương Bạch Ngọc đang ho không ngừng, sải chân bước vào trong gian nhà chính.

Chuyện trước kia đã xảy ra, không thể quay lại quá khứ để sửa chữa được nữa, thật may là Lương Bạch Ngọc đã quên rồi.

Triệu Văn Kiêu ôm chặt lấy người trong lồng ngực, tốt nhất là quên rồi.

Cũng chỉ có thể quên thôi.

Phải quên...

.

Dương Thường Tân đến nhà Triệu Văn Kiêu trước khi trời tối, cậu là một Omega dẫn dụ hình thượng cấp, bất kể là sự phát triển của khoang sinh sản, khả năng tự chữa lành hay là năng lực khôi phục của thể chất đều rất tốt, không dễ gì bị chơi chết.

Nhưng lần này cậu ăn đại khổ, đầu gối đều bị mài rách, run rẩy bước đi, đau đến cả người toàn là mồ hôi lạnh, cứ như thể mang theo chó đi gặp Lương Bạch Ngọc.

Cách mười sáu, mười bảy, mười tám...

.Không rõ là bao nhiêu năm.

Dương Thường Tân đã lâu không nhớ nổi Lương Bạch Ngọc trông như thế nào, cậu nghe đủ các loại tin đồn trong thôn, tin hơn bảy tám phần, trong lòng cảm thấy mình ưu việt hơn hẳn, bởi vì đối phương làm vịt kiếm tiền, còn cậu thì chỉ tiêu tiền của chồng.

Trừ cảm giác ưu việt ra, Dương Thường Tân còn sinh ra lòng giễu cợt, Triệu Văn Kiêu thế mà đi thích cái người mình từng chơi xấu, đã vậy còn bị hàng ngàn người khác cưỡi.

Cho tới khi Dương Thường Tân chính mắt nhìn thấy Lương Bạch Ngọc, các câu mở chuyện cậu đã suy nghĩ thật kĩ bỗng chốc tan thành bọt trong nháy mắt, quen luôn đau đớn trên người.

Omega.

Lương Bạch Ngọc chắc chắn là Omega!

Không phải,

Anh ta không có pheromone.

Dương Thường Tân cứ tựa như chạm mặt một loài vật hiếm lạ, nhất thời quên thu tầm mắt lại, cho tới khi Lương Bạch Ngọc nhìn về phía cậu.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Một bên che giấu cảm giác chột dạ khi gặp lại, bên còn lại thì đầy vẻ xa lạ và lười biếng.

"Tôi là anh họ của Dương Minh." Dương Thường Tân lấy lại bình tĩnh, ngọt ngào cười, Thường Tân, Dương Thường Tân, khi còn bé chúng ta từng chơi chung với nhau đó, anh còn nhớ tôi chứ?"

Lương Bạch Ngọc buông chén đũa xuống, quay đầu kề vào tai của Triệu Văn Kiêu: "Anh giúp tôi nói chuyện với cậu ta đi."

Triệu Văn Kiêu kéo vai anh: "Không nhớ chút nào sao?"

"Ngay cả anh tôi còn không nhớ mà." Lương Bạch Ngọc nhìn thoáng qua y.

Triệu Văn Kiêu gấp cho Lương Bạch Ngọc một đũa rau xanh: "Khi còn nhỏ cậu ấy hay bị bắt nạt, em còn vì cậu ấy mà đánh nhau với người ta nữa, anh ngăn lại cũng không nổi, em một mực che chở cho cậu ta."

"Không phải đâu." Lương Bạch Ngọc biểu lộ không dám tin, "Tôi làm sao ngu ngốc như thế được."

"Em không ngốc, em chỉ coi trọng chính nghĩa, muốn làm một nhóc anh hùng." Triệu Văn Kiêu nói

Trong mắt Lương Bạch Ngọc hiện lên vẻ cố gắng nhớ lại, anh thở dài: "Không có ấn tượng."

Chiếc bàn tròn nhỏ trong gian nhà chính được trải khăn kẻ sọc, trên đó được đặt hai món rau và thịt, tỏa ra mùi thơm phức.

Lương Bạch Ngọc gấp đũa rau lên bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.

Triệu Văn Kiêu nhìn anh ăn.

Dương Thường Tân vẫn còn đứng, chân và bụng đều run rẩy, chó điên đi theo cậu đang tựa lên vách tường.

"Miệng cậu chảy máu kìa."

Một giọng nói kiều mị phá vỡ bầu không khí này.

Dương Thường Tân nhìn về ánh mắt của Lương Bạch Ngọc, cậu hơi sửng sốt một chút, liếm giọt máu vừa rỉ ra.

Máu này thì chẳng là gì cả, quan trọng hơn là hiện tại phải tìm một chỗ để ngồi.

Mông cậu không đau, hai cái chân mới đau, mỗi một tấc là càng thể thảm.

Nhưng Lương Bạch Ngọc chỉ quan tâm miệng cậu chảy máu, dường như không phát hiện ra thân thể của cậu không thoải mái rồi kêu cậu ngồi xuống.

Dương Thường Tân trộm liếc chó điên bên cạnh đang nhìn Lương Bạch Ngọc, cậu một bên chịu đựng cảm giác sợ hãi và lo lắng bị vứt bỏ theo bản năng cùng với sự thù địch và phẫn nộ do ham muốn độc chiếm, một bên thì khởi động tâm tư điên cường.

Nếu chó điên vừa ý Lương Bạch Ngọc, thì Triệu Văn Kiêu nhất định sẽ đánh nhau với hắn.

Đến lúc đó, chẳng phải mình có cơ hội chạy trốn sao?

Dương Thường Tân cố ý đến gần lbm, cậu còn chưa lên tiếng đã thấy đối phương kéo dài khoảng cách với mình, nuốt thức ăn xuống miệng rồi cất giọng.

"Trên người cậu có mùi tanh." Lương Bạch Ngọc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc