TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Chương 46: Ta cứ nghĩ chỉ cần ta thắng được hắn thì ngươi sẽ đi với ta

Tần Dịch Thương nghẹn họng nhìn y trân trối: "Ngươi... ngươi nói gì cơ?"

"Ta không biết." Lâm Bạch Cốc lặp lại lần nữa.

Tộc nhân của y chỉ nói tộc Phượng Hoàng cả đời chỉ đi theo một người.

Nhưng họ không nói cho Lâm Bạch Cốc biết tận trung và ái mộ không giống nhau.

Cũng không nói với Lâm Bạch Cốc.

Nếu có một người không bao giờ oán giận, chẳng hề đòi hỏi gì mà dành cả ngàn năm ở cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, lạnh lùng vô tình chẳng những không đuổi được hắn mà còn đổi lại một nụ cười lấy lòng.

Thì phải làm gì đây.

Tần Dịch Thương lập tức mở to mắt, không dám tin hỏi: "Tiểu Bạch Điểu, ngươi biết mình đang nói gì không?!"

Lâm Bạch Cốc quả quyết gật đầu.

Tần Dịch Thương kích động nói năng lộn xộn: "Mẹ nó! Ta có chết cũng không tiếc!!! Dù bây giờ có xách hồn ta đi gặp Diêm Vương thì ta vẫn có thể vừa múa vừa hát trong điện Diêm Vương đấy!"

Lâm Bạch Cốc: "......"

Trước kia có phải mình quá lạnh lùng hay không.

Lâm Bạch Cốc nói khẽ: "Ta không biết không có nghĩa là ta có tình cảm với ngươi."

Tần Dịch Thương cười: "Không sao, ta có thể đợi, ta đã đợi ngàn năm mới chờ được một câu "không biết", có lẽ ta đợi thêm ngàn năm nữa sẽ có được đáp án mình muốn thôi."

Lâm Bạch Cốc thở dài: "Để làm gì?"

Tần Dịch Thương ngẩng đầu ưỡn ngực, tay siết thành quyền: "Ta thích thế!"

Lâm Bạch Cốc rũ mắt nói: "Chân ngươi đau, ta dìu ngươi về."

Dứt lời y chủ động tiến lên đỡ Tần Dịch Thương.

Tần Dịch Thương thoáng chốc vẫn chưa tỉnh lại sau cơn kích động, dựa vào Lâm Bạch Cốc lải nhải: "Nếu không phải năm đó ta đánh không lại Biên Trọng Hoa thì nhất định đã cướp ngươi đi rồi."

Lâm Bạch Cốc: "Thì ra năm đó ngày nào ngươi cũng tìm Biên đại nhân đánh nhau là vì ta sao?"

Tần Dịch Thương nói: "Đúng vậy! Chứ ngươi tưởng sao?"

Lâm Bạch Cốc khó nhọc nói: "Ta tưởng giữa các ngươi có thù oán."

Năm đó Tần Dịch Thương chữa lành vết thương ở Côn Luân rồi bắt đầu dốc lòng tu luyện, về sau lại được Tây Phương Thất Túc điểm hóa, cuối cùng trở thành hổ vương trên đỉnh Côn Luân, sau khi có được uy danh thì việc đầu tiên Tần Dịch Thương làm chính là xuống núi tìm Lâm Bạch Cốc.

Tần Dịch Thương đến núi Bình Đỉnh, nghe kể lại thảm kịch năm xưa thì chỉ biết đấm ngực dậm chân hối hận không thôi, nghe nói Lâm Bạch Cốc đã đi theo Biên Trọng Hoa lại càng uất ức đến nỗi thổ huyết.

Nhưng Tần Dịch Thương là ai chứ, ngày hôm sau liền khôi phục tinh thần, khí thế hùng hổ đi tìm Biên Trọng Hoa, sau đó không nói một lời đánh nhau với hắn.

Lâm Bạch Cốc: "Ngươi nghĩ thế nào vậy, ngươi làm sao có thể đánh thắng được Biên đại nhân?"

Tần Dịch Thương tức giận nói: "Ta không cam tâm, ta cứ nghĩ chỉ cần ta thắng được hắn thì ngươi sẽ đi với ta!"

Lâm Bạch Cốc đỡ trán, hoàn toàn cạn lời.

Khi đó Biên Trọng Hoa cũng chẳng biết tại sao Tần Dịch Thương muốn so tài với mình, mỗi lần đánh nhau chỉ xem như đang vui đùa, hời hợt xuất ra mấy chiêu lấy lệ, sau đó Tần Dịch Thương tìm hắn quá nhiều lần khiến Biên Trọng Hoa thấy hơi phiền, thế là đánh một cách nghiêm túc.

Kết quả là suýt nữa đã đánh Tần Dịch Thương tàn phế.

Cứ tưởng Tần Dịch Thương biết sợ, bạch hổ không biết trời cao đất rộng này sẽ không dám tìm mình quấy rầy nữa, ai ngờ một năm rưỡi sau Tần Dịch Thương chữa lành vết thương lại tới!

Lâm Bạch Cốc không biết năm đó còn có việc này, y chỉ biết bạch hổ vương Côn Sơn cứ tìm Biên Trọng Hoa đòi so tài, giờ hiểu ra nguyên do lại nghe nói Tần Dịch Thương từng bị trọng thương thì trái tim như thắt lại.

Tần Dịch Thương không phát hiện ra vẻ khác thường của Lâm Bạch Cốc mà nói tiếp: "Sau đó Biên Trọng Hoa hỏi ta rốt cuộc muốn gì, ta nói ta thích ngươi, hắn bừng tỉnh đại ngộ rồi nói dù sao ta cũng đánh không lại hắn thì chi bằng đi theo hắn, như vậy sẽ có thể ở cạnh ngươi, ta nghĩ cũng có lý, thế là ta liền đi theo hắn."

Lâm Bạch Cốc: "......"

Tần Dịch Thương xua tay: "Thôi đừng nhắc chuyện cũ nữa, bây giờ đang có một đống chuyện phiền lòng, lửa sắp cháy đến nơi rồi, à phải, Tiểu Bạch Điểu, ta biết ngươi ở kinh thành không quen, nghe nói tộc Phượng Hoàng các ngươi không phải ngô đồng thì không đậu, không phải hoa trúc thì không ăn, vì vậy ta đã trồng ngô đồng và trúc xanh ở sân sau, qua bao nhiêu năm cuối cùng ngô đồng đã lớn, trúc cũng kết hoa, không uổng công ta ngày đêm hao tâm tổn trí tìm cách trồng, giờ ngươi rảnh không, tới sân sau xem thử nhé."

"Ừ." Lâm Bạch Cốc đáp lại, đôi mắt rũ xuống thấp, bàn tay dìu Tần Dịch Thương càng nắm chặt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc