Trần Kiêu thả hồn vào hội họa đến mức không biết khi nào thì Trịnh Thanh Sơn xuống nhà, khi bức vẽ sắp hoàn thành, cô nhìn lại thì thấy anh đã không còn ở phía sau nữa.
Cô gọi: “Trịnh Thanh Sơn”
Chẳng bao lâu sau, giọng của Trịnh Thanh Sơn vang lên: "Sao vậy? Vẽ xong rồi à?"
“Không.” Trần Kiêu dọn cọ vẽ, tâm trí dần dần trôi đi, cô nheo mắt, vầng sáng và gió hè chậm rãi thổi qua.
Giọng nói vọng đến: “Trịnh Thanh Sơn, em không muốn đưa anh về gặp bố mẹ em lúc này”.
Trịnh Thanh Sơn ở dưới lầu nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Chỉ một lúc sau, giọng nói của anh vang lên: "Được rồi, lát nữa anh sẽ tìm một khach sạn trong khu vực này."
Không có cảm xúc, không thể đánh giá được cảm xúc của anh vào lúc này.
Trần Kiêu thở phào nhẹ nhõm: "Khi nào anh định về Lăng Thành? Lần này làm phiền anh quá lâu, nhất định sẽ mời anh một bữa."
“Được.” Trịnh Thanh Sơn nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng tạm thời anh không có ý định về Lăng Thành. Trần Kiêu, anh muốn chờ em về cùng."
Trần Kiêu nghịch nghịch bức tranh, có chút không thoải mái, đứng dậy đi ra ban công, cụp mắt nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy hai cửa sổ mở ra bên ngoài, nhưng không thấy người bên trong cửa sổ.
Trong một lúc, cô không trả lời anh.
Trịnh Thanh Sơn có lẽ đã nhận ra sự bối rối của cô, liền thả lỏng giọng nói: “Anh cũng muốn thăm thú huyện Bình An.”
Trần Kiêu lúc này mới đáp: “Vậy em đưa anh đi.”
Trần Kiêu cảm thấy có lỗi với Trịnh Thanh Sơn.
Trịnh Thanh Sơn đối xử rất tốt với cô, thậm chí trong đêm mưa, lái xe hơn ba tiếng đưa cô về quê, vui vẻ nấu cháo cho mẹ Trần, vậy mà cô lại muốn anh ra ở khách sạn. Chẳng cần ai nói, Trần Kiêu tự cảm thấy mình như một tên cặn bã ăn cháo đá bát, nhưng quả thực lúc này, cô không muốn đưa Trịnh Thanh Sơn đến gặp ba mẹ mình.
Anh vẫn chưa chính thức ngỏ lời, cô cũng chưa suy nghĩ rõ ràng, mọi chuyện của tương lai đều mờ mịt, cô không dám tiến thêm một bước. Cô hiểu rằng nếu cô thực sự đưa Trịnh Thanh Sơn đến gặp ba mẹ thì mối quan hệ mơ hồ giữa hai người sẽ chính thức bước ra hỏi bóng tối.
Mùi cháo kê bốc lên thơm phức, giọng của Trịnh Thanh Sơn cũng vang lên, bình tĩnh nói: “Cháo chín rồi, em xuống ăn đi.”
"Được, em xuống ngay."
Trần Kiêu cầm lấy điện thoại di động, nhanh chóng đi xuống lầu.
Trịnh Thanh Sơn đang múc cháo vào hộp cách nhiệt.
Trần Kiêu vội vàng bước tới nói: "Để em làm."
Trịnh Thanh Sơn liếc nhìn cô, không từ chối.
Cô chăm chú múc cháo, vẫn không nhịn được hỏi anh: "Những lời em vừa nói, anh không hỏi em tại sao sao?"
Trần Kiêu muốn giải thích, sợ anh hiểu lầm, nhưng vì anh không hỏi, cô không còn cách nào khác, đành phải tự mình mở lời.
Trịnh Thanh Sơn nhìn thấu tâm tư của cô, cười nhẹ nói: “Anh hiểu mà."
Trần Kiêu thoáng thấy khóe miệng anh nhếch lên. Không phải nụ cười lịch sự giả tạo mà là thái độ tinh tế, trầm lặng và dịu dàng.
Trịnh Thanh Sơn trong mắt có ánh sáng, bình tĩnh nói: "Em biết mà, anh vẫn đang chờ em suy nghĩ rõ ràng."
Lời nói rơi vào lòng Trần Kiêu, động tác trên tay cô dừng lại. Khi định thần lại, chiếc bình giữ nhiệt đã đầy, cô hít một hơi thật sâu rồi đóng hộp lại, nhìn thẳng vào Trịnh Thanh Sơn bên cạnh.
Trịnh Thanh Sơn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh...” Trần Kiêu không khỏi thở dài, giọng nói nghẹn ngào, dường như che giấu tiếng thở dài.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trịnh Thanh Sơn, Trần Kiêu mỉm cười: “Ý em là, Trịnh Thanh Sơn, trên đời sao lại có người tốt như anh chứ?"
Trịnh Thanh Sơn cười thật sâu, hơi nhướng mày: "Cô Trần, đây là lần đầu tiên có người khen tôi là người tốt đấy. Hình như trong giới đều nhất trí gọi tôi là "hồ ly" thì phải."
Trần Kiêu bật cười: “Thì ra anh Trịnh cũng biết biệt danh của mình trong ngành à."
Dù từng âm thầm thích anh, nhưng Trần Kiêu không thấy phản cảm khi lần đầu nghe biệt danh này của anh, thậm chí còn tiện miệng gọi theo.
Trần Kiêu cầm bát đũa, mỉm cười rời khỏi bếp đi ra phòng khách, nhìn lại cách đó không xa, Trịnh Thanh Sơn đang đứng trước cửa sổ, ánh đèn mờ ảo chiếu vào người anh, dáng vẻ thẳng tắp trung chính.
Ăn xong, Trịnh Thanh Sơn đưa cô đến bệnh viện, cô tự mình đến khoa nội trú, còn Trịnh Thanh Sơn đi tìm khách sạn gần đó.
Mẹ Trần đang ở trong phòng bệnh, ngay khi nhìn thấy Trần Kiêu, bà bắt đầu làm nũng, nhưng Trần Kiêu không bao giờ mắc mưu chiêu này, cô đổ cháo ra đặt trước mặt mẹ Trần: “Con biết mẹ đau lắm, lần sau đừng bất cẩn như vậy nữa."
Bà Trần ấm ức ăn cháo. Có thể cảm thấy cháo ngon nên liền xúc thêm một muỗng: "Kiêu Kiêu, cháo này con mua ở đâu vậy? Ngon lắm."
Ba Trần đang ăn một mình cũng nhìn sang.
“Con tự nấu không được sao?”
Ba Trần cười thành tiếng, giống như nghe được chuyện hài hước: "Ai mà tin được? Ha ha ha."
Trần Kiêu không nói nên lời, dù sao cô cũng không thấy khó chịu, quan trọng là tiếng cười vui vẻ của một nhà ba người. Hôm qua cô thấy tình trạng mẹ Trần lúc hôn mê, cũng thấy nét mặt lo lắng của ba Trần, vì vậy cô rất trân quý khoảnh khắc này.
Trần Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, trời nắng gắt đến chói mắt. Cô hơi lo lắng, không biết Trịnh Thanh Sơn có tìm được khách sạn không.
Nhân lúc ba mẹ Trần đang tranh cãi chuyện gì đó, cô lén lấy điện thoại di động ra, cúi đầu hỏi Trịnh Thanh Sơn trên Wechat: [ Anh đã tìm được khách sạn chưa? ]
Cô cũng giới thiệu cho anh một khách sạn có điều kiện khá tốt ở gần đây.
Trịnh Thanh Sơn liền đáp: [ Vừa mới đến ngoài khách sạn này ]
Trần Kiêu lập tức đặt phòng trên app, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho anh.
Trần Kiêu: [ Em đã đặt phòng cho anh rồi, anh cứ dùng mã xác nhận này để nhận phòng nhé. ]
Tin nhắn "đang gõ..." trên khung chat kéo dài một lúc thì anh mới trả lời tin nhắn.
Trịnh Thanh Sơn: [ Được rồi. ]
Thấy anh không từ chối, Trần Kiêu thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhếch miệng. Không ngờ ngay lúc này, mẹ Trần nhìn sang, vô tình bắt gặp biểu cảm của con gái, bà lập tức đặt chén trong tay xuống, nheo mắt dò xét: “Kiêu Kiêu, con vừa trả lời tin nhắn của ai vậy?”
Bà cố gắng nhìn điện thoại di động, Trần Kiêu bình tĩnh tắt màn hình: “Không có ạ.”
Mẹ Trần khẽ hừ một tiếng, trực tiếp hỏi: “Trần Kiêu, con đang yêu đương phải không?”
Ba Trần cảnh giác ngẩng đầu lên: "Con đang yêu à? Sao không đưa cậu ấy về gặp ba mẹ? Người này có đáng tin cậy không? Mẹ con nhập viện mà cậu ta còn không biết gọi điện đến hỏi thăm à..."
Ba Trần nói huyên thuyên, Trần Kiêu không kịp chen lời, chỉ biết im lặng chịu trận.
Cuối cùng, đợi ba Trần bình tĩnh lại, mẹ Trần nói tiếp: “Ba con nói đúng, cũng không cần cậu ta đến thăm, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, người vô tâm như vậy làm sao..."
“Được rồi mẹ.” Trần Kiêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội nhét một quả chuối vào tay mẹ, “Con còn chưa yêu đương chính thức mà.”
Mẹ Trần bỗng nhiên im lặng, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì đó: "Chưa chính thức, vậy là đã có đối tượng?"
Lần này Trần Kiêu không phủ nhận.
Cô gật đầu: "Có một người."
“Là cậu ta đang theo đuổi con?”
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu rất kiên định, bà hiểu rất rõ con gái mình, từ nhỏ đến lớn, Kiêu Kiêu không phải là mẫu người chủ động. Thậm chí đó là việc mình muốn, Trần Kiêu cũng sẽ không quá nhiệt huyết theo đuổi. Trước nay, lần duy nhất con gái kiên định chính là chọn khoa thiết kế mỹ thuật của đại học Lăng Thành.
Trong chuyện tình cảm nam nữ cô lại càng thụ động.
Trần Kiêu đọc xong thông tin nhận phòng của Trịnh Thanh Sơn, ngẩng đầu lên, không giấu giếm mẹ mình, thẳng thắn nói: “Chúng con còn chưa phát triển đến mức đó.”
Ba Trần xen vào: “Vậy bây giờ hai đứa đang ở mức nào?”
Trần Kiêu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chỉ đang tìm hiểu nhau. Con chưa muốn bắt đầu mối quan hệ với anh ấy. Ít nhất, bây giờ con biết rõ rằng tình cảm của con dành cho anh ấy không đủ để kết hôn và nghĩ tới tương lai lâu dài."
Đây cũng chính là nguyên nhân Trần Kiêu cân nhắc, tạm thời chưa thể cho Trịnh Thanh Sơn một câu trả lời chắc chắn.
Ba mẹ Trần cũng không nói thêm. Suy cho cùng, Trần Kiêu tuy là người trầm tính nhưng lại rất quyết đoán.
Tối muộn, Trần Kiêu gọi taxi đưa ba Trần về nhà, cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.
Mẹ Trần rất thích xem phim truyền hình về gia đình, bởi vì hai ngày hôn mê, tối nay bà nhất định muốn xem bù.
Trần Kiêu ngăn mẹ thức quá khuya. Lúc đầu mẹ cô muốn làm ầm ĩ, nhưng sau đó nhờ sự mềm ỏng của Trần Kiêu, bà cũng yên lặng rúc vào chăn bông, ngủ thiếp đi.
Ban ngày Trần Kiêu đã ngủ rất nhiều nên lúc này cô vẫn rất tỉnh táo. Cô ngồi trên giường mở Wechat của Trịnh Thanh Sơn, phần lớn vòng tròn bạn bè của anh đều là về công việc.
Cô vô tình lật lại dự án Hải Lộ Châu của hai năm trước.
Ngón tay cô chợt khựng lại.
Dự án này là cô sát cánh cùng Phó Thừa Vũ.
Lúc đó Tin Mới đang mở rộng phát triển, Phó Thừa Vũ bận các dự án khác nên giao cho Trần Kiêu đi đấu thầu. Đi đến vòng cuối cùng, cô biết tin Vân Hạp cũng góp mặt, nhưng lúc này cô đã kết hôn, vì vậy cái tên Trịnh Thanh Sơn không gợi được quá nhiều cảm xúc.
Đáng tiếc lúc đó Tin Mới không đủ tài lực, Trần Kiêu cũng không quan tâm đ ến ai là người thắng thầu, đến giờ mới biết là công ty của Trịnh Thanh Sơn.
Một tia ký ức lóe lên trong đầu Trần Kiêu.
Mắt cô sáng lên.
Đúng vậy.
Hải Lộ Châu là một hồ nước, vào mùa xuân và mùa hè, khi có ánh nắng chiếu xuống, mặt hồ trở nên trong vắt, rất đẹp.
Trần Kiêu lần đầu nhìn thấy Hải Lộ Châu đã bị choáng ngợp trước khung cảnh của nó, hôm đó thời tiết đẹp, mặt hồ trong veo, Trần Kiêu nảy ra ý định, liền đi mua sơn và giấy vẽ.
Lúc đó cô vẽ tranh sơn dầu.
Về sau tác phẩm được khách hàng nhìn thấy, tỏ ra yêu thích, vì vậy Trần Kiêu đã hào phóng tặng cho người đó. Đó cũng là lần cuối cùng cô vẽ tranh sơn dầu kể từ sau khi tốt nghiệp.
Ký ức rất dài, cho đến khi màn hình điện thoại di động của Trần Kiêu vụt tắt. Cô không quan tâm, chỉ mải nghĩ liệu có phải Trịnh Thanh Sơn cũng đến tham gia vào dự án đó không? Mặc dù nghĩ một hồi cũng không ra được kết quả gì, nhưng trong đầu cô đã có một số ý tưởng.
Trần Kiêu ra khỏi vòng bạn bè của Trịnh Thanh Sơn, tình cờ nhìn thấy dòng chữ "đang gõ..." phía trên tên anh sáng lên.
Lúc đó cô biết anh cũng chưa ngủ.
Trần Kiêu gửi tin nhắn trước anh: [ Anh định nói gì? ]
Trịnh Thanh Sơn chậm rãi trả lời: [ Muốn hỏi em đã ngủ chưa. ]
Trần Kiêu: [ Ban ngày ngủ quá lâu nên ban đêm không ngủ được. ]
Trịnh Thanh Sơn lần này trả lời rất nhanh: [ Có muốn xem phim cùng nhau không? ]
Anh nhanh chóng bổ sung thêm: [ Có thể cùng xem phim trên ứng dụng di động. ]
Trần Kiêu có nghe đến ứng dụng có tên "Watch Together", nạp VIP xong có thể xem phim cùng bạn bè từ xa.
Đối với Trần Kiêu, đó chỉ dành cho những người yêu nhau. Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô và Trịnh Thanh Sơn sẽ làm những chuyện lãng mạn trẻ con như vậy.
Trịnh Thanh Sơn cho Trần Kiêu lựa phim.
Gu xem phim của Trần Kiêu rất rộng, cô nghĩ một hồi, quyết định chọn một bộ phim kinh dị nước ngoài tên là "Up the Mountain".
Cô từng xem đánh giá phim, không tệ, nhưng cô không dám xem một mình, bây giờ có Trịnh Thanh Sơn xem cùng, cô dũng cảm hơn rất nhiều.
Trần Kiêu cắm tai nghe rồi đeo vào, vừa xem xong phần giới thiệu phim thì nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ tai nghe. Cô không nhận ra âm thanh đó là gì, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, thậm chí còn hơi hối hận về lựa chọn của mình.
Chẳng bao lâu sau, giọng của Trịnh Thanh Sơn vang lên: “Trần Kiêu, em có nghe thấy không?”
Dây thần kinh căng thẳng của cô thả lỏng, hóa ra đó là giọng nói của anh.
Trái tim Trần Kiêu nảy lên, nhìn thấy dưới màn hình có một biểu tượng micro nhỏ, có thể giao tiếp được với người bên kia.
Cô bật micro và nói “ừm” với giọng căng thẳng.
“Ừ.” Trịnh Thanh Sơn đáp: “Anh mở phim nhé?”
"Vâng."
Trần Kiêu nằm trên giường, đeo tai nghe và ôm chăn xem phim.
Nhịp điệu của “Up the Mountain” rất hay, một nhóm du khách tình cờ gặp nhau khi đang leo lên một ngọn núi cằn cỗi và quyết định đi chung, không lâu sau, người bạn đồng hành đầu tiên đã biến mất.
Trần Kiêu thấy vậy không khỏi thở ra nặng nề.
Trịnh Thanh Sơn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Kiêu đáp: “Không sao.”
Khi màn đêm buông xuống, người bạn đồng hành đầu tiên đã biến mất từ lâu quay lại với khuôn mặt tái nhợt ma quái, còn mang theo người thứ hai.
Trần Kiêu cuối cùng không chịu nổi, chủ động gọi: "Trịnh Thanh Sơn, anh có ở đó không?"
“Anh ở đây.” Anh trả lời nhanh chóng, “Sợ à?”
Trần Kiêu bướng bỉnh nói: "Không có."
Hai người tiếp tục xem nhưng khi những cảnh tượng u ám, kinh hoàng xuất hiện, Trần Kiêu gần như phải che toàn bộ màn hình, chỉ dám nghe âm thanh.
Cảm giác an toàn của cô đến từ việc hỏi Trịnh Thanh Sơn: “Trịnh Thanh Sơn, anh còn ở đó không?”
“Trần Kiêu, anh ở đây.” Anh trả lời rất nhanh.
Xem xong bộ phim đã là nửa đêm, Trần Kiêu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Trịnh Thanh Sơn nói chúc ngủ ngon, Trần Kiêu cũng đáp lại, tuy nhiên đến lúc ra khỏi phòng chiếu phim lại không có ai ấn nút thoát.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, có thể nghe rất rõ tiếng thở của Trịnh Thanh Sơn. Từng chút một, cô dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp và mơ hồ khi anh chạm vào tai cô.
Trần Kiêu nuốt khan, chợt nhớ ra mình và anh đã lâu không ở bên nhau. Phải thừa nhận rằng trong đêm nay, nghe hơi thở và giọng nói của anh, h@m muốn của Trần Kiêu lúc này lại càng mãnh liệt.
Cô cảm thấy khó chịu, trước đêm đầu tiên ngủ với Trịnh Thanh Sơn cô chưa bao giờ có cảm giác này.
Trần Kiêu đang định vứt bỏ những suy nghĩ thầm kín trong đầu thì giọng của Trịnh Thanh Sơn lại vang lên trong tai nghe: “Trần Kiêu, chúng ta đi ngủ thôi”.
Cô nhận thấy hơi nóng truyền sang tai, khẽ "ừm."