TỰ SÁT THỰC LỤC

Tối hôm đó Châu Kim Trạch vẫn không về nhà, tôi đã nói rằng tôi đã rất lâu rồi chưa gặp hắn ta, thì đúng là đã rất lâu rồi chưa gặp hắn ta thật.

Thực ra tôi đã biết rằng cho dù tôi nói là mình muốn tự sát thì cũng không nổi hắn ta nữa, vì sao?

Bởi vì trước đó tôi đã nói hai lần là tôi muốn tự sát rồi, nhưng Châu Kim Trạch vẫn không hề về nhà.

Nhưng tôi biết hắn ta chắc chắn đang ngồi ở một góc nào đó mà tôi không nhìn thấy, đang nhìn chằm chằm vào màn hình có hình tôi.

Thấy rõ nhưng không nói rõ, mới có thể im ỉm phát tài to.

Đó là đạo lý cuộc đời mà đợt này tôi ngộ ra được. Tôi vừa rên ư ử vừa chui vào trong chăn, tôi quăng Cơm Cơm ra ổ ngủ một thời gian rồi, dù gì thì chẳng mấy nữa là sẽ phải sống cuộc sống không có tôi, làm quen sớm càng tốt.

Còn về đứa con, từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hề ngủ chung với nó lần nào.

Ban đâu Châu Kim Trạch còn hỏi tôi, vì sao không để nó lên giường ngủ chung, tôi chỉ lạnh lùng đáp: “Dạo này tôi bứt rứt trong người, tư thế ngủ xấu lắm, đè chết con thì anh đừng có trách tôi.”

“Bùi Luân!” Châu Kim Trạch quát khẽ một tiếng tức giận, có vẻ hắn ta không hiểu được vì sao tôi lại đối xử với sinh mệnh vô tội này một cách lạnh lùng như thế.

Còn tôi thì chỉ đảo mắt rồi đóng sầm cửa lại trước mặt hắn ta.

Sau đó, không còn ai chủ động bế đứa bé cho tôi xem nữa, trừ phi thỉnh thoảng tôi nhớ ra đi hỏi.

Tất nhiên là đứa bé không hề bện hơi tôi, thường xuyên được người hầu bế ra ngoài chơi. Cũng chẳng biết là ở đâu, chắc là cùng chỗ Châu Kim Trạch ở bên ngoài, một tuần về một lần là được rồi.

Hôm nay vừa đúng lúc nó về, cậu nghệ sĩ đã quấy rầy làm tôi hơi bực rồi, lại thêm đứa bé thỉnh thoảng lại binh binh bang bang trong phòng khách, cơn đau nửa đầu của tôi lại càng nghiêm trọng hơn.

Vừa rồi đám bạn tôi lại nhắn tin cho tôi bảo: “Đừng chờ nữa, Bùi Luân, tàm tạm rồi, bây giờ Châu Kim Trạch đang ở bên ngoài, không có thời gian xem cam đâu… bọn tôi giúp cậu xử lý xong đám vệ sĩ trong nhà rồi, không quản lý cậu chặt quá đâu.”

Không bao lâu sau lại nhắn tiếp: “Bùi Luân… ít nhất thì trước ngày giỗ của con bé…”

Tay tôi bất giác run lên, lưng lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, không thể thở nổi.

Bởi vì đó là bí mật vùi trong lòng mà tôi không muốn chạm đến nhất, cũng là nỗi đau đáng sợ nhất.

Ở khu nghĩa trang phong thủy cực đẹp, có một ngôi mộ nhỏ xíu, xung quanh mọc đầy những cây hoa hướng dương xinh đẹp mà tôi nhờ người ta trồng. Trong ngôi mộ ấy là người mà tôi yêu nhất.

Nói cách khác, nhắc đến chủ đề này cũng tức là chạm vào vảy ngược của tôi.

Bạn tôi biết rõ nói vậy sẽ khiến tôi đau buồn, tức giận, thậm chí còn chìm sâu vào cơn uất ức một lần nữa, nhưng người đó vẫn gửi cho tôi một tin nhắn như thế.

Tôi biết họ đang nghĩ gì, họ sợ tôi không đành lòng.

Nhưng tôi làm sao lại không đành lòng được? Tôi đã cho Châu Kim Trạch chín cơ hội rồi, còn lần thứ mười, hắn ta chắc chắn không thể cứu vãn được.

Sẽ không có chuyện tôi không đành lòng. Tôi chỉ có cảm thấy trống rỗng khi tự nhiên kết thúc một chuyện gì đó mà thôi. Cảm giác ngơ ngẩn như trà nguội người đi sau một buổi tụ tập điên cuồng.

Nhưng có lẽ còn mang cả chút hi vọng mà chính bản thân tôi cũng không ngờ đến.

Tôi chầm chậm kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra. Hồi trước ngăn đó để thuốc an thai của tôi, bây giờ thì để thuốc an thần và thuốc ngủ mạnh.

Tuy mỗi ngày bác sĩ chỉ cho tôi một viên, nhưng ai bảo loại vitamin E mà tôi mua hồi trước lại y hệt như loại thuốc này chứ, tôi lại biết rõ vị trí camera trong nhà, thế nên chẳng ai ngờ được rằng tôi lại giấu thuốc đi.

Một, hai, ba, bốn, năm… sáu mươi viên. Uống sáu mươi viên cùng một lúc thì sẽ có tác dụng như thế nào nhỉ? Sẽ lặng lẽ ngủ thiếp đi à? Hay là sẽ cảm thấy nhờn nhợn buồn nôn?

Tôi khẽ khàng đặt chỗ thuốc xuống rồi đẩy cửa ra đi vào phòng khách, người hầu đang chăm đứa bé trong phòng khách trông thấy tôi thì sững ra rồi chào tôi.

Tôi khẽ mỉm cười rồi chia hai tay về phía đứa bé con: “Vào phòng chơi ghép hình với ba được không con?”

Có vẻ người hầu không ngờ được rằng tôi lại nói vậy, còn ngập ngừng hỏi tôi có cần anh ta đi cùng không.

Tôi lắc đầu từ chối, tôi mặc kệ đứa bé tỏ ra không muốn thấy rõ, cúi người uống cưỡng chế bế nó lên rồi đi về phòng, khóa trái lại, làm liền một lèo.

Bé con không thích nói chuyện với tôi, cho dù đã vào phòng tôi rồi, nó cũng chỉ cúi đầu tiếp tục mân mê hình ghép trong tay nó, lần đầu tiên trong đời tôi dùng vẻ mặt dịu dàng để chìa tay ra xoa đầu nó, sau đó cười rồi bảo:

“Ba cho con ăn thật nhiều kẹo nhé? Ba có nhiều kẹo cực.”

Quả nhiên trẻ con luôn có hứng thú với kẹo, nó ngoái lại.

Một tay tôi đưa viên thuốc màu trắng, một tay thì gõ điện thoại, tôi nhắn tin cho ông chồng Châu Kim Trạch của tôi, tôi muốn chào từ biệt hắn ta một cách tử tế.

“Tôi chuẩn bị dẫn con đi trước một bước đây, anh có muốn về nhìn tôi lần cuối không?”

Vàng anh ngoài cửa sổ cất giọng lảnh lót.

Sau đó tôi ôm đứa bé ngủ thiếp đi, không còn động đậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc