Chương 35: Phiền hai người đóng cửa giùm cái
Để tránh một cuộc tranh giành, nhân lúc đi vệ sinh, Cố Đồng đã tiện thể thanh toán hóa đơn.
Bước tới cửa chính nhà hàng, tiễn chị Triệu lên xe, tôi mới thở phào một hơi, Cố Đồng quay đầu lại nhìn tôi, nắm lấy bàn tay tôi hỏi: "Sao thế, trông căng thẳng vậy?"
Tôi làm mặt bất đắc dĩ nhìn em ấy: "Chị Triệu của em rất thích nói chuyện phiếm."
Em ấy cười cười.
Bầu trời khá âm u, chắc sẽ sớm có mưa, sau mấy tiếng sấm, khoảng không rộng lớn bỗng lóe lên một tia sét, tiếp đó lại là một trận sấm vang trời, tất cả hùng hổ trút xuống.
Vì thời tiết nhanh chóng thay đổi khiến bước chân Cố Đồng cũng như vội vã hơn, chân tôi đang mang giày cao gót nên khó lòng theo kịp.
Quả nhiên, vừa vào trong xe, tiếng mưa rào rào liền trút xuống.
Cố Đồng thắt dây an toàn, rồi khởi động xe.
Chưa đến mấy phút, mặt đất hoàn toàn bị nước mưa vùi lấp, một vài người trên đường không kịp tránh mưa, hối hả chạy vào những cửa hàng gần đó.
Xe của chúng tôi không nhanh không chậm lăn bánh trên đường, lúc dừng đèn đỏ, Cố Đồng nhàn nhạt nói: "Chị Triệu vốn như thế, hiện tại không chỉ làm tốt việc ở công ty, còn quen biết rất nhiều người trong làng giải trí." Khuôn mặt mang theo sự tán thưởng: "Quan trọng là chị ấy không để ý tới người mới người cũ, ai cũng đối xử như nhau."
Em ấy thở dài: "Tóm lại là người rất tài giỏi."
Tôi nhỏ tiếng cười.
Em ấy quay đầu nhìn tôi, cười theo tôi, nghi ngờ hỏi: "Cười cái gì?"
Tôi lắc đầu: "Câu chuyện qua mấy phút rồi, giờ em lại nhắc lại, tôi thấy rất có ý vị."
Trước đây em ấy cũng như thế.
Cố Đồng có một thói quen xấu là khi không để tâm đến thứ gì, trí nhớ đặc biệt kém.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất chính là một lần tôi đến trường tìm em ấy, em ấy đến bến xe đón tôi, còn tiện tay đưa cho tôi một ly trà.
Em ấy và cô bạn ở cùng phòng cứ chăm chăm vào trò chơi trên điện thoại, lúc nhìn thấy tôi vẫn cúi đầu mải miết chơi, không để tâm nói với tôi, đồ uống trên tay tôi mua ở quán cà phê mới khai trương.
Tôi uống một ngụm, theo lời em ấy, tiện hỏi một câu, mùi vị thế nào.
Lúc đó em ấy đang chơi rất hăng, không trả lời tôi.
Chuyện này sau đó, không có sau đó, mà hôm đó, tôi buồn chán nằm trong phòng ngủ của em ấy, cùng em ấy chơi điện tử cả một buổi chiều.
Tôi của khi đó, thực ra rất không vui, nhưng khi đó lại nghĩ, mỗi lần tôi đến đều chỉ có mấy hoạt động như thế, dạo phố, xem phim, chơi điện tử, chẳng có gì khác biệt.
Thế là cơn giận trong người lại bị tôi lặng lẽ nuốt xuống.
Đến ngày hôm sau, em ấy tiễn tôi về, đến lúc sắp đi qua trạm soát vé, đợi tôi sắp lên xe, em ấy đột nhiên kéo balo của tôi lại.
Tôi quay đầu, nhìn thấy em ấy mơ màng a một tiếng nói: "Là vị chanh." Nói xong còn bổ sung: "Là đồ uống hôm qua chị uống đó."
Tôi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn em ấy: "Tôi biết rồi."
Sự nóng nảy còn sót lại trong người bị lời giải giải thích của em ấy làm tiêu biến, tâm trạng đột nhiên vui vẻ trở lại, chỉ thấy em ấy lâu như vậy mới có phản xạ, quả là rất đáng yêu.
Thế là tôi đưa tay, sờ sờ đầu em ấy, nói với em ấy: "Lần sau tôi đến, không được chơi điện tử nữa."
Em ấy ngẩn người, sau đó cười với tôi: "Ừ."
Sau đó, quả thật em ấy không chơi điện tử nữa, xóa hết tất cả trò chơi trên điện thoại, sau đó cố ý gọi điện thoại cho tôi, bày tỏ thành ý của em ấy, nhưng thành ý này có nổi ba phút nhiệt tình như niềm yêu thích của em ấy với mấy trò điện tử kia, tôi cũng không biết nữa.
Ngày mưa, người xe trên đường đều rất cẩn thận, Cố Đồng tìm một con đường khá ít người qua lại, sau vài ngã rẽ, đến trước cửa khách sạn, em ấy đột ngột dừng lại.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn tên khách sạn, hỏi em ấy: "Sao thế?"
Em ấy chép môi bảo tôi nhìn về phía trước.
Không vội vàng nhìn về phía trước, ngay trước mặt, trước cửa khách sạn không phải là Tiểu Nhu hay sao?
Bên cạnh cô ấy còn có một chàng trai chuẩn cao, cao hơn cô ấy một cái đầu, không biết hai người nói gì với nhau trong mưa, nhưng có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của cả hai.
Cố Đồng hứng thú nháy đèn pha ô tô mấy lần, Tiểu Nhu quay đầu nhìn lại, nhưng hình như không thấy, lại quay đầu đi.
"Có trò hay." Cố Đồng cả mặt ung dung nhìn.
Theo sự hiểu biết của tôi với Tiểu Nhu, người kia có thể là bạn trai của cô ấy, cũng có thế là đối tượng ái muội, hai người đã qua lại gần ba tháng, với cô ấy mà nói, chắc chắn là quá lâu rồi.
Bởi khoảng cách hơi xa, cộng thêm màn mưa, nên tôi không có cách nào phán đóan được chàng trai trước mặt có phải là cậu bạn trai trên wechat của cô ấy hay không.
Lúc này chàng trai ấy đang giữ chặt lấy vai Tiểu Nhu, không để cô ấy rời đi, khung cảnh trước mắt giống như một phân cảnh trong phim truyền hình, mà khi nó xuất hiện trong cuộc sống hiện thực, như thể càng thêm phần đặc sắc.
Mấy giây sau, Tiểu Nhu quay đầu nắm lấy bàn tay của chàng trai kia.
"Chà." Cố Đồng phát ra một tiếng ngạc nhiên: "Sẽ không hôn chứ, muốn đui cả mắt."
Tôi cười thành tiếng.
Màn hôn hít thì không có, nhưng kích thích hơn chính là Tiểu Nhu cho anh chàng kia một cái bạt tai, từ góc độ của chúng tôi quan sát, cái bạt tai này, không hề nhẹ.
"Ôi chao." Cố Đồng chớp mi, phát ra một tiếng kinh ngạc.
Đánh xong, Tiểu Nhu hất tay của chàng trai ra, chạy thật nhanh về phía chúng tôi.
Vừa mở cửa xe, liền nghe thấy cô ấy chửi bới một câu thô tục.
"Con mẹ nó." Sau khi lên xe, cô ấy hung hăng đóng cửa: "Dám lén lút bà đi ngoại tình."
Cố Đồng lần nữa khởi động xe, không nhanh không chậm nói: "Lát nữa phí rửa xe tôi sẽ báo lại cho cậu."
Tôi nhìn Cố Đồng, lấy giấy khô trong xe đưa cho Tiểu Nhu, cả người cô ấy đều ướt đẫm, trên tóc vẫn còn vài giọt nước mưa đọng lại.
"Lau đi đã, đừng để bị cảm." Tôi chỉ ra phía sau: "Đằng sau có khăn đấy."
Tiểu Nhu nhận lấy giấy khô từ tôi, quay đầu nhìn, làm ít động tác, miệng còn không quên chửi rủa chàng trai kia, xem ra cậu ấy rất tức giận.
Tôi nhìn cậu ấy nói: "Sao lại tìm ngày mưa thế này mà náo loạn chứ?"
Tiểu Nhu lau mặt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòa đi quá nửa, lúc này nhìn này nhìn mặt cô ấy khá hài hước, cô ấy nhìn tôi nhịn cười, ý thức được điều này, lấy gương từ trong túi ra soi, lại chửi rủa thêm mấy câu.
"Làm sao mình biết hôm nay trời sẽ đột ngột đổ mưa chứ, cái con mẹ nó."
Thời gian sau đó, Tiểu Nhu không ngừng kể về việc tên bạn trai lần này của cô ấy lén lút phản bội, tìm gái trên wechat, lén lút tán gái, lén lút chia thời gian, cùng việc cô ấy làm thế nào để phát hiện ra việc trời đánh này.
"Chẳng có thứ gì tốt đẹp." Cô ấy thở dài một hơi: "Gì mà đàn ông đẹp trai không dễ ngoại tình, cái rắm thối."
Tôi lặng lẽ nhìn sang Cố Đồng, cô ấy mím môi nhịn cười.
Chúng tôi nghĩ giống nhau, lúc này không nói chuyện mới là tốt nhất.
Nơi này cách nhà Cố Đồng gần hơn, để tránh cho Tiểu Nhu bị cảm, chúng tôi vội vã đưa cô ấy về nhà, giống như vệ sĩ, bảo vệ cô ấy đến tận phòng tắm.
Sau khi cô ấy đóng cửa, tôi và Cố Đồng lại nhìn nhau.
Em ấy nhỏ giọng hỏi: "Chị nói cô ấy có lén lút khóc trong ấy không?"
Tôi nhún vai.
Cũng có thể.
Tiểu Nhu ấy à, nhìn bề ngoài của cậu ấy mạnh mẽ như thế, nhưng thực ra trái tim lại rất yếu đuối.
Rất nhiều người cũng thế, bên ngoài thì cười nói hi ha, nhưng thực ra lại rất dễ bị tổn thương, chỉ là không nguyện ý nói ra mà thôi.
Chỉ là sự yếu đuối của Tiểu Nhu lại diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, năng lực tự liếm láp chữa lành vết thương của cô ấy mạnh mẽ hơn so với người khác rất nhiều.
Bởi đụng chạm với Tiểu Nhu mà người tôi và Cố Đồng cũng hơi bẩn, tôi đi tắm trước, sau đó bắt em ấy nhanh chóng đi tắm, lúc ra ngoài sấy tóc, tôi bỗng nhớ lại lời chị Triệu nói với tôi.
Đặt máy sấy xuống, lấy ra một chiếc túi trong va-li, lần trước nhìn qua một lần rồi cũng không nhìn lại nữa.
Tôi nhìn ngắm nó, ngoài thưởng thức khen ngợi hai chữ rất đẹp ra, thực sự tôi cũng không hiểu có cái gì khác biệt.
Hay là mặc vào nhìn rất đẹp mắt.
Nghĩ rồi tôi liền mặc nó, không ngờ là, vừa mới mặc lên người, còn chưa kéo khóa, cửa phòng tắm bỗng mở ra.
Lúc ấy tôi ngẩn ra, quay đầu nhìn Cố Đồng, Cố Đồng cũng nhìn tôi.
Tôi đang đứng trước gương, vẫn giữ tư thế đang kéo khóa.
Cố ý mặc lên quầo áo của người ta tặng, chuyện này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút vi diệu.
"Chị, cái này, không phải." Tôi phát hiện bản thân mình đang nói năng lắp bắp.
Ánh mắt em ấy hứng thú dựa vào cửa nhìn tôi, không nói gì, dường như đang đợi tôi làm cách nào để giải thích.
Tôi bất đắc dĩ, vẫy tay với em ấy: "Lúc ăn cơm chị Triệu có nhắc tới chiếc váy này, thế nên tôi cũng muốn thử."
Cố Đồng vẫn giữ tư thế ấy, mặt mang theo nụ cười: "Ừ hửm."
Tôi: "..."
Việc đã đến nước này, tôi cắn môi nhìn em ấy, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Qua đây, giúp tôi kéo khóa."
Em ấy nhướng mày, bước chân nhẹ nhàng đi tới, cầm khóa váy từ từ kéo lên, rồi ôm lấy tôi từ phía sau, tôi nhìn tôi trong gương lúc này, lại nhìn tới chiếc váy, kiểu dáng, màu sắc, chất liệu, thiết kế, dường như nó thực sự rất đẹp mắt.
"Thích không?" Cố Đồng dựa gần vào tôi hỏi.
Tôi lắc đầu: "Không thích mặc váy."
Em ấy ồ dài một tiếng, cũng không tức giận: "Nhưng biểu cảm của chị lại không giống như vậy."
Rõ ràng chỉ là một chiếc váy, tại sao không khí lúc này lại bị em ấy biến thành ái muội như vậy.
Em ấy không đợi tôi giải thích, ôm lấy eo tôi, di chuyển mấy bước, đè tôi lên tủ quần áo, sự đụng chạm này, còn phát ra một âm thanh khiến tôi có chút đau.
Tôi nói rồi, em ấy thích đối xử với tôi như thế.
Dường như nhốt tôi ở giữa em ấy vào một thứ gì đó, chính là sở thích bất biến của em ấy.
"Em biết mà, nó rất hợp với chị." Ánh mắt em ấy mang theo ý cười, cong cong nhìn tôi.
Tôi ôm lấy cổ em ấy, nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy: "Đi sấy qua đi."
Em ấy cong khóe môi cười, càng áp lại gần tôi: "Cố Ninh, đừng quan tâm đến nó."
Tôi nghiêng đầu nhìn em ấy, hỏi ngược lại: "Vậy xin hỏi, bây giờ tôi nên nói gì được?"
"Nói rằng em rất giỏi."
Tôi nghĩ nghĩ, bổ sung: "Nói rằng chiếc váy này rất đẹp, nói rằng nó rất hợp với tôi, nói rằng tôi rất thích."
Em ấy lắc đầu, dựa gần vào tôi, dùng mũi cọ lên tai tôi, nhỏ giọng nói: "Nói rằng chị rất nhớ em."
Tôi liếm liếm môi, có chút nóng.
Khi em ấy nói câu này, mái tóc vẫn còn ướt, những giọt nước đang rơi xuống, không sai lệch rơi xuống xương đòn của tôi, bởi trọng lực mà từ từ trượt xuống.
Những khoảng trống, có chút lạnh.
Em ấy lại nói: "Chúng ta không gặp nhau hai tháng rồi."
Âm thanh mang theo sự nũng nịu, mang theo sự uất ức, dường như đang nức nở lại như đang cầu xin.
Mê người.
Tôi giữ lấy vai em ấy, đẩy em ấy xa tôi một chút, nhìn em ấy, sau đó giữ lấy gáy em ấy, mạnh mẽ hôn lên đôi môi em ấy.
Làm sao có thể không nhớ chứ.
Nhớ đến phát điên rồi.
Vừa hôn em ấy vừa nghe em ấy nhỏ tiếng cười, sau đó em ấy phối hợp với tôi, nghiêng đầu dây dưa cùng tôi.
Trong chuyện này, tôi mãi mãi sẽ không đuổi kịp em ấy, rõ ràng một hành động đơn giản nhưng lại bị em ấy biến thành vô vàn kiểu cách, mỗi kiểu đều tràn đầy dục vọng.
Đắm mình trong những âm thanh ma mị đang quấn lấy nhau, lúc này cổ họng không nhịn được mà phát ra âm thanh, lại làm chúng tôi càng đắm mình trong nó.
Rất lâu sau, em ấy trượt tay xuống, dừng trên dây khóa của chiếc váy, tôi mới ý thức được điều gì đang diễn ra.
Quả nhiên, tôi nghe thấy Tiểu Nhu ở bên ngoài thét lên một tiếng.
"Oh shit! Phiền hai người đóng cửa giùm cái."
Lúc này chúng tôi dừng động tác, nhìn nhau mấy giây rồi cùng cười.
Tôi xoa đầu em ấy: "Mau đi sấy khô đi."
Em ấy bất ngờ hôn tôi thêm một cái, nhẹ nhàng nói: "Ừ."