VẬN MỆNH NỮ TỬ

6

Ngày đại hôn, quả nhiên Tống Y Xuyên đã thực hiện lời hứa của hắn.

Trong Tam vương phủ thảm gấm đỏ trải dài chồng liên tục, trải một mực mười dặm bên ngoài phố, vô cùng náo nhiệt.

Đại hôn này đã trở thành sự kiện lớn nhất ở kinh thành trong thời gian gần đây.

Gả cho Thiên gia, đương nhiên có rất nhiều lễ nghi phức tạp, một lần là kéo dài cả ngày.

Ta mệt mỏi đội phượng quan trên đầu, thực sự rất mệt mỏi, vừa mệt vừa đói.

Đột nhiên tay trái bị người ta nắm chặt, khẽ nhéo lòng bàn tay ta.

Tiếng nói chuyện dịu dàng, sủng nịnh của Tống Y Xuyên truyền đến:

“Tiếp theo còn có rất nhiều lễ nghi, nếu tỷ tỷ mệt mỏi, có thể dựa vào ta nghỉ ngơi một lát.”

Tất nhiên là không rồi.

Dù lúc nào hay ở đâu, ta đều sẽ thẳng tắp sống lưng, biểu hiện tôn vinh cùng ngạo khí của thế gia quý nữ.

Nhưng hết lần này tới lần khác ta đói đến mức ngực trước dán lưng.

Trong bụng phát ra từng đợt tiếng kêu ùng ục…

Lập tức một khối bánh quế được nhét vào trong tay ta, mà ta còn không biết xấu hổ nuốt nước miếng.

Dường như hắn đang cười: “Tỷ tỷ, tỷ... Thật đáng yêu.”

“Yên tâm, tỷ mau ăn đi, có ta giúp tỷ tỷ che chắn, không ai phát hiện.”

Lần này, ta thực sự cảm động.

Càng kinh ngạc hơn bởi sự tinh tế chu đáo của hắn, chuẩn bị tốt mọi thứ cho ta.

Do dự thật lâu, ta cúi đầu nói một câu “Cảm ơn”, sau đó cầm bánh hoa quế đưa vào miệng.

Vào ban đêm, ta được đưa vào động phòng, đứng cả ngày, dường như đã làm ta mất đi cảm giác ở hai chân, ngồi trên giường,mà mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi ta thức dậy, đập vào mắt ta là một đôi mắt trong veo và ngây thơ.

Nhìn chằm chằm vào ta một cách trìu mến và nghiêm túc.

Ta hơi sửng sốt, lập tức nhận ra đó là Tống Y Xuyên.

Đầu ta đang gối trên cánh tay hắn.

Dường như hắn đã vào từ rất sớm, trên người còn dính mùi rượu nồng đậm, hỉ phục đỏ thẫm làm nổi bật khuôn mặt của hắn, càng thêm tuấn tú và sự dịu dàng tràn ngập nơi đáy mắt.

Đầu ta vừa mới dời đi, lông mày của hắn lập tức hơi nhíu lại, có lẽ do bị tê.

Nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, dịu dàng cười hỏi:

“Tỷ tỷ, có phải tỷ mệt không? Nếu mệt mỏi, tiếp tục ngủ đi, ta sẽ không đánh thức tỷ.”

Ta sớm đã vô cùng xấu hổ, làm đích nữ Thẩm thị lại đem quy củ lễ nghĩa nên có bỏ lại sau đầu, nếu bị người khác biết được, thể diện của ta nên đặt ở đâu.

Đang muốn che khăn đỏ lại thì phát hiện phượng quan trên đầu đã không còn từ lúc nào.

Hắn nháy mắt với ta.

“Phượng quan kia quá nặng, ta nhìn cũng đau lòng, cho nên vừa rồi mới để Hạnh Nhi tháo ra, như vậy tỷ tỷ mới có thể ngủ thêm một lát.”

Thị nữ Hạnh Nhi ở một bên che miệng cười trộm.

“Nương nương, điện hạ đối với ngài thật sự luyến tiếc, mới vừa rồi còn bảo nô tỳ không được lên tiếng.”

Mặt ta lập tức đỏ bừng.

Hạnh Nhi vừa mở cửa đi ra ngoài, Tống Di Xuyên lập tức đẩy ta ngã xuống giường.

Tim ta đập rất nhanh, xuất phát từ bản năng muốn đẩy hắn ra, hắn lại đem toàn bộ khuôn mặt chôn ở cổ ta.

Hơi thở của hắn liên tục quanh quẩn ở cổ ta, làm cho ta ngứa ngáy.

Giọng nói ngây thơ của riêng hắn, thì thầm, nỉ non bên tai ta.

Hắn đã rất say, miệng lưỡi không kiểm soát được.

Hắn nói: “Tỷ tỷ, có thể cưới được tỷ, ta thực sự…rất vui.”

“Nếu vận mệnh khiến chúng ta liên lụy lẫn nhau, vậy hãy để ta bảo vệ tỷ cả đời đi."

7

Sau khi thành thân, ta mới phát hiện Tống Y Xuyên có một mặt không ai biết.

Trước kia khi ta và hắn là thúc tẩu, hắn đối với ta kính nhi viễn chi(**), hiện giờ trở thành phu thê, cũng không cần câu nệ nữa.

(**) Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.

Trong lòng hắn chưa từng có nữ tử nào, hiện giờ ta là thê tử của hắn, dường như trong lòng hắn luôn hướng về ta, đặt ta lên đầu quả tim.

Hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta, sau đó lại cười ngây ngô.

Hắn đặc biệt thích gọi ta là tỷ tỷ, gọi bao nhiêu cũng không đủ.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta thích gọi nàng như vậy, trước kia ta lẻ loi, cô quạnh, cung nhân đều bắt nạt ta, thật vất vả ta mới có người nhà, ta luôn muốn ở cùng tỷ tỷ.”

Ta đỏ mặt, không nói gì, nhưng trái tim ta phải mất một lúc lâu để bình tĩnh.

Hắn còn muốn lúc nào cũng ở bên cạnh ta, quấn lấy cánh tay ta, mặc kệ ta làm cái gì, hắn cũng không chịu buông tay, giống như chỉ cần không nhìn thấy ta, hắn sẽ ăn ngủ không yên, làm cái gì cũng là bệnh tật.

Ta chỉ nghĩ hắn là một đứa trẻ.

Đôi khi ta bị quấy rầy sẽ đuổi hắn ra ngoài.

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngại ta phiền sao? Không phải tỷ tỷ chán ghét ta chứ?”

Ta muốn lườm hắn một cái, đây rõ ràng chính là một đứa nhỏ.

Nhưng lại không biểu hiện gì ra ngoài, đành phải dẫn hắn đi mua đồ.

Hắn rất quan tâm đến việc mua quà cho ta, mỗi ngày đều thay đổi cách để làm ta ngạc nhiên.

Bất kể là kẹo đường ở phố Đông, hay bánh hạt dẻ ở phố Tây, thậm chí là thêu thùa hoặc các loại son phấn mới ra.

Hắn đều vui vẻ không biết mệt mỏi, tự mình làm.

Mỗi lần mua về, hắn đều ngồi xổm bên đùi ta, lộ ra vẻ kiêu ngạo nồng đậm từ trong mắt, ngẩng đầu nhìn ta chờ mong.

“Tỷ tỷ, thấy thế nào? Ta chọn tỷ có thích không?”

Hắn như vậy, sẽ làm cho ta nhớ tới một con mèo ngọc bích trước kia từng nuôi.

Nó cũng ngửa đầu lên cao, mong muốn ta dùng tay vuốt ve. Một khi lông của nó được chải mượt, nó sẽ tiếp tục làm nũng bên chân ta.

Mà Tống Y Xuyên lúc này chính là như thế.

Trong lòng ta như có một dòng nước ấm, không nhịn được đưa tay sờ sờ tóc hắn.

Hiển nhiên hắn vô cùng hưng phấn, đầu hắn dựa vào đùi ta, căn bản không có ý định muốn đứng lên.

Đây đâu còn là Tam hoàng tử chín chắn, trưởng thành.

“Tỷ tỷ, ta rất muốn ở bên cạnh tỷ cả đời. Tỷ tỷ, tỷ đừng rời xa ta, được không?”

Nhìn bộ dạng cầu xin đáng thương của hắn, ta mềm lòng, nắm lấy tay hắn.

“Thiếp vẫn luôn ở đây, điện hạ không cần lo lắng.”

Cho dù bị người ngoài nhìn thấy, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại thoải mái cầm tay ta,trưng ra vẻ mặt đương nhiên.

“Đây là nương tử của ta, có cái gì phải giấu diếm, rõ ràng bọn họ đang ghen tị, dù sao bọn họ cũng không có tỷ tỷ xinh đẹp như ta."

Hắn chính là như vậy, luôn muốn ở bên cạnh ta, đuổi cũng không đuổi được.

Nếu không phải ta giả vờ tức giận, làm cho hắn không thể trầm mê nữ sắc, nên chuyên chú công vụ, hắn sẽ không rời khỏi ta.

Khi hắn lưu luyến rời đi, trên mặt Hạnh Nhi nở nụ cười tươi như hoa.

“Nương nương, điện hạ đối với ngài thật tốt, lúc trước nô tỳ còn lo lắng ngài sẽ chịu uất ức, dù sao vị trí Thái tử phi cũng không còn. Nhưng hiện tại, quả nhiên Tam hoàng tử là người tốt."

“Nếu không có hắn, nương nương cũng không thể khôi phục danh dự, xem ra tái giá cũng không phải không tốt, Tam hoàng tử thực sự rất thương người.”

Ta không trả lời, chỉ hỏi nàng: “Canh gà tùng nhung trong phòng bếp đã xong chưa?”

Hạnh Nhi còn đang cười trộm: “Hẳn là xong rồi, nương nương mau mang qua cho điện hạ đi ạ. Điện hạ nhìn thấy ngài đi qua, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết."

Nhưng ta còn chưa vào thư phòng, đã nghe được giọng nói của Tống Y Xuyên và Vương Hỉ.

“Điện hạ, gần đây, hình như Thẩm thái phó đang điều tra lí do lúc trước nương nương say rượu? Lão nô chỉ sợ ông ấy sẽ tra được…”

Tống Y Xuyên kịp thời cắt ngang lão ta, lạnh lùng quát lớn.

“Ngươi sợ cái gì, dù sao ông ấy cũng không tra được gì, huống chi chuyện này đã bao lâu rồi, rượu hạ dược kia đã sớm không còn, về phần cung nhân rót rượu ngày hôm đó, nàng ta cũng sẽ không nói ra.”

“Cho nên tốt nhất ngươi nên ngậm miệng lại cho ta, nếu tỷ tỷ biết được, vậy ngươi…”

“Vâng, lão nô đã hiểu.”

Cảm giác lành lạnh từ lòng bàn chân ập tới, canh gà nóng hổi vô tình văng lên mu bàn tay, trong nháy mắt nóng đến đỏ bừng.

Ta lại không hề phát ra âm thanh.

Hạnh Nhi thấy cả người ta bị bỏng, vội vàng đỡ ta trở về, muốn thay ta kiểm tra vết thương.

Nhưng ta hất tay nàng ra, mặc cho bản thân đang đau rát, khoé miệng lộ ra một nụ cười khó nhìn.

Hạnh Nhi ôm chặt lấy ta: “Nương nương đừng thương tâm, nhất định điện hạ có khổ tâm, chắc hẳn điện hạ quá thích người, lúc đó mới bất đắc dĩ.”

Ta nhìn nàng một lúc lâu mới nhàn nhạt cười.

“Hạnh Nhi, ta vốn tưởng rằng mình tìm được người tốt, thì ra hết thảy là rơi vào cạm bẫy của người khác.”

“May mắn, ta kịp thời bảo vệ trái tim mình, loại thích này, ta không hiếm lạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc