VŨ TÔN

-“ Thời gian của ta không nhiều, các ngươi hãy suy nghĩ nhanh lên. Ta biết các ngươi trong lòng có nghi kị nên ta cũng không tiện nói nhiều. Các ngươi chỉ cần biết là ta phải chuyển thế để tránh kẻ thù. Gặp nhau xem như có duyên, dù các ngươi có đồng ý hay không ta cũng sẽ giúp các ngươi có được hài tử. Dù sao chuyện này cũng không khó khăn gì.”
Câu nói của hắn tuy hơi hợt nhưng lại như sét đánh ngang tai phu thê Tích Dương. Đường đường là 1 Võ Hoàng nhưng lại vì trốn tránh kẻ thù mà chuyển thế. Chẳng nhẽ đây không phải Võ Hoàng a??? Nhưng không phải Võ Hoàng tại sao lại có thể Lăng Không mà đứng thế kia??? Hay Võ Hoàng chưa phải tối cao???
Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu họ nhưng không hề có ý nghi ngờ liệu Linh Tôn có thật sự làm được như lời hắn nói không? Vì trong lòng mọi tu sĩ, Võ Hoàng vô cùng cường đại, tựa như thần minh, là bất khả xâm phạm, chuyện gì cũng có thể làm được nói gì đến việc chữa trị tổn thương cho 2 người họ có lẽ cũng chỉ là 1 cái phất tay.
Nhìn thoáng qua nét mặt có vẻ đã có chút thiếu kiên nhẫn của Linh Tôn, 2 người nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Họ không còn cách nào khác a, đây là cơ hội ngàn năm có 1. Đâu ai tự nhiên giúp mình 1 chuyện lớn thế được, hơn nữa lại không mất gì. Nếu người ta muốn hại mình chỉ cần 1 cái búng tay, cần gì cùng mình nói dông dài như thế. Chẳng may người ta đổi ý thì biết đi đâu mà tìm cơ duyên như vậy? Hơn nữa, với thân phận người ta, cho dù chuyển thế vào siêu cấp môn phái cũng được chứ nói gì khố rách áo ôm như mình...
Ngẩng đầu nhìn Linh Tôn, Thiếu Dương hít 1 hơi thật sâu trả lời :

-“ Thưa Võ Hoàng, chúng thần đồng ý.”
Gật đầu, Linh Tôn nói:
-“ Sau khi ta chuyển thế sinh ra, vạn sự hãy tùy duyên. Ta sẽ tạm thời không nhớ chuyện gì kiếp trước, phải dần dần kí ức mới mở ra. Các ngươi chỉ cần dạy dỗ đừng để ta đọa lạc vào Tà Đạo là được rồi. Dù có chuyện gì cũng đừng can thiệp quá sâu vào mọi chuyện của ta. Ta tự có sắp xếp.”
Nói xong, hắn chỉ 2 ngón tay vào 2 người. 1 luồng sáng lóe lên từ đầu ngón tay hắn rồi chui vào cơ thể của phu thê Tích Dương. Bắng mắt thường cũng nhìn thấy sự thay đổi của họ. Da dẻ từ hơi nhăn nheo căng tràn trở lại, tóc hoa râm trên đầu Thiếu Dương cũng bắt đầu đen... 2 người có vẻ già trước tuổi, khuôn mặt u sầu đã dần trở nên trẻ trung, đầy sức sống. Làn da trắng bạc nhợt nhạt đã có vẻ hồng nhuận. Trông 2 người như thoát thai hoán cốt, đầy sức sống.
Đặc biệt là, trong cơ thể họ Đan điền bị hủy giờ đang tự động tái tạo với 1 tốc độ kinh người. Chẳng mấy chốc Kinh mạch, Đan điền đã tái tạo xong, thậm chí còn mở rộng, lớn hơn trước kia nhiều. Đã từ rất lâu 2 người chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể đến vậy. Có lẽ, họ còn nghĩ không bao giờ có ngày hôm nay.
Nói thì lâu nhưng mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ vài cái nháy mắt. Từ 2 phế nhân, Tích Dương phu thê đã biến thành 2 người hoàn toàn khác. Đúng là họ, nhưng hình dạng của hơn 10 năm trước đây.
-“ Cảm tạ ơn tái tạo của Võ Hoàng.”
2 phu thê không hẹn cùng quỳ xuống lạy 3 lần với Linh Tôn. Phất tay nâng họ dậy, Linh Tôn mở lời:

-“ Chuyện trữa trị cho các ngươi coi như xong. Giờ ta sẽ chính thức chuyển sinh. Có chuyện gì cũng đừng lo lắng. Ta đã tạm dừng thời gian trên cả Tiềm Long Đại Lục rồi, không ai có thể biết được chuyện ngày hôm nay. Các ngươi hãy cứ tiếp tục sống của mình như trước đây. Nhớ chuyện ngày hôm nay phải tuyệt đối giữ kín. Đáng ra, để thực sự an toan thì ta có thể xóa đi mọi thứ trong trí nhớ các ngươi về ta nhưng ta không làm vậy. Hi vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng. Sau này, nếu ta khôi phục lại kí ức, các ngươi cũng xem như không cần mắc nợ gì ta nữa. Sau khi ta sinh ra, hãy đặt tên ta là Vũ Tôn. Hãy quên thân thế ta là ai đi, cứ xem như ta chỉ là 1 hài tử bình thường của các người mà chăm sóc.”
Nói xong, hắn vung tay lên. Bầu trời đang ban đêm bỗng sáng rực như giữa ban ngày, sau đó ánh sáng dần tụ tập với nhau tạo thành 1 quả cầu tròn bao bọc Linh Tôn lại rồi từ từ thu nhỏ, chui tọt vào bụng của Trương Nhược Tích.
Sau đó, mọi thứ lại khôi phục như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ để lại 2 phu thê Tích Dương đứng nhìn nhau. Thậm chí họ còn hoài nghi mọi chuyện quá mức đường đột vừa rồi có phải chỉ là mơ hay không nhưng khi nhìn vào nhau, thấy được hình bóng của hơn 10 năm trước, cảm nhận được sức mạnh tràn trề đang ngập tràn trong cơ thể thì họ biết mọi chuyện hoàn toàn là có thật. Niềm hạnh phúc vô bờ bến trào dâng.
Với họ, cuộc sống lại 1 lần nữa mở ra những điều tuyệt vời nhất. Bao khao khát, mơ ước dang dở tưởng chừng sẽ mãi bỏ đi nhưng họ lại có thể có 1 cơ hội mới.
Trên hết, họ lại có khả năng trở về gia tộc, được trải qua cảm giác làm cha, làm mẹ. Có lẽ đó mới là điều tuyệt vời nhất.

Kể từ đây, 1 Truyền Kỳ mới bắt đầu...
Tiềm Long Đại Lục kể từ giờ phút ấy, từ quyết định ấy của phu thê Tích Dương sẽ thay đổi đáng sợ. Bi ai thay cho 1 thế hệ thiên tài sinh nhầm thời đại. Hạnh phúc thay cho những kẻ hết mình vì bằng hữu, gia tộc, tông phái.
1 kỷ nguyên mới mở ra, huy hoàng làm lu mờ mọi thứ đã từng phát sinh tại Tiềm Long Đại Lục.
Lời t.g: Khi nghĩ thì rất dễ, khi bắt tay vào viết mới thấy quá khó để viết được 1 chương, đừng nói gì 1 bộ. Mọi người cho ý kiến nha.


Bình luận

Truyện đang đọc