Alpha đều là động vật có thị giác, Tạ Như Hành nhìn thấy bộ trang phục thanh thuần của Đường Bạch liền sáng mắt lên, sóng lòng sôi sục. Về mặt khoa học mà nói, hoạt động thần kinh của vùng dưới đồi được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tiết ra một lượng lớn dopamine* khiến con thú nhỏ trong lòng Tạ Như Hành khua loạn: "Để cậu đợi lâu."
(*Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh cực kỳ quan trọng đối với hoạt động trong não của bạn. Thường tiết ra khi hạnh phúc.)
Đường Bạch chạy lon ton tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút thở hổn hển nói: "Không có, không có, em mới tới~ Đây là món tráng miệng ngọt cho anh~"
Hơi thở mềm mại ngọt ngào xen lẫn nhẹ nhàng như lông vũ, chọc hai chân Tạ Như Hành mềm nhũn.
Đúng vậy, trước mặt omega trong mộng, Tạ Như Hành huyết khí phương cương chưa từng yêu bao giờ, giống như tấm chiếu mới phải thực hiện mấy kĩ thuật khó khi chơi kèn tu-ba, nháy mắt quỳ gối**.
(*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
**Quỳ gối: một từ thông dụng trên Internet, ban đầu dùng để chỉ một lễ kỷ niệm bóng đá. Ngôn ngữ vòng kết nối của người hâm mộ dùng để chỉ những người hâm mộ trong vòng kết nối đã làm sai điều gì đó và những người hâm mộ khác trong vòng kết nối đã thay mặt họ xin lỗi, nói chung là "thực hiện động tác lắc đầu gối", mô phỏng sự xuất hiện của các nhân vật trong phim hoạt hình trượt qua để xin lỗi.)
Giả vờ bình tĩnh nhận lấy túi quà được gói ghém cẩn thận, Tạ Như Hành đáp lại bằng giọng dịu dàng nhất: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt, nam thần thận trọng.
Giọng nói, nam thần Tô Âm*.
(*Tô Âm: nói đơn giản là thanh âm êm dịu, dễ nghe. Mình tra baidu hơi loạn nên mọi người có biết được nghĩa nào chính xác nhất thì comment đóng góp giúp mình nhó moah moah)
Hành động, nam thần thanh lịch.
Hoàn mỹ.
Đường Bạch vốn không biết sự thật, trong lòng không khỏi cảm thấy Omega Light hôm nay đã đẹp lên một tầm cao mới, sau đó vui vẻ lên xe huyền phù của Tạ Như Hành.
Trên đường đi, Đường Bạch ân cần hỏi han Tạ Như Hành, "Anh Tạ, vài ngày nữa là chính thức bắt đầu khóa huấn luyện quân sự rồi, anh đã mua kem chống nắng chưa? Em biết một sản phẩm có chỉ số chống nắng cao, còn có kem phục hồi da mặt siêu tốt.... "
Thấy Tạ Như Hành không có hứng thú lắm, Đường Bạch sốt ruột," Omega cho dù trời sinh mỹ lệ cũng nên chú ý bảo dưỡng, anh Tạ nhìn em này, da em thế nào? "
Tạ Như Hành:" ... ..? "
Tạ Như Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn gần bằng bàn tay, làn da trắng hồng mịn như kem thật không tì vết, mềm mại đến mức hắn muốn cắn một ngụm.
Đường Bạch dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nhỏ giọng giới thiệu: "Có phải rất trắng, rất mịn và rất sáng không~"
Hầu kết Tạ Như Hành lăn lộn, thành thật gật đầu.
"Mặc dù da của em bẩm sinh đã rất đẹp, nhưng bảo dưỡng hàng ngày là điều rất cần thiết. Anh Tạ, anh hiểu em muốn nói gì không?!" Đường Bạch liều mạng chớp chớp mắt, tựa như cậu đang phát ra quang não đáng yêu.
Khóe miệng Tạ Như Hành không kìm được nhếch lên, mỉm cười gật đầu.
Hiểu rồi, tôi biết cậu chính là một omega nhỏ nhắn trời sinh mỹ lệ, hàng ngày cũng rất biết bảo dưỡng.
Hai người ông nói gà bà nói vịt nhìn nhau cười rồi tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Thời gian bất tri bất giác trôi nhanh, xe huyền phù cũng xuyên qua tường thành vào khu ổ chuột, khung cảnh ngoài cửa sổ chuyển từ thành phố sầm uất trở thành một khu ổ chuột cũ kỹ, bẩn thỉu.
Đàn chim bay lượn trên những ngôi nhà xám chì, rác vương vãi khắp nơi, người ta lúi húi bên những túi rác trông như những con chó đi lạc.
Đường Bạch tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay dán lên cửa kính xe, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu rõ ràng khu ổ chuột đơn sơ hoang vắng, “Đây là khu ổ chuột sao?”
Khu ổ chuột và nội thành được ngăn cách bởi một bức tường thành cao. Đối với hiểu biết về khu ổ chuột, trừ bỏ Internet và cuốn tiểu thuyết bí ẩn kia, nó cũng đến từ những người làm việc dưới đáy xã hội, một số người từ khu ổ chuột cố gắng hết sức để vượt qua rào cản "tường chắn" để đến nội thành làm việc.
Những công việc như quét dọn, công nhân xử lý rác và tài xế xe chở phân thường tuyển người từ các khu ổ chuột.
Những công việc khác sẽ cố gắng tránh tuyển dụng những người sống trong khu ổ chuột, ngay cả khi họ nhận tiền thù lao thấp thì những khuyết điểm như tay chân không sạch sẽ, tố chất kém, thích lười biếng đã là ấn tượng vốn có.
Nhưng nếu giỏi giang, họ cũng có thể phá bỏ định kiến bằng thực lực của mình, dù không thể có cuộc sống dễ dàng như Tạ Như Hành, nhưng không khó để trở thành bồi bàn, đầu bếp trong khách sạn hay người hầu trong một gia đình giàu có.
Đường Bạch đã nghĩ khu ổ chuột thực sự bẩn thỉu và đổ nát như những bức ảnh lan truyền trên mạng, vậy mà bây giờ nhìn có vẻ khá tốt?
Như thấy được sự nghi ngờ của Đường Bạch, Tạ Như Hành giải thích: "Đây không phải là khu ổ chuột chân chính, là vòng ngoài của khu ổ chuột, là gần tường chắn nhất. Đa số người sống ở đây đều có công ăn việc làm ở thành thị, chỉ cần họ cần cù chăm chỉ làm việc, cố gắng phấn đấu nửa đời người, có lẽ sẽ mua được nhà ở thành phố rồi rời khỏi đây. ”
Mọi người trên mạng đều gọi chung nơi này là khu ổ chuột, cuốn tiểu thuyết huyền huyễn đó không giới thiệu chi tiết những bối cảnh này. Đây là lần đầu tiên Đường Bạch biết khu ổ chuột ban đầu có sự phân biệt nội khu và ngoại khu.
Đường Bạch tò mò nhìn Tạ Như Hành, "Vậy khu ổ chuột chân chính là như thế nào? Em có thể vào trong xem một chút được không?"
"Nơi đó rất nguy hiểm, không thích hợp với omega như cậu, giây tiếp theo có thể có đạn lạc xẹt qua tai cậu."
Không thích hợp với một omega như mình?
Nghĩ đến thực lực của Omega Light, Đường Bạch cúi đầu xấu hổ cúi đầu trước mặt ông lớn.
Đôi mi dày cong cụp xuống, ủy khuất chớp chớp, trong mắt nổi lên ánh nước chọc người yêu thương, giống như giây tiếp theo sẽ khóc.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là đôi mắt to long lanh ẩm nước như thủy thần của omega bé nhỏ mà thôi.
Tạ Như Hành: "...!"
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh khóc nổi tiếng của Đường Bạch trước mắt "Nếu chỉ cần lấy tư liệu, vòng ngoài là đủ rồi" lời nói cứ như vậy nuốt xuống, ngữ khí vân đạm phong khinh* mở miệng: “Có tôi ở đây, sẽ không có ai làm cậu bị thương.”
(*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)
Nếu người khác nói câu này, Đường Bạch chỉ cảm thấy nhờn và tự đại, nhưng câu này là do Omega Light nói!
Trong sách, Tạ Như Hành trước nay sẽ không tùy tiện hứa hẹn với pháo hôi không biết tự lượng sức đi tìm đường chết, thái độ của Tạ Như Hành giống như có quan hệ gì tới tôi đâu.
Đường Bạch ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm Tạ Như Hành, giọng nói ngọt ngào tràn đầy tin tưởng: “Em biết anh Tạ sẽ bảo vệ em mà~ Em sẽ ngoan ngoãn không gây phiền phức cho anh!”
Đại ca đại ca mau nhìn tôi, tôi cũng là dáng vẻ chân chó tiêu chuẩn thôi ~
Tạ Như Hành coi như là một alpha bình thường có lòng hư vinh, đối với ánh mắt sùng bái của omega trong mộng phi thường hưởng thụ, tâm tình của hắn lập tức thay đổi....
Từ không để cho Đường Bạch khóc mà tiêu cực đồng ý, biến thành xoa tay muốn thể hiện sức mạnh alpha trước mặt omega mình thích!
Đường Bạch mở quang não, mở sổ ghi chép tư liệu ghi lại tư liệu thực tế khu vực bên ngoài khu ổ chuột, nhân tiện cũng bật chức năng quay video.
"Cậu có thể chụp ảnh và quay phim ở đây, nhưng trong nội khu thì không thể."
Có những thứ rác rưởi ở khu vực bên trong của khu ổ chuột, phố đèn đỏ, đấu trường ngầm và chợ đen, đó là ba nơi không thể công khai.
Hiện tại, có một sự cân bằng mong manh giữa quyền lực ở các khu ổ chuột và chính phủ liên bang. Tuy nhiên, nếu các bức ảnh và video lan truyền trên Internet và thu hút sự chú ý của công chúng, chính phủ liên bang muốn giữ mặt mũi sẽ cử cảnh sát liên bang đến, lúc đó ắt phải có hy sinh lợi ích.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Đường Bạch, Tạ Như Hành giải thích: “Một khi việc chụp ảnh bị phát hiện, sẽ rước lấy họa sát thân.”
Trước khi liên bang cử người đến giải quyết, người chụp ảnh bí mật sẽ bị thế lực phẫn nộ của khu ổ chuột giải quyết trước.
Những sự kiện về người chụp ảnh bí mật đã từng xảy ra trước đây, sau khi kết cục bi thảm của người chụp ảnh bí mật được công khai, ít người dám vi phạm những quy tắc bất thành văn này.
Đường Bạch ngoan ngoãn tắt chức năng quay video, xem cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên tồi tệ, rõ ràng nhất chính là nhà cửa, những ngôi nhà ở khu vực bên ngoài tuy không lộng lẫy nhưng ít nhất cũng là những ngôi nhà bình thường, được xây bằng bê tông cốt thép.
Khi xe huyền phù đi vào nội khu, nhà bê tông cốt thép biến thành một túp lều đơn sơ bằng gỗ, vào sâu hơn nữa, nhà kho biến thành một căn lều dột nát, Đường Bạch thậm chí còn nhìn thấy một đứa trẻ nước da xạm đi trong thùng gỗ và thùng các-tông.
"Đây là 'nhà' của bọn họ?" Đường Bạch không thể tin được: "Bão đến thì phải làm sao? Loại 'nhà' này vừa thổi đã ngã, thật sự có thể che mưa che gió sao? “
”Thổi ngã thì nằm xuống đất mà ngủ.” Tạ Như Hành vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhiều người cả đời ở nội khu ổ chuột chưa bao giờ ra ngoài, chưa bao giờ sở hữu một ngôi nhà, có thể sống chính là chuyện may mắn nhất.
Xe huyền phù cách mặt đất hai mét trôi chầm chậm qua một thùng các-tông, một đứa trẻ gầy gò ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, đôi mắt ảm đạm bởi vì tò mò hơi sáng lên.
Đường Bạch sững sờ một lúc, đoạn miêu tả về thời thơ ấu của Tạ Như Hành trong tiểu thuyết đột nhiên hiện lên trong đầu cậu:
"Trong đám người xuất hiện một khuôn mặt ma quái, hắn lặng yên không một tiếng động ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào chiếc xe huyền phù đang lượn lờ phía trên, ánh sáng từ đèn chiếu hậu chiếu vào trong đôi mắt phượng đen kịt, tựa như viên trân châu đen dị dạng nổi lên ánh sáng nhạt.”
Trước khi Tạ Như Hành trở thành một tay đua ở đấu trường ngầm, có một đoạn thời gian hắn sống lang thang, hắn khác với những cái xác không hồn trong khu ổ chuột, cũng khác với những đứa trẻ tò mò về thế giới bên ngoài. Khi nhìn thấy xe huyền phù lướt qua mình, cậu bé Tạ Như Hành đã nghĩ...
Sớm muộn gì nó cũng sẽ sa chân vào vũng bùn.
Trời sinh phản cốt, bất quá cũng chỉ như vậy.
"Đây là 'phố rác'. Những người sống trên phố rác là những người ở dưới cùng của khu ổ chuột. Người bệnh, người già, trẻ mồ côi, người tàn tật và nghiện ma túy đều sống ở đây." Âm thanh Tạ Như Hành tràn ngập từ tính, bình thường hắn nói chuyện đều mang theo giọng điệu lười biếng, lần này lại phi thường lãnh đạm kiềm chế, giống như kim loại lạnh ngắc.
Đường Bạch nhìn đám người đang lục tung đống rác, khẽ cắn môi dưới, những thứ đó vừa bẩn lại vừa thối, ngay cả con chó của cậu cũng không tình nguyện ngửi được thứ rác rưởi bẩn thỉu có một lượng vi khuẩn không rõ này.
Mặc dù trong sách có đề cập ngắn gọn, Đường Bạch vẫn cảm nhận được tác động của cảnh tượng này trước mắt mình: "... Bọn họ ăn những thứ này không phải sẽ sinh bệnh sao?"
"Sẽ. Nhưng tất cả những người trong bụng không có rác đều đã chết. Những người còn sống là những người có thể ăn và giỏi ăn.” Tạ Như Hành bình tĩnh nói ra sự thật tàn khốc.
"Nhặt rác có thể ăn được cũng là một kỹ năng. Nhặt vụn thức ăn, đun ở nhiệt độ cao, thêm gia vị ..." Như nhớ lại điều gì, hắn khẽ cau mày, lấy túi bánh tráng miệng mà Đường Bạch đưa ra, lấy từ bên trong ra một cái bánh macaron vị matcha.
Qua đôi găng tay đen, hắn không thể hoàn toàn nhận được cảm giác được truyền tải bởi thứ nhỏ bé tinh xảo này, nhưng màu xanh lá cây đậm với ánh sáng mờ nhạt và những nếp gấp như váy ren xung quanh chiếc bánh đều gợi đến sự thơm ngon của nó.
Đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ hé mở, hắn một ngụm nuốt trọn món tráng miệng có quá nhiều đường này.
Chiếc lưỡi đỏ tươi từ từ liếm cặn thức ăn trên kẽ răng trắng, Tạ Như Hành bình luận: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Hả? Tạ Như Hành cư nhiên cũng là team thích ngọt!
Đường Bạch rạng rỡ quan sát biểu tình của Tạ Như Hành, sau khi chắc chắn trên mặt người kia không có chút miễn cưỡng, cậu vui vẻ nói: "Vậy lần sau em sẽ làm cho anh món tráng miệng ngọt ~"
Trời chiều xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu trên người Đường Bạch, giống như một đường viền vàng cho Đường Bạch, không hòa hợp với mọi thứ mà cậu có thể nhìn thấy.
Đầu lưỡi chạm vào răng nanh, Tạ Như Hành yên lặng nhìn Đường Bạch, đột nhiên muốn ăn gì đó, thứ đang trào dâng trong lòng hắn chính là cơn đói đã qua lâu, cơn đói đã kéo dài gần như cả tuổi thơ của hắn.
Trẻ em ở các khu ổ chuột luôn ăn không đủ no, cho dù là Tạ Như Hành khi còn nhỏ cũng chịu đói một thời gian dài.
Trong suốt thời gian đó, hắn luôn cảm thấy có một con chuột đang sống trong lòng mình, đang gặm nhấm cơ thể hắn trong cơn đói bất tận.
Cái đói kéo dài sẽ khiến con người ta phát điên. Những đứa trẻ cực kỳ đói không quan tâm đến việc đàng hoàng là như thế nào.
Chúng như những con chuột trong cái mương hôi hám, lục lọi tìm kiếm thức ăn, nhưng dù là nhặt thức ăn trong thùng rác, cho dù có thể bỏ vào miệng là thịt vụn, bánh mì mốc meo… tất cả đều là đồ ăn quý giá, không phải thứ tùy ý mà nhặt được.
Chuột đó đói đến tận cùng, chúng thậm chí còn dùng đôi mắt đỏ rực tấn công con mồi mạnh hơn mình.
Lần đó, Tạ Như Hành chịu đói hai ngày nên muốn vào một cửa hàng để ăn trộm.
Hắn cách tấm thủy tinh nhìn thấy một con mèo, không rõ là giống mèo quý giá nào đang nằm trên ghế xích đu. Lông mèo trắng tuyết xõa tung, đệm thịt to tròn, trên cổ còn thắt nơ con bướm.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên ô cửa kính.
Trái ngược với ưu khuyết thường gặp.
Một con mèo lại có thể sống tốt hơn hắn.
Nhận thức này khiến con chuột trong lòng Tạ Như Hành lần nữa kích động, lại gặm nhấm trái tim hắn, rỉ máu, tất cả đều là cảm xúc tiêu cực đáng xấu hổ.
Tạ Như Hành từng nghĩ tâm trạng lúc đó là phẫn hận, nhưng mãi đến giờ phút này, khi nhìn omega thần thái giống mèo trước mặt, hắn mới nhận ra mình có bản năng ham muốn và si mê với loại tư thế này, bất kể người hay vật.
Đói quá...
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tạ Như Hành: Thèm quá.
Đường Bạch: ?
Tạ Như Hành: Thèm em.
Đường Bạch: ? ? ? ? ?