ƯỚC HẸN THANH SƠN

Trịnh Thanh Sơn không nói dối.

Đồ ăn anh nấu rất ngon, đặc biệt là những món hải sản, vô cùng hợp với khẩu vị của cô.

Trần Kiêu không khách sáo, cô ăn rất nhiệt tình, sau đó đề nghị giúp anh rửa chén.

Trịnh Thanh Sơn không nỡ, vì vậy cũng vào bếp phụ cô.

Hai người rất nhanh đã dọn dẹp xong.

Trịnh Thanh Sơn đề nghị: "Đi dạo một chút đi, phong cảnh ven hồ cũng rất trong lành."

Trần Kiêu vui vẻ đồng ý.

Tiểu khu này giá cả không rẻ, vì vậy khuôn viên xung quanh cũng rất đẹp.

Đêm xuống, đáy hồ như lung linh với ánh sáng ngũ sắc.

Trần Kiêu giống như một đứa trẻ, nhìn thấy khung cảnh rực rỡ này thì khẽ cảm thán. Trịnh Thanh Sơn nhìn qua, cô vội vàng im bặt.

Trịnh Thanh Sơn vẫn giữ vẻ bình thản.

Cuối tháng 2, ban ngày thời tiết đã dần ấm áp nhưng thời tiết về đêm lại hơi lạnh.

Đi không bao xa, Trần Kiêu tay chân lạnh cóng, liền theo Trịnh Thanh Sơn trở về.

Sau đó, mọi việc diễn ra rất tự nhiên.

Trần Kiêu mượn chiếc áo sơ mi của anh làm đồ ngủ, miễn cưỡng có thể che đi cặp đùi, nhưng cô không mặc nội y, vì vậy chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình lại làm nổi bật phần ngực căng phồng.

Tắm xong, cô ra ngoài sấy tóc, nghe thấy động tĩnh của Trịnh Thanh Sơn trong phòng tắm.

Khi anh ra ngoài thì tóc cô gần như đã khô.

Anh thay bộ đồ ngủ, mái tóc rũ xuống trước trán, trông anh dịu dàng hơn ban ngày rất nhiều.

Anh đứng sau lưng cô, chờ cô chậm rãi sấy khô tóc.

Trần Kiêu cảm thấy buồn cười, dù là nam thần trong lòng các chị em thì cũng không thoát khỏi "thất tình lục dục."

Có lẽ vì trải nghiệm lần trước, lần này cô mặt dày không tắt đèn nên có thể nhìn rõ khuôn mặt và biểu cảm của anh.

Hoàn toàn không giống với sự lãnh đạm thường ngày.

Cô thẳng thắn ôm lấy anh, lúc đ ộng tình, những cảm xúc thời niên thiếu cứ chập chờn trong tâm trí Trần Kiêu.

Cô không kìm được kêu lên: "Trịnh Thanh Sơn..."

Cô nheo mắt lại, không còn sự dè dặt yên tĩnh như ban ngày.

Trịnh Thanh Sơn sững sờ một lúc, khàn giọng “ừm” một tiếng, trong lời nói dường như chứa đựng nhiều cảm xúc bị đè nén.

Trần Kiêu cũng không để tâm, lúc này cô chỉ muốn thả lỏng bản thân.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, dưới đáy hồ lại như đang cuộn sóng.

Trần Kiêu không khỏi co quắp ngón chân, cố gắng thừa nhận tất cả tâm tình của Trịnh Thanh Sơn đang đặt trên người mình.

Trịnh Thanh Sơn vừa động vừa hỏi: "Lần trước tại sao lại im lặng rời đi?"

Anh đang nói về đêm họp lớp.

Trong giọng nói mang theo sự ấm ức vì bị bỏ rơi.

Trần Kiêu thản nhiên nói dối: "Tôi có việc gấp phải về."

Trịnh Thanh Sơn mím môi, ánh mắt dày đặc như mực.

Sau khi nghe được giọng nói có phần chịu đựng của cô, anh hỏi lại: "Cậu cảm thấy tôi như thế nào?"

Trong chuyện này, đàn ông thường thích được tán dương.

Trần Kiêu không ngần ngại phô trương: "Rất lợi hại, kỹ năng rất tốt."

Không phải cô quá lời, trong chuyện này, anh không có chỗ nào để chê.

Trịnh Thanh Sơn chợt khựng lại.

Trần Kiêu khó hiểu nhìn anh.

Sắc mặt anh sa sầm, trước khi cô kịp lên tiếng, một cơn bão dữ dội đã ập đến.

Vài phút trước anh vẫn còn rất dịu dàng, giống như sợ cô chịu đau.

Sau khi được tán thưởng, sự dịu dàng kia liền biến mất, giống như một con mãnh thú vừa được thả tự do.

Cô bị giày vò đến mức khản cả giọng, không còn sức lực, mặc kệ anh muốn quăng quật thế nào thì tuỳ.

Đang lúc mơ màng, cô lại nghe Trịnh Thanh Sơn nói: "Trần Kiêu, đây không phải là câu trả lời tôi muốn nghe."

Cô có chút đỏ mặt, vùi đầu vào trong gối, nhỏ giọng: "Kích thước cũng rất lớn."

Trịnh Thanh Sơn: "..."

Trên thương trường, Trịnh Thanh Sơn được mệnh danh là "hồ ly."

Trên bàn rượu dễ bàn chuyện làm ăn, trên giường dễ nói chuyện tình cảm.

Khi Trần Kiêu sắp mất đi lý trí, anh khẽ thì thầm, như muốn dụ hoặc cô: "Trần Kiêu, nếu cậu thích kỹ năng và kích thước của tôi như vậy, chúng ta có thể thiết lập quan hệ lâu dài hay không?"

Mái tóc hơi ẩm ướt, đôi mắt đen thẫm, đường nét khuôn mặt rắn rỏi, thậm chí là vết sẹo mờ trên ngón tay, tất cả thuộc về người đàn ông mà cô đã thích từ thời thiếu nữ.

Nhưng Trần Kiêu không phải loại người có thể dễ dàng bị dụ dỗ, lúc này cô vẫn rất tỉnh táo, Trịnh Thanh Sơn chỉ là tìm người để trút bỏ d*c vọng giữa những người trưởng thành. Anh đối với cô cũng chỉ có thế, không hơn.

Trần Kiêu nheo mắt hưởng thụ, ậm ừ đáp: "Không được."

Trịnh Thanh Sơn không nói gì nữa.

Giống như lần trước, Trần Kiêu không biết hai người kết thúc như thế nào, cũng không biết mình tắm rửa sạch sẽ từ bao giờ, chỉ biết ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rơi vào mi mắt cô.

Không có ai bên cạnh, nhưng vẫn còn vương lại hơi ấm.

Trần Kiêu giật mình ngồi dậy, trên chiếc giường lớn chỉ còn lại mình cô.

Lần này, chính cô là người bị bỏ lại.

Sau đó cô mới nhận ra rằng hóa ra bị bỏ rơi sau một đêm cuồng nhiệt là cảm giác rất khó chịu, khó trách tối hôm qua khi nói đến chuyện cũ, sắc mặt anh có nét chua xót.

Nhưng công bằng mà nói, cô đá anh một lần, anh đá cô một lần, bây giờ đúng là không ai nợ ai.

Cô còn đang suy nghĩ thì Trịnh Thanh Sơn mở cửa.

Anh cười nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, dậy đi."

Trần Kiêu gật đầu, tìm quần áo trên ghế mặc vào.

Trịnh Thanh Sơn làm bánh mì và trứng ốp la, so với những món này, cô vẫn thích bánh bao và sữa đậu nành hơn.

Có lẽ là bởi vì tối hôm qua tiêu hao quá nhiều năng lượng, cô một hơi ăn hết bữa sáng.

Trần Kiêu liếc nhìn Trịnh Thanh Sơn, anh đã thay xong quần áo, trang phục cắt may tỉ mỉ.

Cả hai đều không nhắc đến chuyện "lâu dài" đêm qua nữa.

Ăn xong, Trịnh Thanh Sơn tiễn cô ra cổng tiểu khu: “Tạm biệt”.

Trần Kiêu cũng đáp lại: "Tạm biệt."

Cô quay đi, không hề ngoảnh lại.

Về đến nhà, Trần Kiêu mệt mỏi nằm trên giường, bất động, chẳng mấy chốc lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, cô không phân biệt được mình đã mơ gì, chỉ là hoảng hốt nhớ lại, hình như trong giấc mơ có Trịnh Thanh Sơn.

Trần Kiêu bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, cô ngủ say đến mức bỏ qua bữa trưa.

Nhìn vào điện thoại, rất nhiều tin nhắn Tiểu Nguyên gửi tới.

Trần Kiêu không kịp nhìn, xỏ dép đi ra mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Nguyên đập vào mắt.

Tiểu Nguyên lo lắng đi vào: "Chị, em gọi cho chị, gửi wechat cho chị mà chị không trả lời, em còn tưởng chị xảy ra chuyện."

Cô nhìn thấy Trần Kiêu còn bình an khoẻ mạnh thì thở phào nhẹ nhõm.

Trần Kiêu biết cô lo lắng nên giải thích: "Chị mệt quá nên ngủ quên, điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe thấy." Cô đóng cửa lại, lấy trong tủ lạnh ra mấy quả táo và chuối đưa cho Tiểu Nguyên, hỏi: "Bạch Dung muốn hợp tác với chúng ta?"

Tiểu Nguyên không thèm gọt táo, há miệng cắn một miếng.

Cô nhỏ uể oải nằm trên sô pha: "Vâng, nhưng mà kế hoạch đầu tư em đọc không hiểu lắm, cái này thì chắc chắn chị giỏi hơn em."

Trần Kiêu gật đầu: “Lát nữa gửi hợp đồng cho chị xem.” Cô không khỏi nhắc nhở, “Lần sau nhớ rửa sạch trái cây trước khi ăn nhé”.

Tiểu Nguyên vô tư nằm trên sofa, "Em biết rồi."

Trần Kiêu cười nhẹ.

Buổi trưa cô không ăn cơm, mới năm giờ đã đói bụng nên rủ Tiểu Nguyên ra ngoài ăn cùng.

Hai người chọn một quán cơm gia đình, nhưng khẩu vị không tốt.

Đồ ăn Trịnh Thanh Sơn làm tối qua rất ngon, lúc này ăn đồ bên ngoài, cô cảm thấy mọi thứ đều nhạt nhẽo.

Khi tính tiền, người phục vụ thấy còn rất nhiều đồ ăn thừa, lo lắng gọi người quản lý lại để hỏi xem có chuyện gì không.

Trần Kiêu giải thích: "Do chúng tôi đang ăn kiêng, không có gì đâu ạ."

Anh quản lý cảm thấy nhẹ nhõm.

Dù đồ ăn không ngon nhưng thái độ phục vụ vẫn khiến Trần Kiêu đánh giá cao quán ăn này.

Cuối đông nhưng trời vẫn tối rất nhanh.

Từ sáu giờ rưỡi đến bảy giờ, bóng tối dần bao phủ, xe cộ tranh nhau bấm còi inh ỏi trên đường.

Lăng Thành trở nên náo nhiệt.

Trên vỉa hè, từng nhóm thanh niên nam nữ cùng nhau tan sở, nói cười rôm rả.

Tiểu Nguyên vừa gọi điện cho bố mẹ xong, liền thở hắt ra, tức giận nói: "Mẹ em bắt em phải đi xem mắt, nhân viên lập trình, nghe nói lương bổng rất khá."

Trần Kiêu cười: "Cũng tốt mà."

"Tốt cái gì, vừa kết bạn WeChat, nói chưa được hai câu thì anh ta đã nói nghề nghiệp của em không ổn định, sau khi kết hôn thì nên ở nhà chăm sóc gia đình, một mình anh ta đi làm là được rồi." Tiểu Nguyên bĩu môi, nghĩ đến buổi xem mắt thì lại tức giận: "Em là người muốn tự thân lập nghiệp, yêu đương gì giờ này, chỉ tốn thời gian."

Trần Kiêu cười to.

Tiểu Nguyên lẩm bẩm, "Chị nhìn đi, ngoại hình của em như vậy thì cần gì phải xem mắt, đã thế còn muốn em ở nhà nấu cơm sinh con, thật nhảm nhí."

Trần Kiêu ừ một tiếng, cúi đầu đi dọc vỉa hè dành cho người đi bộ.

Nhắc đến chuyện kết hôn, Tiểu Nguyên lại chửi mắng Phó Thừa Vũ.

Tiểu Nguyên bực bội: "Chị, chắc chị không biết, anh ta sau khi chia tay cô họ Hứa kia thì liền cặp kè ngay một hot girl khác. Loại đàn ông không não, không có phụ nữ thì không được."

Trần Kiêu không để tâm.

Cô và Phó Thừa Vũ đã cắt đứt từ lâu, chuyện của anh ta không liên quan gì đến cô.

Cô đã mất một năm để hàn gắn cuộc hôn nhân đổ vỡ này, cũng đủ để không hổ thẹn với chính bản thân mình.

Trần Kiêu không biết nên đánh giá chồng cũ như thế nào, chỉ cúi đầu cụp mắt im lặng.

Tiểu Nguyên vẫn còn tức giận vì tên khốn Phó Thừa Vũ, vì vậy hứng chí đề nghị giới thiệu một nam sinh viên đại học cho Trần Kiêu.

Trần Kiêu nhìn quanh, sợ có người nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Trần Kiêu bình tĩnh từ chối thiện ý của Tiểu Nguyên.

Tiểu Nguyên khoác tay cô, hùng hổ thuyết phục: "Chị à, chúng ta đều là người lớn rồi, làm theo sở thích của bản thân là chuyện bình thường mà. Hơn nữa, tại sao tên khốn Phó Thừa Vũ một năm thay hai người tình, còn chị thì một người cũng không có, thật bất công cho phụ nữ chúng ta."

Trần Kiêu thầm nghĩ, thật ra thì cô cũng có Trịnh Thanh Sơn để giải toả rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên con đường trước mặt, Trần Kiêu cười xoa đầu Tiểu Nguyên, nói: "Thật sự không cần, chị bây giờ rất tốt, ở một mình càng tự do."

Tiểu Nguyên thất vọng chào tạm biệt cô rồi ra về.

Trời về đêm

Đèn đường bật sáng

Đồng hồ chỉ bảy giờ.

Ban ngày cô đã ngủ rất nhiều, lúc này đầu óc vẫn thanh tỉnh.

Cô quét dọn nhà cửa, khi nhìn thấy cuốn nhật ký cũ mà cô mang theo từ huyện Bình An, cô dừng lại một chút.

Cô định mở, nhưng lại do dự.

Điện thoại rung hai lần.

Là tin nhắn WeChat của Tiểu Nguyên gửi đến.

Trần Kiêu mở ra, là một bức ảnh rõ nét, trong ảnh là một chàng trai trẻ, ngoại hình ấm áp.

Trần Kiêu gõ "???" gửi cho Tiểu Nguyên.

Tiểu Nguyên chậm rãi nói: "Chị, cậu chàng này thế nào, làm "sủng vật" cũng không tệ đúng không?"

Trần Kiêu á khẩu.

Cô biết Tiểu Nguyên rất quan tâm đ ến cô, sợ cô không thoát ra khỏi ám ảnh tâm lý của cuộc hôn nhân đổ vỡ.

Nhưng cô thật sự không cần "sủng nam."

Trần Kiêu nhìn cuốn nhật ký lần nữa.

Quyết định mở nó ra

Bình luận

Truyện đang đọc