VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Mùi máu tanh và giết chóc mỗi ngày đều có thể nghe thấy ở trong thành, như ở Trần gia cũng không phải hiếm hoi, chuyện giống như vậy lâu lâu vẫn phát sinh như cũ, mà càng ngày càng khốc liệt và tàn khốc.

Bởi vì Lô Hề quận thành không còn là một thành. nhỏ yên tĩnh như trước nữa, sau khi Thiên Lan di tích xuất thế, người dân ra khỏi thành tầm bảo ngày càng nhiều, xác xuất có đạt được bảo vật ngày càng tăng.

Mặc dù bảo vật khó tìm, vạn người không được một. Nhưng với số người lớn đi tìm kiếm như thế thì việc phát hiện trọng bảo cũng rất nhiều.

Bên trong thành có một nhóm tu sĩ ngoại vực, cho tới bây giờ cũng không ra khỏi thành tầm bảo, bọn hắn chỉ thủ ở cửa thành, một khi có ai tìm được bảo vật, hoặc là có tin tức về bảo vật xuất thế, lập tức chạy đến cướp đoạt.

Bởi vì, chính mình tầm bảo khó khăn nhọc nhắn, còn lâu mới hiệu quả bằng việc đi cướp đoạt.

Mà dân địa phương của Lô Hề quận lại rất dễ bắt nạt, bọn hắn tùy tiện đã có thể nghiền ép, cớ sao mà không làm đây.

Bên trong Trần gia vang ra tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, không ngừng có thi thể và máu tươi văng ra từ trong Trần phú, thứ thì rơi xuống ở trên đường cái. Các hộ hàng xóm xung quanh trần gia, từng hộ trốn trong nhà không dám ra ngoài, run lấy bẩy, trong mắt tràn đầy sự cảm thương và bi ai.

Có đôi khi, tìm được bảo vật không phải là sự may mắn, nếu như không thể giấu được tin tức, không cho người khác biết thì đây chính là họa diệt môn.

"Cha, không phải là Tịch Thiên Dạ Tịch đại nhân đã phát ra cấm lệnh, không cho phép bọn hẳn tới khi đễ chúng ta sao?”

Một tiểu nữ hài trốn ở trong ngực cha mình, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ hoáng sợ.

Người phụ thân kia nghe vậy cười đẳng chát một tiếng, thương cảm nói: "Tịch đại nhân bây giờ bị Thiên Dương thánh quốc để mắt tới, an nguy của mình cũng không nhất định có thể giữ được, những tên tu sĩ ngoại vực kia sao lại quan tâm tới lệnh cấm được. Huống chỉ, những tên tu sĩ ngoại vực kia đến từ năm sông bốn biển, ngàn tông vạn tộc, vô cùng phức tạp, bọn hân giết người xong liền đi, chỉ căn không bại lộ thân phận, muốn tìm ra bọn hắn giống như mò kim đáy bể”


"Đáng giận a, nếu như chúng ta có sức mạnh, làm sao có thể bị khi dễ như thế được” Trong nhà người trẻ tuổi hung hãng một quyền nện ở trên vách tường.

Không chỉ có mỗi khu vực của Trần gia đâu, mà toàn bộ dân địa phương của Lô Hề quận cũng đang trầm mặc, cấm lệnh của Tịch Thiên Dạ đã phát ra được vài ngày, nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt cho lắm.

Mùi máu tanh và ức hiếp, luôn luôn phát sinh trong thành.

Ầm ầm!

Ngay ở nhà của tiểu nữ hài đang run lẩy bẩy, sợ bị sự nguy hiểm của Trần gia lan ra xung quanh, một lưồng kiếm quang giáng từ trên xuống, dập mạnh vào phủ trạch của Trần gia.

“Cái đó là..."

Phụ thân của nữ hài bỗng nhiên ngẩng đầu, run rẩy nhìn về lưồng kiếm quang kia.

Lưồng kiếm quang đó chói mắt tới cực điểm, toàn bộ Lô Hề quận thành cũng có thể trông thấy, giống như một kiếm của Tiên Thiên, hào quang le lói.

Ở trong trạch viện của Trần gia, người áo đen đang đồ sát người khác, thân thể bỗng dưng sững lại, giống như đóng băng tại chỗ.

Sau một phút, toàn bộ thân hình nổ tung, vô số kiếm khí thoát ra ngoài cơ thể, kiếm khí cắt thân thể của bọn hẳn ra năm mảnh, chết không toàn thây.


Chỉ một kiếm, tất cả những người người áo đen đều tử vong, bao gồm cả ba tên tôn giả, hai mươi mấy tên Thiên cảnh tu sĩ ở trong không có ai sống sớt nổi.

Người của Trần gia bỗng sững người lại, nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh ở trên bầu trời, đã phản ứng kịp thời, tất cả quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Cơ hồ cùng một thời điểm đó, các địa phương khác của Lô Hề quận thành cũng đang xảy ra việc tương tự.

Tất cả tu sĩ ngoại vực ra ngoài làm loạn, giết chóc dân chúng, toàn bộ bị nhất kiếm của một người diệt sáng, không còn một tên nào.

Mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ là ẩn thân đến đâu, cho dù lần trốn có xa đến đâu, giấu tung biệt tích, tất cả đều bị tu sĩ của Uyển Thù lâu tìm ra, không có một người nào có thể may mắn chạy thoát.

Toàn bộ dân chúng của Lô Hề quận thành lâm vào trong cảnh sùng bái, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ không chỉ nói suông, mà lại hành động thật, quét ngang cả một thành.

Những tên tu sĩ ngoại vực kia trong thời gian ngắn ngủi đã tử thương ngàn vạn, căn bản không cần biết lai lịch của ngươi, không cần biết thân phận của ngươi, mặc kệ bối cảnh của ngươi mạnh bao nhiêu, nhưng nếu đã xúc phạm lệnh cấm, tất cả đều đã chết.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn chết... Ngươi có biết ta là ai...”

"A... Dừng tay, ta chính là..."


"Súc sinh... Ngươi càn rỡ! Ngươi phải đắc tội tất cả thế lực trên đại lục à..."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong cùng một lúc.

Âm thanh không cam lòng vang vọng khắp thành.

Hai người Trương Thanh Vinh và Tuân Vinh tự mình ra tay thì làm sao những tu sĩ ngoại vực kia có thể chống cự được.

Trong khoảng thời gian ngắn, tu sĩ đã chết đi có Tôn giả, có Đại Tôn, có Chuẩn Thánh... Thậm chí có một vị Thánh Nhân đứng ra, kết quả đã bị Trương Thanh Vinh vung vài gậy đã trọng thương, chật vật mà chạy.

Khắp nơi trong Lô Hề quận thành phát ra tiếng hoan hộ, tất cả mọi người vô cùng kích động, Tịch Thiên Dạ không phải nói nói suông đâu, cuối cùng cũng có người ra mặt cho bọn họ. Mà lúc vừa ra tay chính là Lôi Đình Vạn Quân, cho dù những tu sĩ ngoại vực kia có ẩn núp cũng không được, mặc kệ núp ở chỗ nào cũng sẽ bị tìm tới trong nháy mắt.

“Tịch Thiên Dạ uy vũ!"

"Thiên Bảo cung bá đạo vô địch!”

"Uyển Thù lâu chúng ta yêu ngươi."

Phố lớn ngõ nhỏ, phủ đệ trạch viện, quán rượu tiệm cơm... Khắp nơi trở nên xúc động kêu la ầm ĩ.

Người địa phương cụp đuôi lại cẩn thận từng tí từng tí để sống sót, ngày ngày lo lắng hãi hùng, như giẫm trên băng mỏng, sơ sẩy một cái cũng có thể thân tử tộc vong, trong lòng bọn họ có quá nhiều oán khí, có quá nhiều ủy khuất và lửa giận.

Uyển Thù lâu tầng thứ chín mươi chín, Tịch Thiên Dạ bưng chén rượu, đứng bình thản ở cạnh cửa sổ thưởng thức ly rượu ngon, ở bên trong thành thị tìm kiếm và giết chóc suốt mấy canh giờ, cuối cùng đã kết thúc, toàn bộ thành trì trở nên an tĩnh khác với lúc trước.


“Tịch Thiên Dạ, không thể không thừa nhận là tác phong làm việc của ngươi làm cho người khác hết sức khâm phục, rất có dũng khí và quyết đoán. Thế nhưng hành vi như thế cũng không sáng suốt, có đôi khi người sống trên đời cũng đã hết sức gian nan, chỉ lo thân mình cũng không dễ dàng, lại đi quản những người khác, cũng chỉ tổ rước họa vào thân mà thôi."

Một tiếng than thở tiếng vang lên ở sau lưng Tịch Thiên Dạ, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

Một người nhu thủy như xử nữ, U Lan xinh đẹp ệt trần đi tới sau lưng Tịch Thiên Dạ, con mắt của nàng thanh nhã ôn hòa, tính lặng như nước, tản ra một khí tức tao nhã, ôn nhu.

"Ngươi tới đây tìm ta chính là vì nói cái này?" Tịch Thiên Dạ xoay người, khẽ mỉm cười nói

Cố Vân, thật lâu không thấy a!

Trước kia hắn cũng không có cảm thấy có gì khác lạ, nhưng giờ này khắc này, hẳn làm sao lại không nhìn ra Cố Vân không giống bình thường.

"Dĩ nhiên không phải."

Cố Vân khẽ lắc đầu, mặc kệ Tịch Thiên Dạ làm cái gì, đó cũng là chuyện của hẳn, dù cho hắn có đi đắc tội tất cả thế lực của đại lục. Đó cũng là hành động của riêng hắn, nàng không có quyền can thiệp.

"Ngồi đi”

Tịch Thiên Dạ ra hiệu Cố Vân ngồi xuống, cười nhạt nói: "Kỳ thật trong mắt ta, ngươi không có gì thay đổi"

Cố Vân nghe vậy, trong đôi mắt lóe lên một tia khó hiểu, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ như thế nói, hơi hơi tầm ngâm nàng mới nói khẽ: "Kỳ thật ngươi rong mắt ta biến hóa rất lớn, biến hóa đến mức long trời lở đất, làm cho ta có chút không nhận ra được:

"Đây chẳng qua là thứ mà ngươi thấy bên ngoài mà thôi, trên bản chất, ta luôn luôn là chính ta” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.


Bình luận

Truyện đang đọc