VÔ TẬN KIẾM TRANG

Trong hôn mê Đường Huyết Nhu vẫn cảm thấy vai của mình có chút lành lạnh, mặc dù không còn ý thức, nhưng nàng vẫn theo bản năng cử động một chút.

Mà Diệp Bạch lúc này tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Đường Huyết Nhu, lúc này Đường Huyết Nhu gối đầu trên đùi của Diệp Bạch, vai trái hướng về phía trước, mặt ngẩng lên trên.

Giờ phút này đầu vai của Đường Huyết Nhu trắng bạch như ngọc, xuất ra hai điểm đỏ lẫn dưới lớp da, đang dần dần biến thành màu đen phát ra lãnh khí lan tràn, hơn nữa không ngừng lan tràn, mơ hồ hướng về phía toàn thân Đường Huyết Nhu lan xuống.

Lông mi Diệp Bạch nhíu lại, tuy rằng lúc này hắn còn có một chút do dự, nhưng Đường Huyết Nhu đang vào trạng thái hôn mê, mà vẫn theo bản năng phát ra một tiếng rên đau đớn thì hắn không thể tiếp tục do dự nữa, mặc kệ như thế nào, trước cứu người quan trọng hơn.

Lập tức hắn cố gắng cúi đầu không nhìn vào bả vai của Đường Huyết Nhu nữa, ánh mắt tập trung nhìn vào lỗ nhỏ mầu đỏ trên bờ vai, cúi đầu xuống hút ngụm máu độc ra.

Một loại cảm giác cực kỳ kỳ lạ truyền vào trong óc của hắn, trong máu độc có mùi tanh, lại ngăn cản không được mùi thơm trên người Đường Huyết Nhu đang thoang thoảng không ngừng bay vào trong mũi của Diệp Bạch, làm cho đầu óc của hắn không khỏi mê man đi.

Nhưng dù sao Diệp Bạch cũng có ý chí quá mạnh, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, hắn cũng không do dự nữa, trực tiếp dùng miệng hút đi máu độc. Đợi đến lúc trong miệng có cảm giác đầy chất lỏng cực kỳ chua xót, thì hắn liền ngừng lại quay đầu phun ra một bên.

Nọc độc màu xanh biếc rơi ra trên mặt đất, bỗng nhiên nó phát ra "Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt " từng tiếng vang nhỏ, trên mặt đất lúc này bị hủ thực, khói xanh bốc lên mù mịt, Diệp Bạch nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi rùng mình.

- Độc thật sự đáng sợ, không nghĩ tới ở bên trong Tà Vương mộ này độc vật kinh khủng bực này. Bái Kiếm Cốc sở dĩ đem phong bế lại, cũng chính là sợ độc vật lao ra ngoài mộ địa, sẽ tạo ra tai nạn đáng sợ cho dân chúng bình thường.

Diệp Bạch trong lòng khe khẽ thở dài:

- Đáng tiếc, cuối cùng thấy lợi động nhân tâm, đúng là vẫn còn có người có chủ ý xâm nhập vào mộ huyệt, đối với những cao thủ Tông cấp cường giả, Đỉnh cấp Huyền sư thì tính mạng của dân chúng bình thường cũng chẳng phải là đại sự gì, không có gì có thể so sánh được với việc bọn họ tăng tiến thực lực, thu được một chút chỗ tốt càng thêm trọng yếu hơn nhiều.

Đây cũng là vì thế giới này cường giả vi tôn, tại trong mắt của thế giới Huyền sĩ nhân sinh chỉ như con kiến hôi mà thôi, trừ khi người thân của họ thì trong thiên hạ không có gì không thể hy sinh.

Đáng tiếc, đối với điểm này Diệp Bạch cũng không có biện pháp xử lý, cho dù hắn có tâm ngăn cản thì chỉ sợ cũng vô lực mà thôi. Sau khi tin tức về Tà Vương mộ truyền ra chỉ sợ là không thể ngăn chặn được nữa rồi. Cho dù hôm nay có thể ngăn cản được nhất thời, nhưng về sau càng ngày càng nhiều các tông môn cực mạnh đến đây xâm nhập vào mộ huyệt.

Có lẽ điều duy nhất hắn có thể làm, chính là sơ tán một chút dân chúng chung quanh đây, tránh cho nhiều người vô tội phải chịu tai vạ.

Đáng tiếc, đối với đại bộ phận phận Huyền sư mà nói, sinh tử tồn vong của dân chúng bình thường căn bản không đáng để trong lòng, cho dù chỉ là một việc nhỏ thì bọn họ cũng lười làm, chớ nói chi là gánh chịu một chút hậu quả của việc mở ra Tà Vương mộ này.

Trong mắt của bọn họ, không có gì có thể bằng sự tăng cường thực lực của bọn họ, ở bên trong này có cao giai Huyền binh, còn có cực phẩm bí kíp, đỉnh cấp Linh đan. Nếu có chiếm được thì có tử thương bao nhiêu người dân bình thường thì đối với bọn họ cũng không có quan hệ.

Sau khi hút máu độc của Đường Huyết Nhu ra, trên người nàng tựa hồ có cảm giác có cái gì khác thường, phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Mà Diệp Bạch lúc này rất nhanh từ trầm tư trở lên vui mừng, hắn biết lúc này cũng không phải suy nghĩ nhiều. Độc trên người Đường Huyết Nhu còn chưa giải hết, những điều khác hắn quản không được. Đường Huyết Nhu ở trước mặt hắn đang bị thương, nhiều ít là do hắn sơ ý, điều này làm cho hắn không thể không quan tâm sao.

Cho dù nàng lúc trước đối với hắn có những lời nói lạnh lùng, hai người quen biết, cũng không được thời gian bao lâu, nhưng đối với Diệp Bạch mà nói, những điều này cũng không trọng yếu.

Quan trọng là hắn cho rằng hắn phải làm như vậy thì hắn liền đi làm, cho tới ngày sau sẽ như thế nào, người khác nghĩ như thế nào, thì điều này hắn cũng không thèm nghĩ đến.

Tiếp tục cúi đầu, gạt bỏ hết tất cả tạp niệm, trong ánh mắt của hắn không còn ngoại vật nữa, Diệp Bạch lúc này chỉ tập trung đem máu độc ở trên vai Đường Huyết Nhu hút hết. Một khắc thời gian sau đó, miệng vết thương của Đường Huyết Nhu đang có mầu đen cũng đã dần biến mất, huyết dịch bắt đầu biến thành mầu đỏ.

Diệp Bạch tiếp tục hút thêm hai lần nữa, đợi cho huyết dịch đã hoàn toàn biến thành đỏ tươi, không còn thấy được một điểm xanh đậm nữa. Diệp Bạch lúc này mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, hai tay xoa xoa miệng, lấy y phục kéo kín lại bả vai của Đường Huyết Nhu.

Mà mặt đất bên trong thạch thất, cái chỗ mà bị hắn phun ra nọc độc cũng đã hình thành một cái hố nhỏ không ngừng bốc ra khói xanh, làm cho người nhìn thấy không khỏi có cảm giác tê dại.

Nếu như không phải Diệp Bạch cấp cứu kịp thời thì Đường Huyết Nhu lúc này chỉ sợ cũng đã không chịu nổi, căn bản đừng nghĩ sống qua ba khắc thời gian.

Diệp Bạch sau khi mở ra y phục của Đường Huyết Nhu, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc này thương thế của nàng mới ổn định, hắn mới cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng đem y phục của nàng ngay ngắn che kín, nhưng như thế nào cũng không thay đổi được sự thật.

Điều này làm cho Diệp Bạch không khỏi cảm thấy xấu hổ, khi nàng tỉnh dậy lại nhìn thấy bộ dáng như vậy thì không biết có dáng vẻ ra sao đây?

Có thể hay không giận dữ, liền muốn giết ta.

Dù sao vì cứu nàng, cũng cần phải vạn sự tòng quyền mà.

Diệp Bạch biết lúc này hắn có suy nghĩ nhiều cũng là vô ích, dứt khoát không lo lắng chuyện này nữa, mới vừa rồi chữa trị nọc độc cho nàng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng không có thấy cái gì. Lúc này sự tình đã qua đi, tâm tình của hắn cũng chìm xuống, hắn lúc này mới thấy cảnh xuân phơi phới, mơ hồ là làn da tuyết bạch sáng bóng.

Trong miệng của Diệp Bạch tựa hồ còn một chút mùi tanh của máu huyết và trong mũi còn thoang thoảng mùi hương thơm ngọt ngào trên người Đường Huyết Nhu. Diệp Bạch có chút khổ não quay đầu đi, hắn suy nghĩ một chút, thầm nghĩ Đường Huyết Nhu cũng không thay đổi y phục, nhưng lần này y phục bị xé rách, sau này nàng như thế nào đi ra gặp người khác đây.

Vì vậy đem một kiện y phục trên người đem khoác vào người của Đường Huyết Nhu, hoàn toàn che dấu đi phong quang. Diệp Bạch lúc này mới có cảm giác an tâm, sau đó thân hình vừa động, nhất thời biến mất không thấy.

Hắn ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Đường Huyết Nhu vẫn còn chưa có tỉnh dậy, mặc dù xem ra, huyết dịch tựa hồ đã biến thành đỏ tươi, nhưng cũng không biết có còn dư độc hay không. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Diệp Bạch lại cho nàng nuốt hai hạt Trung phẩm Giải Độc Đan.

Đỡ thân người nàng lên ngồi đàng hoàng, Diệp Bạch y theo phương pháp lúc trước, đem dược lực trong cơ nàng lưu chuyển thất kinh bát mạch. Như vậy, cho dù có việc thì cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Xem xét Đường Huyết Nhu, lúc này trong lòng hắn cũng đã yên tâm, vì không còn thấy nàng có cảm giác thống khổ nữa.

Biết nàng không còn gì đáng ngại nữa, Diệp Bạch ôm người nàng để nàng ngồi cạnh vách tường, lúc này Diệp Bạch mới bình thản đi tới Thanh Ngọc án đài.

Sự tình đều giải quyết, sau đó là thu hoạch .

Bình luận

Truyện đang đọc