Đêm đó, Trần Kiêu lãnh hậu quả của việc để Trịnh Thanh Sơn ở lại qua đêm. Hộp "áo mưa" anh mua tối qua đã dùng hết một nửa. Thể lực của anh tốt hơn nhiều so với những "tiểu thịt tươi" mà Tiểu Nguyên nhắc đến.
Trần Kiêu mệt mỏi ngã xuống giường, giọng nói trầm thấp của Trịnh Thanh Sơn vang lên bên tai: “Trần Kiêu, ngày mai anh đi gặp Phó Thừa Vũ, em thật sự không muốn đến sao?”
Giọng nói này rất giống với tiếng th ở dốc khi anh mê hoặc dụ dỗ cô làm thêm lần nữa.
“Không, em hết sức rồi, không thể "đến" lần nữa đâu.” Trần Kiêu trả lời trong tiềm thức.
Trịnh Thanh Sơn cười tủm tỉm: "Trần Kiêu, anh không có ý đó."
Đầu óc Trần Kiêu chợt tỉnh táo, ý thức được những gì mình vừa nói, cô quay lưng về phía anh, trùm chăn kín mặt.
Cô trả lời câu hỏi trước đó của anh: "Em không quan tâm, anh ta muốn làm gì thì làm".
"Còn anh thì sao?"
Trần Kiêu suy nghĩ hai giây: "Cũng có chút."
Trịnh Thanh Sơn nằm bên cạnh cô, đệm khẽ rung lên theo chuyển động của anh.
Cô nghe thấy một giọng nói rất nhỏ khi anh nằm xuống: "Vậy là đủ rồi."
Cô chưa kịp hỏi thì anh đã đưa tay tắt đèn trong phòng. Căn phòng chìm vào bóng tối.
Phải một lúc sau Trần Kiêu mới thích ứng, cô lật người đối mặt với Trịnh Thanh Sơn.
Một chút ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô có thể nhìn thấy đường nét của anh, sống mũi cao thẳng, lộ rõ đường nét trên khuôn mặt. Trong tâm trí, cô có thể vô thức phác họa hình dáng của anh.
Cô khẽ mím môi và nhắm mắt lại.
Ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn đều dậy sớm.
Trần Kiêu bận đến studio, Trịnh Thanh Sơn cũng phải đến công ty, lát nữa đi gặp Phó Thừa Vũ.
Gần đây studio rất bận, sản phẩm "Hoang Dã" bị trả lại chất đống trong kho, tiền không thu được, studio đi vào ngõ cụt. Giải pháp lúc này chính là chờ bộ sưu tập mùa thu lên thị trường, nhưng vấn đề ở chỗ, họ không còn đủ vốn để xoay.
Phải nói, Phó Thừa Vũ thật biết cách đánh bại một công ty mới khởi nghiệp. Cũng đúng thôi, chính anh ta đã từng trải qua tình trạng như vậy.
Tiểu Nguyên hiển nhiên cũng chú ý tới vấn đề tiền bạc, liền đưa hết tiền tiết kiệm cho Trần Kiêu.
Studio mới thành lập, bao nhiêu vốn liếng cô và Tiểu Nguyên đều đổ vào đây, hiện tại tiền tiết kiệm của cả hai cũng không còn nhiều.
Tiểu Nguyên chớp mắt, nảy ra một ý: “Sao chị không hỏi mượn anh Trịnh?”
Trần Kiêu im lặng.
Nếu cô hỏi mượn Trịnh Thanh Sơn, nhất định anh sẽ giúp. Nhưng Trần Kiêu không muốn. Cô nghĩ, vấn đề không phải là cô không có khả năng hoàn trả, mà vì món nợ này sẽ khiến mối quan hệ của hai người nghiêng sang một hướng khác.
Trần Kiêu lắc đầu: "Chị sẽ có cách."
Tiểu Nguyên hoài nghi: "Thật sao?"
Trần Kiêu gật đầu cười: "Chị có khi nào lừa em chưa?"
"Chưa từng."
Sau bữa trưa, studio tổ chức một cuộc họp bàn về chiến lược kinh doanh trong tương lai. Một nhân viên đề nghị bán hạ giá như bên blogger Hứa, nhưng đề nghị này bị Trần Kiêu bác bỏ. Nếu thật sự giảm giá, những khách hàng cũ đã từng mua sản phẩm của Kiêu Dương sẽ nghĩ sao, liệu các dòng sản phẩm tiếp theo có thể bán với giá cũ hay không?
Do đó, đề xuất này bị bác bỏ.
Ngay sau đó, Trần Kiêu nói sơ về bộ sưu tập mùa thu để mọi người cùng thảo luận.
Cuộc họp kết thúc.
Buổi trưa nóng bức, mọi người đều mệt mỏi.
Trần Kiêu thấy mọi người đều uể oải liền mời mọi người xuống quán cà phê dưới lầu.
Những người trẻ tuổi vừa rồi còn đang ngáp ngủ đều trở nên hăng hái, cùng nhau đi xuống lầu, cười nói vui vẻ. Tiếng cười vang vọng trong studio, cuốn trôi sự mù mịt của mấy ngày trước.
Sau cơn mưa, mọi thứ lại sinh trưởng.
Trần Kiêu gọi một ly caramel latte ít đá.
Cà phê để trên bàn một lúc, những giọt nước nhỏ đọng lại trên thành ly, cô nhấp một ngụm, thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn bóng đen dày đặc bên ngoài. Một vài đứa trẻ nói cười vui đùa trên đường. Mấy cụ già lại đang suy tư bên bàn cờ, dường như bỏ ngoài tai âm thanh ồn ào xung quanh.
Lăng Thành vào lúc này vô cùng bình yên.
Trần Kiêu nhớ ra Trịnh Thanh Sơn hôm nay sẽ đi gặp Phó Thừa Vũ, quay đầu hỏi Tiểu Nguyên: "Mấy giờ rồi?"
Tiểu Nguyên liếc nhìn điện thoại, "Bốn giờ rưỡi rồi, sao vậy chị?"
"Chị quên mang điện thoại di động, chị về studio trước đây, mọi người nhớ canh thời gian trở về làm việc nhé."
Mọi người vui vẻ vẫy tay với cô: "Vâng ạ."
Trần Kiêu chậm rãi đi bộ trong tiếng ve sầu phát ra từ những tán cây hai bên đường.
Việc đầu tiên cô làm khi quay lại văn phòng là nhắn tin hỏi Trịnh Thanh Sơn có gặp Phó Thừa Vũ không.
Trịnh Thanh Sơn không lập tức trả lời tin nhắn, Trần Kiêu đành mở máy tính vẽ bản thảo, nhưng tâm trạng cô không yên, cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.
Khi cô kiểm tra điện thoại lần thứ ba, cuối cùng cũng có tin từ Trịnh Thanh Sơn.
Trịnh Thanh Sơn: [ Vừa rồi anh đang lái xe, bây giờ mới tới quán trà.]
Trần Kiêu gửi qua một biểu tượng cảm xúc.
Trịnh Thanh Sơn gọi đến.
Trần Kiêu giật mình, sau đó liền nhấc máy.
Trịnh Thanh Sơn: "Anh ta còn chưa tới."
Trần Kiêu: "Sao đột nhiên gọi cho em?"
Trịnh Thanh Sơn: "Chỉ muốn em nghe được giọng nói của anh lúc này thôi. Anh không hề lo lắng."
Trần Kiêu dở khóc dở cười.
"Được, em biết rồi."
Trịnh Thanh Sơn im lặng.
Hơi thở của anh, qua tai nghe điện thoại, tạo ra cảm giác mơ hồ.
Trần Kiêu hỏi thẳng: "Anh có chuyện muốn nói với em đúng không?"
"Em có muốn nghe cuộc trò chuyện của bọn anh không?"
“Em không quan tâm đ ến chuyện của Phó Thừa Vũ.” Trần Kiêu tỏ rõ thái độ, “Tuy nhiên, vì quan tâm đ ến anh, nên em cũng rất muốn nghe thử..."
Trịnh Thanh Sơn cười: "Vậy thì đừng cúp máy."
Trần Kiêu thật sự không tò mò chút nào về Phó Thừa Vũ, nhưng Trịnh Thanh Sơn sẽ nói gì với hắn ta thì cô lại nóng lòng muốn nghe. Cô đặt điện thoại di động lên giá đỡ cạnh bàn, tiếp tục mở máy tính để vẽ.
Tâm trạng vốn bồn chồn, nhưng nghe động tĩnh bên phía Trịnh Thanh Sơn thì cô bình tĩnh lại.
Chưa đầy mười lăm phút, giọng nói Trịnh Thanh Sơn lại vang lên, nhưng không phải với cô.
Anh lạnh lùng xa cách chào: "Giám đốc Phó, đã lâu không gặp."
Anh đang nói chuyện với Phó Thừa Vũ.
Trần Kiêu đặt chiếc bút trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Ở đối diện cũng vang lên giọng nói của Phó Thừa Vũ.
“Cũng không lâu lắm, không phải vừa mới gặp trên trấn Xuân Thủy sao?”
..............................................
Quán trà
Màn trúc xanh, môi trường yên tĩnh. Hương trà phảng phất, ánh nắng chói chang ngoài khung cửa sổ phản chiếu vào bình thuỷ tinh.
Vẻ mặt anh hờ hững, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, gật đầu: "Chỉ là chào hỏi cho phải phép mà thôi."
Giọng điệu của anh không hề khách sáo.
Phó Thừa Vũ không buồn bực, rót một chén trà, đẩy tới trước mặt Trịnh Thanh Sơn.
Khung cảnh nơi đây thanh bình, Trịnh Thanh Sơn khá thích, thầm nghĩ lần sau nhất định phải dẫn Trần Kiêu đến, cô sẽ thích không khí này.
Phó Thừa Vũ nói: "Hồi ở trấn Xuân Thủy, chưng từng nghe nói giám đốc Trịnh và vợ cũ của tôi có mối quan hệ tốt như vậy."
Chữ “quan hệ tốt” đã bị anh ta gằn rất mạnh.
Trịnh Thanh Sơn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, "Trà và môi trường ở đây rất tốt, lần sau tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây."
Phó Thừa Vũ vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý vững vàng, hơn nữa hắn cũng đã biết trước mối quan hệ giữa Trịnh Thanh Sơn và Trần Kiêu. Nhưng mà, dưới lời nói thản nhiên của đối phương, sắc mặt Phó Thừa Vũ lập tức tái nhợt.
Trịnh Thanh Sơn không thèm liếc mắt, tư thế đoan trang tao nhã càng làm cho chênh lệch giữa hai người thêm rõ ràng.
Phó Thừa Vũ đáp: "Chắc anh không biết chúng tôi đang có ý định tái hợp đúng không?"
Trịnh Thanh Sơn nhìn điện thoại.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Anh có thể nhìn thấy tin Trần Kiêu gửi: [ Ok ]
Cô đang trả lời câu nói trước đó của anh: sẽ đưa cô đến quán trà này.
Trịnh Thanh Sơn cười nhẹ, sau đó quay sang Phó Thừa Vũ, "Tôi biết anh có ý quay lại với Trần Kiêu, nhưng cô ấy thì không."
Phó Thừa Vũ: "Nhưng lần này sẽ khác."
Màn hình điện thoại lại sáng lên.
Trần Kiêu: [ Khác cái quái gì? ]
Trịnh Thanh Sơn hỏi giúp cô: "Có gì khác?"
Phó Thừa Vũ nhấp một ngụm trà, tự tin cười nói: "Studio của cô ấy đang trên đà phá sản, anh nghĩ cô ấy sẽ tìm sự giúp đỡ từ tôi hay từ anh?"
Trịnh Thanh Sơn nhíu mày.
Anh kìm nén sự không hài lòng, dùng ngón tay gõ nhẹ vào miệng ly hai lần một cách thiếu kiên nhẫn.
Trịnh Thanh Sơn đáp: “Anh có chắc là cô ấy sẽ nhờ anh và tôi giúp không?”
Phó Thừa Vũ: "Cô ấy có bao nhiêu tài sản, không ai biết rõ hơn tôi, tôi còn tưởng rằng..."
Ánh mắt Trịnh Thanh Sơn trở nên lạnh lùng, đột nhiên lên tiếng cắt ngang Phó Thừa Vũ: "Xin lỗi, tôi có tin nhắn."
Anh nhấc điện thoại, mím môi mỏng, ngắt cuộc nói chuyện với Trần Kiêu.
Trong giao diện trò chuyện, cô gõ một chữ "Ừm?"
Trịnh Thanh Sơn trả lời: [ Chờ anh ]
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn gã chồng cũ của cô, ngay cả nụ cười nhếch mép trên khóe miệng cũng biến mất, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, "Cho nên, anh tính toán xuống tay với studio của cô ấy, ép cô ấy đến đường cùng, chỉ để chờ cô ấy quay lại tái hôn với anh?"
"Thì sao?" Phó Thừa Vũ cũng lạnh mặt, "Ai biết được cô ấy sẽ qua lại với anh! Vậy thì lựa chọn của cô ấy không chỉ có mình tôi."
Trịnh Thanh Sơn híp mắt, "Vậy hôm nay anh đến đây chỉ để huênh hoang việc mình phí tâm tư ám hại một người phụ nữ?"
Phó Thừa Vũ mất một lúc lâu mới kể lại câu chuyện của mình và Trần Kiêu, cũng biện hộ việc hắn không thể làm gì khác để bảo vệ hôn nhân. Anh ta đương nhiên biết Trần Kiêu tốt với mình như thế nào, Trần Kiêu càng tốt, anh ta càng cố gắng để cho cô một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng chuyện này đối với Phó Thừa Vũ quá mệt mỏi.
Dưới áp lực của việc công ty lên sàn chứng khoán và sự thành bại của dự án, anh ta đã bỏ bê Trần Kiêu, sa chân vào vũng bùn, để rồi cuộc sống của hắn rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Tất cả những gì anh ta đang làm bây giờ là để cứu vãn hôn nhân. Đáng tiếc, một người không nằm trong kế hoạch đã xuất hiện - Trịnh Thanh Sơn.
Vốn dĩ anh ta là người duy nhất Trần Kiêu có thể cầu cứu, nhưng giờ có thêm một Trịnh Thanh Sơn nữa thì biến số càng lớn hơn.
Trịnh Thanh Sơn nghe Phó Thừa Vũ lải nhải, chỉ trầm mặc nhìn hắn.
Hai người rõ ràng đang ngồi ngang hàng, nhưng đôi mắt dài và hẹp của anh lại cụp xuống, như thể anh đang đứng từ trên cao nhìn xuống một tên tội đồ.
“Vì cô ấy, tôi có thể lập tức dừng lại, kết thúc trò hề này.” Phó Thừa Vũ khóe miệng khô khốc, uống cạn nước trà trong tách.
Trịnh Thanh Sơn khó chịu cởi cúc áo sơ mi trên cùng, kéo cà vạt, nếu Trần Kiêu ở đây, nhất định liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy sự chịu đựng của Trịnh Thanh Sơn đã lên đến đỉnh điểm.
Anh cố gắng kiềm chế, hỏi một cách nhẹ nhàng: "Điều kiện của anh là gì?"
Trịnh Thanh Sơn đã quá quen thuộc với kiểu nói chuyện của Phó Thừa Vũ, chung quy là kiểu lươn lẹo của bọn gian thương, không có gì ngoài đòi lợi ích và điều kiện.
Quả nhiên, Phó Thừa Vũ thay đổi nụ cười, "Anh giúp tôi lấy lại dự án trấn Xuân Thủy, tôi sẽ dừng tay với studio của cô ấy."
Trịnh Thanh Sơn: "Tôi đồng ý, nhưng cô ấy sẽ không thích."
Mục đích của đối phương quá rõ ràng: Trần Kiêu và dự án trấn Xuân Thủy, tên khốn này muốn cả hai.
Quá tham lam.
Đây là loại người Trịnh Thanh Sơn không muốn qua lại.
Nụ cười trên mặt Phó Thừa Vũ lập tức biến mất, anh ta nghiêng người về phía trước, "Trịnh Thanh Sơn, sao anh lại ra vẻ cao quý như vậy? Anh thật sự cho rằng tôi không nhìn ra anh là người như thế nào sao?"
Trịnh Thanh Sơn ngả người ra sau, gác chân phải lên chân trái, chống hai tay lên đầu gối một cách tự nhiên.
Bình tĩnh, tránh xa Phó Thừa Vũ.
“Ba năm trước, anh mua một bức tranh ở Hải Lộ Châu, kể từ đó đã bắt đầu thích vợ tôi.” Phó Thừa Vũ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt hiểu rõ, “Muốn tôi nói rõ không, anh hẳn là thèm muốn Trần Kiêu, vì vậy cố tình giăng bẫy làm tôi vượt quá giới hạn, từng bước dụ dỗ vợ tôi. Việc ly hôn của chúng tôi cũng là một tay anh dàn dựng. Anh là ngụy quân tử."
Phó Thừa Vũ một hơi nói xong.
Trịnh Thanh Sơn bình tĩnh nhướng mi nhìn hắn.
Phó Thừa Vũ còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Trịnh Thanh Sơn thuận tay hất đổ tách trà trước mặt, cắt ngang Phó Thừa Vũ.
Nước trà đổ tràn ra bàn.
Ánh mắt hai người giao nhau. Phó Thừa Vũ bị ép buộc, lui về phía ghế của mình.
Chiếc ghế Trịnh Thanh Sơn đang ngồi di chuyển trên sàn gỗ phát ra âm thanh nặng nề.
Anh đứng dậy đáp: "Tôi thật sự không muốn nghe câu chuyện suy đoán vô căn cứ của anh, nên dừng lại ở đây đi."
“Còn nữa,” Trịnh Thanh Sơn cúi đầu nhìn hắn, “Tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng cũng không đê hèn đến mức không có đạo đức làm người, như anh.”
Anh sẽ không bao giờ mang suy nghĩ mờ ám nào với Trần Kiêu.
Càng không muốn để cô chịu bất cứ điều tiếng nào ảnh hưởng đến thanh danh.