Khi đến sân bay Tô Đường còn có chút lưu luyến. Đám cua nhỏ cậu cùng Đồng Thịnh Chử bắt không được mang lên máy bay, lại không kịp làm thủ tục vận chuyển nên chỉ có thể giao cho bên công ty chuyển phát nhanh đến nhà.
Tô Đường ngồi trên ghế vuốt miếng ngọc hình hoa đặc biệt mua làm kỉ niệm, lấy một cái ngọc lục sắc cho Đồng Thịnh Chử: "Tớ đã gom hết tiền tiêu vặt để mua đó, đây là hai cái nhìn đẹp nhất, cho cậu."
"Tớ đối với cậu tốt lắm đúng không?" Tô Đường tràn ngập đắc ý, nhấn mạnh một lần nữa: "Tụi mình là bạn thân, cậu về sau cũng phải đối xử thật tốt với tớ mới được đó nha!" Ngàn vạn lần không được lật mặt, rồi đối đãi với cậu như cách khiến nguyên chủ sống không bằng chết.
Đồng Thịnh Chử nắm miếng ngọc lục sắc trong tay, nhìn thoáng qua một cái y hệt màu xanh da trời Tô Đường đang cầm, trịnh trọng gật đầu: "Tôi hứa."
Nghe Đồng Thịnh Chử hứa hẹn, tuy rằng tương lai không biết thật hay giả nhưng Tô Đường vẫn thấy vui.
Phảng phất như đang nhận được một tấm kim bài miễn tử.
Cơ thể Tô Đường vẫn còn nhỏ, mấy ngày nay lại vận động chơi đùa điên cuồng như thế rất nhanh đã thấm mệt, khi lên máy bay một chút đã lăn ra ngủ.
Đồng Thịnh Chử ngồi bên cạnh thấy đối phương đang ngủ liền lặng yên ngã ghế dựa cho cậu một chút, đem chăn đắp lên người sau đó dựa vào đầu Tô Đường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Triết lái xe đưa Đồng Thịnh Chử về mái ấm Hạnh Phúc trước, sau đó lại vào nội thành. Bởi ngày mai phải đến công ty làm việc, nếu còn về nhà chính thì hơi vất vả, đơn giản chạy về căn nhà nhỏ của ba người.
Về đến nhà thoải mái tấm nước ấm, đợi Tô Đường đi ra liền nhìn thấy Lan Tĩnh ngồi trên ghế sa lông ngoắc tay ý bảo cậu đến đó.
Tô Đường lạch bạch chạy qua, bò lên ngồi kế bên người cô, nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Mẹ ơi?"
Lan Tĩnh nhìn con trai đáng yêu, ánh mắt cười cong cong sờ mái tóc lông xù mềm mại, xúc cảm thật tốt làm cô không muốn buông ra.
Tô Đường chờ rồi lại chờ nhưng vẫn chưa thấy Lan Tĩnh mở miệng nói chính sự, ngược lại mái tóc vừa được tắm rửa chải chuốt đã bị vò đến rối tung lên.
Tô Đường không còn lời gì để nói, cậu nghiêm túc kéo cánh tay của Lan Tĩnh xuống: "Mẹ ơi, mái tóc đàn ông không thể sờ loạn, nếu không thi cử sẽ không đạt 100 điểm."
"Ai nói?" Lan Tĩnh buồn cười búng trán Tô Đường: "Con nghe ở đâu mấy lời này hả?"
"Chú nói mà!" Tô Đường không chút lưu tình đem bán Tô Học. Trước đây khi Tô Học mang cậu ra ngoài chơi gặp được một bạn nữ, bạn nữ ấy vừa nhìn liền muốn đưa tay sờ đầu cậu, Tô Học chính là dùng lý do không đáng tin này để đuổi người.
Lan Tĩnh cười cười: "Chú lừa con đấy." Cô vô tình vạch trần Tô Học: "Chú của con hồi nhỏ cũng thường xuyên bị mấy cô mấy dì chung xóm xoa đầu, cuối cùng vẫn luôn đứng nhất trong trường."
Lan Tĩnh và Tô Triết quen biết nhau từ nhỏ, hai người vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai bên gia đình lại là hàng xóm lâu năm. Chính vì vậy Tô Học cũng coi như lớn lên dưới mí mắt của cô, ngoại trừ những chuyện riêng tư bí mật, còn lại Tô Học làm gì cô cũng biết khá rõ.
Nói đến đây đôi mắt Tô Đường liền sáng lên: "Mẹ ơi, lúc chú còn bé có làm gì đáng kể không?" Tốt nhất là cực kì xấu mặt, về sau khi Tô Học động tay động chân với cậu, cậu có thể đánh đòn phủ đầu, hung hăng ngăn chặn y.
"Quỷ nhỏ." Lan Tĩnh sao có thể không biết tình huống giữa hai chú cháu nhà này. Tô Đường giấu đầu lòi đuôi, cô liền biết con trai có chủ ý gì.
"Muốn biết gì thì tự đến hỏi chú đi." Lan Tĩnh vô tình cự tuyệt Tô Đường, sau đó nghiêm mặt nói: "Lần này mẹ muốn thương lượng với con một chuyện."
Hiếm khi nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Lan Tĩnh, Tô Đường cũng ngồi thẳng thắt lưng, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe: "Mẹ nói đi!"
"Chuyện này chủ yếu vẫn nên hỏi ý của con, nếu con không muốn cũng không sao, chính vì vậy con phải trả lời thật cho mẹ biết hiểu chưa? Chỉ cần tự hỏi lòng mình muốn hay không muốn, những cái khác không cần quan tâm, dù sao con với ba của con mới là hai người quan trọng nhất trong lòng mẹ." Lan Tĩnh nói sơ qua yêu cầu của mình.
Nhận nuôi Đồng Thịnh Chử là chủ ý của cô, nhưng cô thật tâm hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến không khí gia đình, cũng không muốn Tô Đường phải buồn.
Tô Đường nghi hoặc, mặc cho não bộ suy nghĩ cỡ nào cũng không đoán ra được Lan Tĩnh muốn nói chuyện trọng yếu gì.
Tô Đường chỉ biết nó có liên quan đến cậu.
"Là như vầy, mẹ muốn nhận nuôi A Chử, con có muốn A Chử làm anh trai của mình không?" Lan Tĩnh cẩn thận quan sát vẻ mặt Tô Đường.
Tô Đường trong nhất thời có chút mơ hồ.
Đồng Thịnh Chử trở thành anh trai của cậu?
Nhân vật phản diện tương lai diệt vong loài người là anh trai của cậu?
Hình như có chút khủng bố...
Phản ứng đầu tiên của Tô Đường là cái này, sau đó xen lẫn một chút cảm giác mất mát khi phải chia sẻ người thân, địa vị gia đình cũng giảm đi một nửa.
Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua, cậu lại nghĩ đến một tương lai tươi sáng hơn.
Cậu sao lại không nghĩ tới trường hợp này?
Dựa theo những gì cậu đã biết, phỏng chừng lúc nhỏ Đồng Thịnh Chử thiếu thốn tình thương, không có gia đình, không có bạn bè, người duy nhất đối tốt với hắn là viện trưởng Âu Dương lại vì hắn mà chết trong biển lửa.
Sau đó là hình ảnh Đồng Thịnh Chử biến mất không rõ tung tích.
Kết hợp với nội dung sau đó, Đồng Thịnh Chử lẻ loi một mình xem ra sau khi mất tích không được ai nhận nuôi. Một đứa bé muốn sống sót ngoài xã hội phải lang bạt đầu đường xó chợ, nhận hết ức hiếp, có lẽ còn bị đánh đập đả thương, khiến cho một người bình thường dần mất đi cảm xúc vốn có.
Lại bi thảm thống khổ suy đoán một hồi, bất kể có phải sự thật hay không, chắc chắn Đồng Thịnh Chử thiếu thốn tình cảm, lại nhìn rõ lòng người thối nát, cho nên hết thảy mọi thứ trong mắt hắn đều không quan trọng, bao gồm cả sinh mệnh của chính hắn.
Cho nên điều cậu cần làm là giúp Đồng Thịnh Chử thấy rằng hắn được yêu, như vậy trong tương lai sẽ không lạnh lùng vô tình, coi sinh mệnh như cỏ rác nữa.
Mà bây giờ, Lan Tĩnh đang muốn cho Đồng Thịnh Chử một gia đình.
Hai mắt Tô Đường sáng lên.
Đây là một cơ hội lớn để cậu cứu vớt thế giới!
Lan Tĩnh nói xong nhìn thấy Tô Đường có chút không vui, trong lòng hơi mất mát, xem ra cô đã nghĩ quá đẹp rồi.
Trẻ con ở tuổi này độc chiếm mạnh mẽ đến như vậy, làm sao chấp nhận chia sẻ một nửa của mình với một người anh trai không cùng huyết thống.
Lan Tĩnh hơi ưu sầu, cô hẳn nên quan sát thêm một thời gian, chỉ hi vọng việc này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa nhỏ.
Lan Tĩnh thở dài trong lòng, vừa định chọc Tô Đường vui thì thấy hai mắt con trai lấp lánh nhìn mình, đôi tay cậu có chút kích động bắt lấy tay Lan Tĩnh: "Mẹ ơi, con muốn A Chử làm anh trai của con."
Lần này đến phiên cô ngạc nhiên, mới vừa rồi còn thấy trên mặt thằng bé viết hai chữ "không vui".
Trong thoáng chốc cô có chút lo lắng, có phải con trai luôn hiểu chuyện sợ mình bị từ chối sẽ đau buồn nên mới đồng ý hay không? Cô liền hỏi: "Đường Đường thật sự muốn à? Nếu không thích cứ nói với mẹ, mẹ hiểu!"
Tô Đường lắc đầu: "A Chử rất tốt, con rất thích. Nếu A Chử làm anh trai của con, sau này bọn con có thể cùng nhau chơi mỗi ngày."
Lan Tĩnh nghiêm túc nhìn biểu tình của Tô Đường, xác nhận cậu không nói dối cũng không miễn cưỡng, lúc này cô mới thả lỏng tươi cười, xoa đầu cậu: "Ngày mai ba mẹ đưa con đến đó."
Ngày hôm sau.
Trong văn phòng viện trưởng Âu Dương.
Đồng Thịnh Chử bị Tô Đường kéo đến đây, nghe xong ý muốn nhận nuôi hắn của Lan Tĩnh cùng Tô Triết, hắn mím môi trầm mặc hồi lâu.
Sau đó hắn trịnh trọng cúi người giải thích: "Cảm ơn cô chú, nhưng con không thể trở thành con trai của hai người."