VỊ KHÁCH LÚC NỬA ĐÊM

Thịnh Thanh Nhượng quay đầu lại, lần theo tiếng gọi, tìm thấy một khuôn mặt máu me lem luốc trong đống đổ nát.

Bụi đất xám trắng che phủ thân thể người kia, cộng thêm bị vật nặng đè lên nên không thể nhúc nhích, chỉ có đôi môi run rẩy cất tiếng nói, âm thanh yếu ớt đến mức khó lòng nghe rõ.

Thịnh Thanh Nhượng nhận ra ông ta, anh vội cúi xuống, cố hết sức chuyển vật nặng đè trên người ông ta sang một bên, máu cứ thế chảy ồ ạt ra ngoài.

Hai chân ông ta máu thịt lẫn lộn, lộ cả xương, gần như vỡ nát.

“Anh cả?”

“Chú ba, cứu, cứu anh với…”

Ông ta chỉ liên tục lẩm bẩm câu này, tiếng càng lúc càng nhỏ.

Đối mặt với tình huống trước mắt, Thịnh Thanh Nhượng hiển nhiên lực bất tòng tâm, đành nhìn sang Tông Anh, khó xử gọi một tiếng: “Tông tiểu thư.”

Tông Anh vẫn đứng ở đầu cầu thang, không chú ý tới tiếng cầu cứu của anh.

Cô đã đi qua rất nhiều hiện trường, tiếp xúc với rất nhiều thi thể, nhưng tất cả đều không giống tình cảnh trước mắt. Có người từ tầng trên lao xuống, va mạnh vào người cô, lúc này cô mới kịp lấy lại tinh thần, nghe thấy tiếng gọi của Thịnh Thanh Nhượng.

Tông Anh mím chặt môi, bước qua thi thể dưới đất đến chỗ anh, trông thấy anh cả nhà họ Thịnh gần như hôn mê dưới đất.

“Làm ơn nhường chỗ một chút.” Cô nói.

Thịnh Thanh Nhượng tránh sang một bên, lại thấy cô dặn dò “Tìm mấy cái khăn sạch lại đây”, anh lập tức lên tầng tìm đồ theo lời cô.

Anh cả bị thương nghiêm trọng, Tông Anh ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt, im lặng ngẩng đầu, nhìn một vòng quanh đại sảnh. Trong những năm này, điều kiện chữa bệnh không lạc quan cho lắm, kể cả thành phố lớn như Thượng Hải, với lượng tài nguyên chữa bệnh hiện tại, chỉ e cũng khó có thể đối phó sự cố lớn nhường này một cách suôn sẻ, khả năng đợi xe cấp cứu đến kịp thời cực kỳ nhỏ bé.

Thịnh Thanh Nhượng nhanh chóng chạy xuống, đưa khăn cho Tông Anh, cô nhanh nhẹn đè lên miệng vết thương của anh cả – cầm máu là rất cần thiết.

Đại sảnh dần dần hỗn loạn, có người ra có người vào, còn có người ra ngoài nôn mửa, mùi cháy khét càng ngày càng nồng.

Tông Anh đè hai tay lên chiếc khăn, nghiêng đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Anh Thịnh, anh cả của anh nhất định phải tiến hành cưa chân, cần phẫu thuật ngay lập tức, anh nhanh chóng gọi xe đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”

Lúc này, quản lý khách sạn bò ra từ sau quầy bar, run rẩy cầm điện thoại lên, liên tục quay số – Sau vài lần máy bận, rốt cuộc cũng liên lạc được.

“Cho xe cấp cứu đến ngay! Xe cấp cứu! Khách sạn Hoa Mậu! Xe cấp cứu! Chúng tôi cần xe cấp cứu!” Ông ta nói năng lộn xộn, lớn tiếng la hét, cả người run lẩy bẩy, dí sát ống nghe vào lỗ tai không chịu buông, kể cả khi đối phương đã cúp máy.

Thịnh Thanh Nhượng bước đến trước mặt ông ta, vươn tay qua quầy bar cầm ống nghe điện thoại trong tay ông ta, nhanh chóng quay số.

Anh gọi cho người bạn làm bác sỹ ở bệnh viện trong Tô Giới công cộng, nhưng người bắt máy lại là y tá, y tá nói: “Xin lỗi Thịnh tiên sinh, chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi khẩn cấp, Nhà Hát Lớn cũng bị đánh bom, bên kia thương vong rất nặng, xe cấp cứu ưu tiên đến đó trước, bác sỹ Karl hiện đang chuẩn bị vào phòng mổ.”

Nhà Hát Lớn cũng bị đánh bom.

Bên ấy vừa thành lập điểm cứu tế, hơn một nghìn dân tị nạn đến đó nhận lương thực và vật tư. Họ chen lấn sứt đầu mẻ trán từ chiến khu vào Tô Giới, lại không ngờ sẽ phải đối mặt với vận mệnh tàn khốc hơn – có thể sánh bằng đánh bom giết người hàng loạt.

Thịnh Thanh Nhượng im lặng mấy giây rồi cúp điện thoại, lại quay một dãy số khác – – Cục Giao Thông Vận Tải.

Một thư ký người Anh bắt máy, nghe xong lời thỉnh cầu của Thịnh Thanh Nhượng, đối phương lập tức khẳng định: “Luật sư Thịnh, tôi sẽ bố trí một chiếc xe đến đón, xin anh kiên nhẫn chờ một lát.”

Thời gian chờ đợi đặc biệt lâu dài, Thịnh Thanh Nhượng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mỗi khi kim đồng hồ di chuyển một ly đều tác động đến thần kinh đang căng thẳng của anh.

Chiếc xe chậm chạp đến, người bị thương chờ xe cấp cứu ngoài khách sạn thấy xe của Cục Giao Thông Vận Tải liền chạy ra xin đi nhờ một đoạn, nhưng chỗ ngồi có hạn, lái xe nghiêm mặt từ chối, anh ta đóng kỹ cửa xe rồi vào khách sạn, hỗ trợ đưa Thịnh Thanh Tường lên xe.

Tông Anh cùng lên xe với họ, lúc này cô mới có thời gian quan sát tình hình bên ngoài khách sạn.

Hai quả bom rơi ở cửa khách sạn, mặt đường bị nổ tung thành hố to, người đi đường không may mắn thoát khỏi tai nạn, tình trạng tử vong còn thảm thiết hơn trong khách sạn.

Một chiếc ô tô Lincoln bốc cháy trên đường, chỗ ghế lái có một thi thể bị thiêu rụi – là ô tô và lái xe nhà họ Thịnh.

Tông Anh đưa mắt sang nơi khác, nhớ tới chiếc đồng hồ treo tường vừa trông thấy ở cửa khách sạn, nó buộc phải ngừng chuyển động dưới tác động của khí lưu, thời gian vĩnh viễn dừng tại ở khoảnh khắc quả bom nổ tung: 4 giờ 27 phút.

Cô càng mím chặt môi, ô tô băng qua con đường ẩm ướt vấy máu, ngoài cửa xe còn rất nhiều người bị thương mà bất lực, nhưng trong xe lại là một thế giới khác.

Sinh mạng là bình đẳng, nhưng từ xưa đến nay không có chuyện công bằng.

Đến bệnh viện không có nghĩa là thoát khỏi nguy hiểm, hàng loạt người bị thương đột ngột xuất hiện gần như chiếm lĩnh cả tòa nhà, nhân viên y tế bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, chẳng ai có thời gian quan tâm đến từng người cần cứu trợ.

Thuốc khan hiếm, giường khan hiếm, nhân lực khan hiếm – không một hạng tài nguyên nào đầy đủ. Cho dù tìm được người quen, cũng đành nghe họ thông báo một cách bất đắc dĩ: “Anh Thịnh, hầu như tất cả các bác sỹ của chúng tôi đều đang mổ cấp cứu, thực sự không còn cách nào khác.”

Thịnh Thanh Nhượng hỏi: “Phải đợi bao lâu nữa?”

Đối phương lắc đầu.

Anh nhìn về phía Tông Anh, Tông Anh vẫn hơi nhếch môi – trước sau luôn giữ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cô chỉ nói: “Nhất định phải mổ ngay lập tức.”

Lại một lần nữa, mọi chuyện rơi vào cục diện bế tắc.

Tông Anh do dự hồi lâu, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Ở đây có bác sỹ thực tập từng tham gia phẫu thuật không?”

Đối phương đáp: “Có một người, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cầm dao mổ chính.”

Tông Anh nghe vậy dùng sức cắn môi dưới, lập tức nhả ra, ngẩng đầu lên nói: “Bảo cậu ấy mổ đi.”

“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô…”

Tông Anh không có thiên phú giao tiếp với đồng nghiệp, cô thoáng nghiêng người, ghé sát Thịnh Thanh Nhượng, giao nhiệm vụ này lại cho anh: “Nhờ anh thuyết phục bọn họ giùm tôi.”

Thịnh Thanh Nhượng hạ giọng hỏi ngược lại: “Tông tiểu thư, cô muốn tham gia ca mổ sao?”

Tông Anh nói: “Không, nhưng tôi sẽ làm người dự khuyết trong toàn bộ quá trình.”

Cô nói rất ít, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta tin tưởng và nghe theo, ánh mắt cô ẩn chứa sự bình tĩnh vô biên. Thịnh Thanh Nhượng nhìn cô vài giây, cuối cùng quyết định thuyết phục nhân viên công tác cho phép tiến hành ca mổ, nhưng đối phương cũng thông báo cho anh biết: “Không còn thừa phòng mổ, chỉ có thể dọn một chỗ trống trong phòng làm việc.”

Thịnh Thanh Nhượng nhìn Tông Anh đầy khó xử: “Liệu có ổn không?”

Cơ hàm Tông Anh thoáng bạnh ra, cô cho hai tay vào túi áo: “Chỉ còn cách đó thôi.”

Điều kiện phẫu thuật cực kỳ kém, thiết bị thì ít còn hơn không. Tông Anh thay quần áo và đeo khẩu trang vào phòng mổ tạm thời, thuốc tê đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Bác sĩ thực tập chỉ mới làm trợ lý, đối mặt với lệnh điều động tạm thời, cậu ta căng thẳng hơn bất cứ ai, ngẩng đầu nhìn Tông Anh, một người không biết là thần thánh phương nào, nói: “Vậy…”

Khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt của Tông Anh, chỉ để lộ một đôi mắt bĩnh tĩnh, cô nói: “Tôi sẽ chỉ cho cậu cách làm. Lúc cần thiết…” cô ngừng lại một lát: “Tôi sẽ giúp cậu.”

Giọng nói của cô thể hiện quyền uy và ổn định, bác sĩ thực tập chỉ có thể nắm chắc dụng cụ trong tay, bắt đầu thao tác.

Cưa hai chân không phải tiểu phẫu, yêu cầu bác sỹ phải là người có sức khoẻ, kiên nhẫn và kỹ xảo, tiến hành mổ trong điều kiện đơn sơ như vậy quả là thử thách rất lớn. Thời tiết nóng bức, trong phòng đầy mùi máu tanh, chỉ có ánh sáng keo kiệt toả ra từ một chiếc đèn duy nhất, thái dương và trán Tông Anh ướt đẫm mồ hôi.

Cô chỉ đạo bác sĩ thực tập tách mặt cắt mạch máu và dây thần kinh, chỉ đạo cậu ta vững vàng tiến hành buộc ga-rô và khâu lại – Từ đầu đến cuối, cô không cầm một con dao nào, hai tay lơ lửng trong không trung, tay phải khẽ run, mạch máu trên thái dương liên tục căng như dây đàn.

Lúc kết thúc ca phẫu thuật, trời đã tối, bác sĩ thực tập nhận thấy mọi thứ tiến hành cực kỳ thuận lợi, chưa kịp tháo khẩu trang liền vội vã cảm ơn Tông Anh: “Cảm ơn sự chỉ đạo của cô giáo, cô họ gì ạ?”

“Không quan trọng.” Ánh mắt cô đầy mệt mỏi, nhưng không quên dặn đối phương: “Quan sát và kiểm tra chặt chẽ triệu chứng bệnh của bệnh nhân, cậu vất vả rồi.”

Nói xong những lời này, cô đi rửa tay, sau cùng tháo khẩu trang xuống và ra khỏi phòng. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy người nhà nhà họ Thịnh đứng trong hành lang – Chị hai, em út Thịnh Thanh Huệ, hai người vừa nhận được tin, chạy tới đây.

Trông thấy cô, Thịnh Thanh Huệ lại sững sờ, cô gái trước mắt từ “bạn qua đường” biến thành “trợ lý của anh ba”, hiện tại lại thành “bác sỹ”, nhiều thân phận biến hóa khiến người ta không rõ rốt cuộc cô có lai lịch ra sao.

Nhưng cô bé cũng chỉ thầm giật mình mà không để lộ bất kỳ cảm xúc gì trên nét mặt, chỉ nghiêng đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng, lúc này đang ngồi sau lưng: “Anh ba, hình như ca mổ đã chấm dứt.”

Thịnh Thanh Nhượng ngẩng đầu lên, ánh mắt Tông Anh chỉ tập trung trên người anh.

Cô không cần giao thiệp với những người khác, trực tiếp đi về phía anh, nói: “Ca phẫu thuật xem như thuận lợi, nhưng bệnh nhân vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, cần lưu ý thường xuyên.” Nói xong, cô cho hai tay vào túi áo blouse, hạ giọng hỏi: “Anh Thịnh, trời tối rồi, phải chăng ta nên về Tô Giới Pháp?”

Ý Tông Anh rất rõ ràng, không còn sớm nữa, càng lúc càng gần mười giờ tối, họ về Tô Giới Pháp sẽ ổn thoả hơn về chung cư.

Lúc này, chị hai đang tranh chấp với một y tá.

Ban đầu, ý tá cho chị ta biết “Bệnh viện không còn giường trống”, chị hai liền phản bác: “Sao lại không có giường? Không thể bố trí phòng bệnh cao cấp được sao?”, y tá nói “Không thể bố trí”, chị hai liền nổi nóng: “Hôm nay bệnh viện hỗn loạn như vậy, chúng tôi cũng không thích ở lại, thế này đi, các cô điều một bác sỹ đến dinh thự nhà họ Thịnh trực đêm cũng được!”

Y tá cũng tỏ thái độ vô cùng cứng rắn: “Không có bác sỹ.”

Trong cơn tức giận, chị hai chỉ vào y tá nói: “Cô chờ đấy…” nói xong liền giẫm trên đôi giày cao gót đi thẳng tới phòng viện trưởng.

Nhưng chị ta đắc ý vênh váo mà đi, lại nghẹn họng trở về, rõ ràng là bị từ chối.

Lúc này, chị ta mới chú ý đến Tông Anh: “Có phải cô là bác sỹ vừa tiến hành ca mổ không? Hôm nay bệnh viện bận rộn như vậy, ở lại đây vừa phí sức lại chẳng có kết quả, chi bằng đến dinh thự, tôi trả cô thù lao gấp mười lần, cô thấy sao?”

Tông Anh nghiêng đầu nhìn chị ta một cái bằng vẻ mặt nhạt nhẽo, cũng không định đáp lại.

Thịnh Thanh Nhượng lại phản bác ngay lập tức: “Không được, vị tiểu thư này có thân phận đặc biệt.”

Chị hai dường như không nhận ra Tông Anh chính là cô “trợ lý” Thịnh Thanh Nhượng dẫn đến dinh thự lần trước, chỉ nói bằng vẻ khinh thường: “Có gì đặc biệt? Chẳng qua là bác sỹ mà thôi. Cứ quyết định vậy đi, tao lập tức gọi người đưa anh cả về…” đoạn nhìn về phía Thịnh Thanh Nhượng, nói bằng giọng gần như ra lệnh: “Mày cũng về cùng, có một số chuyện còn chưa tính toán rõ với mày!”

Tông Anh chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt Thịnh Thanh Nhượng, lại liếc qua chị hai và Thịnh Thanh Huệ, đột nhiên cầm tay Thịnh Thanh Nhượng, nói rất nhỏ: “Anh Thịnh, anh quyết định đi. Anh đi đâu, tôi sẽ đi theo đó.”

Chỉ mình Thịnh Thanh Nhượng có thể mang cô trở về thời hiện đại, cô không còn lựa chọn nào khác.

Thịnh Thanh Nhượng lựa chọn quay về dinh thự, trên thực tế, anh cũng không còn lựa chọn khác.

Đoàn người ngồi xe rời khỏi bệnh viện về dinh thự nhà họ Thịnh trên đường Tĩnh An Tự, tổng cộng gồm hai chiếc xe, Tông Anh, Thịnh Thanh Nhượng và Thịnh Thanh Huệ ngồi trên chiếc xe đằng sau, bầu không khí đông cứng, ngay cả Thanh Huệ, người thường ngày rất hay nói, cũng vì trong nhà xảy ra chuyện mà trở nên kiệm lời.

“Anh Thịnh…” Tông Anh thoáng nghiêng đầu, giọng nói thấp đến nỗi phải áp tai lại thật gần mới có thể nghe rõ.

Thịnh Thanh Nhượng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô, cô nói rất khẩn thiết: “Tôi rất đói.”

“Tôi hiểu.” Thịnh Thanh Nhượng cũng hạ giọng trả lời cô, “Thành thật xin lỗi, mong cô… chờ thêm một lúc nữa được không?”

Lúc này, Thịnh Thanh Huệ đột nhiên đưa một viên kẹo tới.

Thịnh Thanh Nhượng cầm kẹo, mở giấy gói kẹo bằng thiếc ra, một viên kẹo màu cà phê nằm trên giấy gói kẹo ánh bạc.

Anh đưa tay ra trước mặt Tông Anh, Tông Anh nhanh chóng cầm lên bỏ vào miệng, quay mặt nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa xe, khô cằn nói một câu “Cám ơn”.

Suốt dọc đường vẫn bình yên, nhưng vừa về đến nhà liền trào dâng sóng lớn, khó giải thích hệt như cơn bão bên ngoài.

Mọi người dàn xếp anh cả vào phòng ngủ, chị hai gọi Thịnh Thanh Nhượng sang phòng bên cạnh cật vấn, trong phòng chỉ còn lại Thịnh Thanh Huệ và Tông Anh.

Thịnh Thanh Huệ nhìn chị hai ra ngoài, chờ trong chốc lát rồi xuống tầng dưới.

Tông Anh ở lại phòng, loáng thoáng nghe thấy tiếng trách mắng hùng hổ truyền đến từ phòng bên cạnh: “Nếu không phải hôm đó mày đề ra ý kiến này, anh cả tuyệt đối không tìm người Đức ký hợp đồng chuyển nhượng! Càng không hẹn họ ở khách sạn Hoa Mậu! Lúc đến còn lành lặn, bây giờ lại tàn phế! Nếu như lại xảy ra chuyện gì không hay, xem tao có chặt chân mày trước mặt tổ tiên không!”

Cứ đến lúc trách móc mắng nhiếc lại thành người một nhà, thậm chí lôi cả tổ tiên ra.

Tông Anh cảm thấy tình cảnh này mới quen thuộc làm sao.

Phòng bên cạnh, cơn tức của chị hai chưa giảm, nội dung trách mắng chẳng có gì mới mẻ, đơn giản là đẩy tất cả trách nhiệm làm anh cả bị thương lên đầu Thịnh Thanh Nhượng.

Nhưng Tông Anh nhớ rõ ràng, chính anh cả là người hẹn đối phương ở khách sạn Hoa Mậu, hơn nữa còn chủ động đổi thời gian từ buổi sáng thành bốn rưỡi chiều – Nếu không thay đổi thời gian, vừa không cần khiến Thịnh Thanh Nhượng sốt ruột chạy vội về Tô Giới lúc sáng sớm, chính ông ta cũng có thể tránh gặp phải không tập.

Thậm chí, ngay cả cô cũng không bị kéo vào chuyện này, càng không cần chịu đựng thương tích trong lúc tìm đường sống từ chỗ chết khi khách sạn bị đánh bom.

Tông Anh ngồi im lặng trên ghế, đột nhiên có người đẩy cửa phòng ra, Thịnh Thanh Huệ bưng một khay gỗ vào.

Trong khay xếp bốn món ăn và một bát cơm to, một bát canh, mọi thứ còn đang bốc khói.

“Đều hâm lại cả rồi.” Thịnh Thanh Huệ để khay xuống, nói với cô, “Lúc xuống xe, anh ba lặng lẽ nói với em, bảo phòng bếp chuẩn bị cho chị chút đồ ăn.”

Tông Anh cầm lấy đôi đũa, lại nói một tiếng “Cám ơn”.

Thịnh Thanh Huệ nhìn thoáng qua anh cả đang nằm trên giường bệnh, nói: “Chị cứu mạng anh cả, nhà em phải cám ơn chị mới đúng.” Cô tràn ngập hiếu kỳ về Tông Anh, nhưng lúc này không tiện hỏi nhiều, chỉ đành nhìn đối phương ăn.

Tông Anh ăn rất nhanh, nhưng không ngấu nghiến như hổ đói hay thiếu lễ phép.

Chị ấy không chế nhịp độ và động tác hết sức ổn thỏa, Thịnh Thanh Huệ nghĩ.

Mười phút sau, bát cơm, bát canh và thức ăn trên khay đều hết sạch.

Tông Anh đặt tay lên cạnh khay, Thịnh Thanh Huệ lấy lại tinh thần, vội nói: “Cứ đặt trên bàn là được ạ, người giúp việc sẽ đến lấy.”

Nếu Thanh Huệ đã nói vậy, Tông Anh liền để nguyên khay tại chỗ, im lặng ngồi trên ghế, cho một tay vào túi quần.

Nghe tiếng trách móc mãi không dứt ở phòng bên cạnh, Tông Anh do dự có nên hút thuốc không, nhưng Thịnh Thanh Huệ vẫn ngồi phía đối diện quan sát cô.

Cô đang định đứng dậy ra ngoài, Thịnh Thanh Huệ rốt cuộc không kìm được mở miệng hỏi: “Tông tiểu thư… Chị từ nước ngoài về sao?”

Tông Anh vẫn mặc thường phục sau khi tan tầm hôm qua – áo ngắn tay, quần dài, giày thể thao – từ đầu đến chân, bất kể chất liệu quần áo hay kiểu dáng giày, thoạt nhìn đều khác hình thức đang lưu hành hiện tại, Thịnh Thanh Huệ liền đoán là hàng nhập ngoại, hơn nữa cô cảm thấy tác phong của Tông Anh rất không tầm thường, vì vậy lại càng tin chắc Tông Anh là người xa xứ.

Đối mặt với câu hỏi của Thịnh Thanh Huệ, Tông Anh đáp một tiếng lấy lệ.

Thịnh Thanh Huệ lại hỏi: “Vì vậy, thực ra chị là… Bác sỹ ạ?”

Bác sỹ ư? Đã từng, hiện tại cũng có thể coi là vậy, nhưng nghiêm túc mà nói, trên ý nghĩa thì không còn là bác sỹ nữa. Tông Anh ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: “Có quan trọng lắm không?”

Thịnh Thanh Huệ không nói được gì, cô tìm hiểu những điều này có ý nghĩa gì đây? Nhưng cô thật sự không hiểu ý đồ của đối phương – Tại sao người này lại xuất hiện trong nhà anh ba, tại sao lại giả vờ là trợ lý của anh ba? Cô nghĩ mãi không ra.

Hai người ngồi im lặng hồi lâu, Tông Anh thấy đối phương không hỏi lại, liền đứng dậy ra ngoài hút thuốc.

Thịnh Thanh Huệ quay đầu nhìn cô đi ra ngoài, lại thấy cô đột nhiên duỗi tay vịn chặt khung cửa, sau đó gần như co quắp khuỵu xuống.

Có thể là do trải qua vụ nổ ban ngày, cũng có thể vì tập trung cao độ trong quá trình phẫu thuật, cơn nhức đầu của Tông Anh lại kéo đến, tuy đột nhiên nhưng hoàn toàn dễ hiểu.

Thịnh Thanh Huệ vội vàng tiến lên hỏi thăm, nhưng cơn đau đầu phát tác, cơ bắp toàn thân Tông Anh căng cứng, đâu thể nói thêm câu gì?

Đúng lúc này, người giúp việc vừa hay đi lên tầng hai, Thịnh Thanh Huệ liền gọi cô hỗ trợ, đưa Tông Anh vào phòng mình.

Ở phòng bên cạnh, chị hai lôi từ chuyện anh cả gặp phải tập kích trên không đến chuyện di dời nhà máy, lúc chị ta nói đến đoạn “Hiện nay đường sông cũng bị phong tỏa, muốn dời nhà máy, chỉ có thể đi vòng qua sông Tô Châu, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào”, Thịnh Thanh Nhượng liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Thời gian từ từ tiến gần đến mười giờ tối, từ bấy đến giờ Thịnh Thanh Nhượng vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng lúc này cũng đứng ngồi không yên.

Anh đột nhiên đứng dậy, chỉ nói một câu với chị hai: “Em có việc gấp, cáo từ trước.” Nói xong, anh đứng dậy mở cửa, xông thẳng vào phòng bên cạnh, nhưng trong phòng đâu còn bóng dáng Tông Anh?

Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên luống cuống tay chân, đi từng phòng dành cho khách… Nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Lòng bàn tay nháy mắt thấm đầy mồ hôi, anh mờ mịt nhìn xung quanh, gọi: “Tông tiểu thư?”

Keng, keng, keng… Đồng hồ để bàn trong phòng khách đổ chuông, gõ đủ mười hồi rồi ngừng lại.

Đang chăm sóc Tông Anh trong phòng ngủ, Thịnh Thanh Huệ nghi ngờ đứng dậy, đẩy cửa đi ra cầu thang, hỏi người giúp việc: “Vừa rồi có phải anh ba gọi Tông tiểu thư không?”

Người giúp việc cũng không xác định: “Hình như là vậy.”

Thịnh Thanh Huệ nhìn khắp nơi, không thấy bóng Thịnh Thanh Nhượng đâu, thì thầm “Quái lạ, anh ba đâu rồi nhỉ?”

10 giờ 30 phút, Tiết Tuyển Thanh chờ Tông Anh ở chung cư 699.

Sáng nay, cô nhận được thông báo của đội cảnh sát giao thông, lý do là vì xe của cô đỗ giữa đường cái, hơn nữa đỗ ly kỳ đáng sợ – trong xe không một bóng người, người chứng kiến tuyên bố: “Chiếc xe kia chạy đến đó, gặp đèn đỏ thì dừng một lúc, sau khi đèn đỏ chấm dứt liền không chịu nhúc nhích, tôi chạy tới xem thì chẳng thấy ai! Trời ạ, đúng là gặp ma! Ngay cả cửa cũng không mở, mà cũng chẳng có ai xuống xe!”

Không nói đến chuyện bị phạt tiền, cô rất muốn tìm Tông Anh nói chuyện.

Gần đây, cử chỉ của Tông Anh hết sức không bình thường, điều này khiến cô rất lo lắng.

Lần trước thừa dịp đổi khóa, cô lén giữ lại một chiếc làm chìa khoá dự bị. Mặc dù hành động này rất vô đạo đức, nhưng cô không chú ý nhiều như vậy.

Mười giờ ba mươi mốt phút, cô nghe thấy tiếng bước chân và cả tiếng chìa khoá lạch cạch.

Tiết Tuyển Thanh lặng im đi tới cửa, cách một cánh cửa, cô nghe thấy người bên ngoài đang cầm chìa khoá, cố gắng cắm vào ổ. Cho vào rồi rút ra, nhưng không rõ là cầm nhầm chìa hay vì nguyên nhân khác, làm cách nào cũng không mở được.

Tiếng mở khoá dừng lại, Tiết Tuyển Thanh đột nhiên ấn tay nắm cửa rồi mở ra.



Lời tác giả:

Tiết Tuyển Thanh: Được lắm, tên boy dân quốc ngốc nghếch này đã bị anh bắt được!

Anh Thanh đã bắt được boy dân quốc ngốc nghếch đang mở cửa (nhưng lại không biết khoá đã thay mới)!



Giải thích thêm:

1. Nhà Hát Lớn bị đánh bom lúc 4 giờ 45 phút, nạn nhân phần lớn là dân chạy nạn và người dân trong thành phố đến xem vụ nổ, khoảng hơn 600 người tử vong (theo số liệu của cảnh sát Tô Giới Pháp), ban đầu nói là 5000 người chết, người ta vẫn đang tranh chấp về con số cụ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc