VÕ ĐẠO TINH HỒN



Từ khi Tần Vấn Thiên bước vào Hắc Ám Sâm Lâm, liền biết có thể sẽ có người ám hại hắn, bất quá nếu Mạc Thương lão sư không phản đối, hẳn là vì tôi luyện hắn.



- Hôm nay thực lực của ta là Luyện Thể cảnh bát trọng, vượt qua trăm Ngưu lực, Luân Mạch cảnh nhất trọng phổ thông cũng có thể ứng phó, nhưng nếu là Luân Mạch cảnh ngưng tụ Tinh Hồn lợi hại, có lẽ rất khó đối phó được.



Tần Vấn Thiên âm thầm ước đoán, nhìn Phàm Nhạc thấp giọng nói:



- Phàm Nhạc, ta có cừu gia, không bằng chúng ta mỗi người mỗi ngả.



Ánh mắt mập mạp chuyển qua, mượn hỏa quang hơi yếu nhìn gương mặt của Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia kinh dị, cười nói:



- Phàm Nhạc ta là đệ nhất thiên tài lần này, làm sao có thể bỏ rơi đồng bạn.



- Ngươi yên tâm, tuy nói tiến nhập Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng ở trong khu vực mười dặm, bọn họ sẽ không dám động thủ, hiện tại học viên còn chưa khuếch tán, cứ như vậy tàn sát đồng bạn, truyền đi cũng không tốt.



Phàm Nhạc cười híp mắt nói:



- Đi, phía trước có hỏa quang, là mảnh đất trống.



- Được.



Tần Vấn Thiên cũng là người sảng khoái, tuy Phàm Nhạc này bỉ ổi chút, nhưng làm người không tệ.



Phía trước trên một sườn núi, có nhiều người đang dựng trướng bồng đơn giản.



- Tần Vấn Thiên.



Một thanh âm mang theo kinh ngạc truyền tới, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, dĩ nhiên gặp người quen.



- Liễu Nghiên, sao ngươi lại ở đây.



Tần Vấn Thiên đi tới, hắn cho rằng lần trước Liễu Nghiên cứu mạng của hắn.



- Ta tham gia Thần Phong Học Viện khảo hạch, mau dập tắt lửa, vào trong lều ngồi, hỏa quang sẽ hấp dẫn Yêu thú.



Liễu Nghiên lại cười nói.




Trong lều ngoại trừ Liễu Nghiên còn có hai thanh niên, một là ca ca của nàng Liễu Nhạc, một người là bằng hữu nàng Trác Phàm.



- Liễu Nghiên, sao lại tùy ý dẫn người lạ tiến vào.



Liễu Nhạc cau mày nói, Trác Phàm lộ ra vẻ không vui.



- Ca, đây là Tần Vấn Thiên mà lần trước chúng ta ở ngoài Thiên Ung Thành gặp được.



Liễu Nghiên đáp lại, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Được rồi, sao ngươi lại tới Hắc Ám Sâm Lâm, lẽ nào cũng tham gia Học viện Vũ phủ thí luyện?



- Chúng ta tham gia Đế Tinh Học Viện khảo hạch.



Phàm Nhạc sửa sang lại quần áo đi lên trước, đưa tay nói:



- Mỹ nữ ngươi tốt, ta là Phàm Nhạc, ngôi sao tương lai của Đế Tinh Học Viện.



- Đế Tinh Học Viện.



Đôi mắt đẹp của Liễu Nghiên hiện lên một tia sáng kỳ dị, vươn tay bắt tay với Phàm Nhạc.



- Liễu Nghiên, ngươi xinh đẹp như vậy, thiên phú lại cao, thật khó.



Phàm Nhạc nói.



Liễu Nghiên cười, muốn rút tay về, nhưng Phàm Nhạc tựa hồ không có ý tứ buông tay.



- Trướng bồng này là các ngươi dựng sao, các ngươi khẳng định có kinh nghiệm dã ngoại lịch lãm a.



- Tần Vấn Thiên là bằng hữu của ngươi sao, ta và hắn là hảo huynh đệ, như vậy chúng ta cũng là bằng hữu.



Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc không chịu buông lỏng tay, trợn mắt hốc mồm, người này, thật cực phẩm a.



Liễu Nghiên đỏ mặt, thật vất vả mới rốt cục rút được tay về, nhìn Tần Vấn Thiên.



- Ta không biết hắn.



Tần Vấn Thiên đổ mồ hôi, quá mất mặt rồi.



- Hai vị, nếu gặp nhau chính là bằng hữu, tuy ở đây đơn giản, nhưng có thể tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai cùng nhau kết bạn xuất phát, sẽ an toàn một chút.



Liễu Nhạc đi tới, nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc mỉm cười nói.



- Được, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.



Phàm Nhạc cực kỳ sảng khoái đáp ứng, Tần Vấn Thiên ở một bên không nói gì.



- Liễu Nghiên, Phàm Nhạc, ta đi ra ngoài một chút, các ngươi trò chuyện đi.



Tần Vấn Thiên cười nói, đi ra trướng bồng.



- Tiểu tử này.



Phàm Nhạc trừng Tần Vấn Thiên một cái, lập tức nhìn Liễu Nghiên nói:



- Liễu Nghiên, đợi lát nữa lại gặp.



Nói xong hắn đi theo Tần Vấn Thiên, nói:



- Làm sao vậy, không thích Liễu Nghiên?



- Không, Liễu Nghiên không tệ, nhưng hai bằng hữu của nàng tựa hồ không hoan nghênh chúng ta, hà tất nương nhờ.



Tần Vấn Thiên nói, Phàm Nhạc cũng nhìn ra, vừa rồi hắn nói mình khảo hạch Đế Tinh Học Viện, đối phương mới thay đổi thái độ, có chút dung tục.



- Mặt khác, có người nhìn chằm chằm chúng ta, ta cần tu luyện đề thăng chút lực lượng, sao có thể để cho bọn họ thất vọng.



Tần Vấn Thiên nhếch miệng lộ ra tiếu ý lạnh lùng, làm cho thần sắc Phàm Nhạc sững sờ, thiếu niên kia cười, cho hắn một loại cảm giác sắc bén, như hung thú muốn nhe răng nanh.



- Được rồi, ta là đệ nhất thiên tài của Đế Tinh Học Viện, liền theo bọn họ vui đùa một chút.




Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói.



Tần Vấn Thiên không nhìn Phàm Nhạc khoác lác, đi tới trước một cổ thụ ngồi xếp bằng, sau đó nhắm mắt tu hành, chỉ một lát sau, trong cơ thể hắn có thanh âm ô...ô...n...g truyền ra, như Tinh Thần Chi Hải đang điên cuồng rít gào.



Ánh mắt của Phàm Nhạc hơi híp, Công pháp thật bá đạo, bất quá, hắn cũng nên làm việc.



Thân hình lóe lên, Phàm Nhạc đi vào trong rừng cây.



Tần Vấn Thiên đắm chìm trong Tinh Quang tựa như cực kỳ an bình, nhưng trong cơ thể lại cuồng bạo không gì sánh được, Tinh Thần Chi Lực trùng kích thân thể, rèn luyện lục phủ ngũ tạng cùng với Tinh Mạch, làm thân thể không ngừng hoàn thiện.



Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, học viên vùng này đều lục tục tỉnh lại đi ra, Tần Vấn Thiên mở mắt thấy Phàm Nhạc nằm ở dưới một thân cây đối diện hắn, trên tay nhiều hơn một cây cung cùng rất nhiều mũi tên.



- Mập mạp, nên xuất phát.



Tần Vấn Thiên hô, lúc này Phàm Nhạc mới mở hai mắt mơ hồ, lập tức nhìn Tần Vấn Thiên nhếch miệng cười.



- Ngươi làm cung tiễn này?



Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi, Phàm Nhạc này chế luyện công kiên, tuy hơi lộ ra thô ráp, nhưng cho người cảm giác cực kỳ tiện lợi.



- Tìm mấy cây cổ thụ chém, lại giết mấy con Yêu thú làm ra.



Phàm Nhạc tùy ý nói:



- Lên đường đi.



- Ân, đi.



Hai thiếu niên liếc nhau, đồng thời tiến lên, nhanh chóng chạy vào trung tâm Hắc Ám Sâm Lâm, giống như một cơn lốc, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.



Sau một lát, một nhóm thiếu niên vọt tới bên này, người cầm đầu bất ngờ là Đế Tinh Học Viện Âu Phong, mấy người khác cũng đều là tân sinh của các đại Học viện Vũ phủ.



- Đuổi theo, qua khu vực này là có thể động thủ.



Âu Phong quát lạnh một tiếng, đoàn người truy kích, giống như một Liệp báo hung mãnh.



- Mập mạp, ngươi lại chạy nhanh như vậy.



Sắc trời từ từ sáng, đã có thể rõ ràng nhìn vật, Tần Vấn Thiên thấy Phàm Nhạc chạy giống như một con dã thú, thân thể mập mạp lực lượng mạnh mẽ, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.



- Lão tử là thiên tài.



Phàm Nhạc ngẩng đầu nói.



Tần Vấn Thiên khinh bỉ nhìn hắn một cái, lại nói:



- Phía sau tổng cộng có sáu người.



- Âu Phong, Luân Mạch cảnh nhị trọng, năm người khác, một cái Luân Mạch cảnh nhất trọng, bốn cái đều là Luyện Thể cảnh, có chút khó, trước mài thể lực của bọn họ đã.



Phàm Nhạc tùy ý nói, làm cho trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tinh mang.



Mập mạp này, có thể nhìn tu vi của người khác, chẳng lẽ thật đúng là thiên tài?



- Phía trước cũng có người.



Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước nói.



- Người của Hoàng Gia Học Viện, trước nhất là Diệp Triển, ta thấy qua hắn ở bên Hoàng Gia Học Viện khảo hạch, tu vi Luân Mạch cảnh nhị trọng, có sát ý, cái tên nhà ngươi chọc người nào a, đổi phương vị.



Phàm Nhạc nói xong liền nhắm bên trái chạy như điên, Tần Vấn Thiên không do dự đuổi kịp, Diệp gia này vì giết hắn thật rất nhọc lòng, bọn họ ở Hoàng Thành thế lực rất lớn, nếu mình không vào Đế Tinh Học Viện, có lẽ sẽ đột nhiên liền chết oan chết uổng.



Mạc Thương lão sư thật đúng là cho mình một nan đề, bất quá vậy thì như thế nào, lần này mình còn thu hoạch được một huynh đệ tốt.



- Phàm Nhạc, cám ơn nhiều.



Tần Vấn Thiên vừa chạy vừa nói.



- Nhiều lời, mập mạp ta nghĩa bạc vân thiên, sau này có mỹ nữ không nên quên Bàn ca ngươi là được.



Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói.




Người phía sau như trước theo đuổi không bỏ, sau nửa canh giờ, bọn họ đã thâm nhập trong Hắc Ám Sâm Lâm, có dấu vết Yêu thú hoạt động.



- Còn có bốn người theo sát, mập mạp, tu vi như thế nào?



Tần Vấn Thiên hỏi.



- Âu Phong, còn có Luân Mạch cảnh nhất trọng, cộng thêm hai Luyện Thể cảnh, có làm hay không?



Phàm Nhạc hỏi.



- Làm.



Tần Vấn Thiên cực kỳ quả quyết nói, sau đó dừng bước, chỉ thấy Phàm Nhạc cước bộ không ngừng, đạp mạnh mặt đất, thân thể bay lên trời, trực tiếp rơi vào trên một cây đại thụ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Ta tới chưởng khống, ngươi tới giết, trước làm thịt hai tên Luyện Thể cảnh.



- Được.



Không biết vì sao, đối với mập mạp hèn mọn kia Tần Vấn Thiên lại cực kỳ tín nhiệm, cước bộ ổn định, xoay người chờ truy binh đuổi theo.



Bốn người Âu Phong nhìn thấy Tần Vấn Thiên dừng lại, ánh mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm hắn, sát ý không hề che giấu chút nào, bốn người tạo thành đường vòng cung bao vây Tần Vấn Thiên.



- Diệp gia vì giết ta, lần này vận dụng bao nhiêu lực lượng?



Tần Vấn Thiên nhìn Âu Phong nói.



- Diệp gia? Rất nhiều người đều muốn giết ngươi, còn có Nhị thúc tàn phế kia của ngươi, cũng dám phản loạn, sớm muộn gì cũng sẽ lên đoạn đầu đài, Tần Hạo Tần Xuyên, đã bị đánh vào Hắc Bảo Tử Lao.



Âu Phong lạnh lùng cười nói, sau đó phất phất tay, nhất thời ba người khác đồng thời đánh tới Tần Vấn Thiên, sát cơ lộ ra.



- Hưu...u...u.



Đột nhiên, phía sau Tần Vấn Thiên có một mũi tên kinh khủng xuyên thấu không gian, lao thẳng tới Âu Phong, nhanh như thiểm điện.



- Bên trái.



Thanh âm của Phàm Nhạc truyền đến, Tần Vấn Thiên lập tức nhào tới tên Luyện Thể cảnh bên trái kia.



- Hưu...u...u, hưu...u...u, hưu...u...u...



Mũi tên không ngừng phá không, đồng thời bắn về phía ba người, duy chỉ có người bên trái là để lại cho Tần Vấn Thiên.



- Phá.



Trường Thương Tinh Hồn hiển hiện ở trên người Âu Phong, Tinh Thần hội tụ trường thương phát ra nộ khiếu, đâm tới mũi tên, nhưng chỉ thấy lúc này mũi tên hơi nhảy lên, dĩ nhiên chếch đi một chút, theo sát trường thương mà qua, lao thẳng tới mi tâm của hắn.



- Làm sao có thể?



Âu Phong đại biến, trong lúc gấp gáp tay trái đánh ra một đạo chưởng lực, cuồng phong gào thét, nhưng chỉ thấy thân thể hắn lui nhanh, mũi tên bị ngăn trở, nhưng đâm rách thủ chưởng của Âu Phong, máu tươi từ lòng bàn tay chảy xuống.



- Mũi tên có thể biến hướng.



Không chỉ Âu Phong tao ngộ loại bi kịch này, hai người khác cũng không tốt bao nhiêu, một Luyện Thể cảnh thậm chí bị xuyên qua mi tâm, chết ở dưới mũi tên.



Thời điểm bọn họ tao ngộ ám sát, Tần Vấn Thiên đánh về phía tên Luyện Thể cảnh bên trái, thời điểm đấm ra một quyền giống như Chân Long nộ khiếu, Cửu Thiên Long Khiếu mang theo lực lượng cường đại, cường giả Luyện Thể cảnh ở lúc oanh ra nắm đấm liền hối hận, lực lượng của hắn, căn bản không có cách nào so với Tần Vấn Thiên.



Răng rắc… thanh âm cốt cách vỡ vụn truyền tới, Hàng Long Quyền của Tần Vấn Thiên thế như chẻ tre, đối phương ngay cả Tinh Hồn cũng không kịp phóng thích, liền bị quyền mang đánh nát.



Chỉ trong chốc lát, Phàm Nhạc cùng Tần Vấn Thiên đã đánh chết hai người.


Bình luận

Truyện đang đọc