VỤNG TRỘM KHÔNG THỂ GIẤU

Đụng chạm cực kỳ ngắn ngủi, còn chưa tới một giây.

Não Tang Trĩ trống rỗng hoàn toàn, thậm chí còn chưa kịp phản ứng với tình huống lúc này. Một giây sau, cô có thể cảm nhận được thân hình Đoàn Gia Hứa tựa hồ đông cứng lại, lúc đó mới vội vã đứng thẳng người lên, lui về sau một bước. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Khoảng cách giữa hai người lại giãn ra.

Bọn họ đứng phía sau điểm chờ xe buýt, ánh nắng bị chặn lại, chỉ lọt vài tia sáng mờ. Tang Trĩ vô thức ngẩng đầu, mặt đờ cả ra, đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh.

Một cảm xúc kì lạ không tên không ngừng cuộn lên trong lòng Tang Trĩ khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tang Trĩ lập tức cụp mắt xuống, lùi về sau một bước, chân tay luống cuống không biết phải để vào đâu mới đúng.

Cô quả thật không biết làm thế nào mới phải.

Phản ứng quá lớn thì hơi kỳ, mà không phản ứng thì cũng chẳng ra sao cả.

Coi như không có chuyện gì xảy ra có được không?

Cứ coi như một việc ngoài ý muốn thôi, không đáng nhắc tới, rồi cứ bắt chuyện với anh như bình thường là được.

Tang Trĩ lại không biết nói gì.

Đầu óc quay cuồng, cô muốn xoa tay lên trán một chút, nhưng lúc vừa đưa tay lên lại cảm thấy hành động như vậy quá rõ ràng, đành phải đổi thành gãi đầu.

Ngay lúc đó, Tang Trĩ nghe thấy tiếng Đoàn Gia Hứa định nói. Tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề, dường như đang cô kìm nén cơn đau, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên trầm hơn, “Xin lỗi em.”

Tang Trĩ ngừng động tác, quay sang nhìn về phía anh.

Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt Đoàn Gia Hứa đang cực kì không ổn, trong nháy mắt nhớ tới mình vừa đụng phải anh. Cô hốt hoảng, nói chuyện cũng gấp gáp: “Anh đau lắm phải không? Có phải em đụng trúng vào chỗ đau của anh không?”

“Cái gì mà em đụng chứ!” Đoàn Gia Hứa cố bình ổn hô hấp, miễn cưỡng cong môi lên nói: “Em chạm thử vào đi, coi như cho anh đây cơ hội bị đụng trúng.”

“Em xin lỗi.” Tang Trĩ như sắp khóc, vành mắt dần đỏ lên, thanh âm còn mang theo giọng mũi, “Anh, anh đứng đây chờ em một chút, em đi bắt xe cho anh.”

Lần này Đoàn Gia Hứa không trả lời gì thêm, chỉ chậm rãi nói: “Đi đi.”

Vừa tới lề đường, đúng lúc có chiếc taxi đang chạy tới. Tang Trĩ vội vàng gọi lại, nói mấy lời với tài xế rồi lập tức chạy về chỗ Đoàn Gia Hứa.

Cô dìu Đoàn Gia Hứa đi về phía chiếc taxi.

Tốc độ đi của Đoàn Gia Hứa chậm hơn bình thường, dường như chỉ cần cử động là thấy đau. Anh cười ra thành tiếng, giọng điệu mang theo mấy phần tự giễu: “Bây giờ giống đỡ một lão già thật đấy.”

Tang Trĩ cười không nổi.

“Tiểu Tang Trĩ, anh nghĩ là không phải đau dạ dày đâu.” Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn về phía Tang Trĩ, tựa hồ đang suy nghĩ, tốc độ nói cũng rất chậm, “Nhưng anh còn...”

“...”

“Đúng là hơi đau thật.”

Sau khi lên xe, tài xế nhìn lướt qua sắc mặt Đoàn Gia Hứa nói: “Dù uống nhiều mấy thì cũng đừng nôn trên xe đấy.”

Có thể ngồi xuống làm cơn đau dịu đi đôi chút, sắc mặt Đoàn Gia Hứa cũng không còn tái mét như vừa nãy, cười nhẹ: “Bác tài đừng lo lắng, tôi còn chịu được.”

Lái xe nhíu mày, nói rõ ràng trước: “Nôn thì trả thêm 200 đấy.”

“Sẽ trả.” Tang Trĩ thúc giục, “Chú à, anh ấy là không thoải mái chứ không phải do uống rượu. Chú cho bọn cháu tới bệnh viên thành phố, cảm ơn ạ.”

Lái xe không nói thêm nữa, khởi động xe.

Dứt lời, Tang Trĩ vô thức nhìn sang phía Đoàn Gia Hứa. Anh đang tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế biếng nhác, một tay vẫn đang đặt trên bụng.

Tang Trĩ không muốn để anh tốn thêm sức nói chuyện nên không cũng không chủ động lên tiếng.

Ngược lại, Đoàn Gia Hứa mở miệng trước, “Tang Trĩ, thắt dây an toàn vào.”

Lúc này cô mới chú ý tới, kéo dây an toàn từ đằng sau ra, đang định cài thì đột nhiên nhớ tới anh cùng chưa thắt dây an toàn. Tang Trĩ dừng động tác lại, bỏ dây ra, nhoài người sang phía anh.

Đang chú ý tới Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa thấy thế, mí mắt giật lên: “Sao thế?”

Tang Trĩ lần dây an toàn ở cạnh anh, nói nhỏ: “Em thắt cho anh.”

Đoàn Gia Hứa cười: “Thắt cho anh làm gì, để anh tự thắt được.”

“Để em thắt cho. Anh cứ ngồi yên đấy.” Tang Trĩ lắc đầu, kiên trì nói, “Hay là anh cứ ngủ một lúc đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa. Khi nào đến nơi em gọi anh dậy.”

“Được. Vậy phiền em nhé Tiểu Tang Trĩ.” Đoàn Gia Hứa cũng không cự tuyệt, ngồi nguyên tư thế, quay sang nhìn cô chăm chú, “Còn phải nhờ em chiếu cố đến anh rồi.”

May mà bệnh viện thành phố cách đó cũng không xa.

Taxi dừng trước cổng bệnh viện, Tang Trĩ trả tiền, đỡ Đoàn Gia Hứa đi vào bên trong, rồi đưa anh vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ thử xoa bụng Đoàn Gia Hứa, xác định là viêm ruột thừa cấp tính. Tang Trĩ đứng bên cạnh nghe, đại khái là tình trạng của anh đã kéo dài thế này một thời gian rồi, châm thêm chút nữa là bục luôn. Đến lúc đó thì muốn phẫu thuật cũng không đơn giản.

Cô mấp máy môi nhìn anh.

Đoàn Gia Hứa có vẻ cũng chẳng để ý mấy, khóe mắt cong lên, vẫn còn cười được.

Sau đó, bác sĩ viết mấy dòng lên bệnh án, bảo Tang Trĩ đi thanh toán viện phí trước mới có thể sắp xếp ca mổ.

Tang Trĩ gật đầu, nhìn biên lai xong quay đầu đi ra ngoài. Còn chưa đi được mấy bước thì nghe tiếng Đoàn Gia Hứa gọi: “Tang Trĩ.”

Tang Trĩ quay lại: “Sao ạ?”

“Thẻ ở trong này, mật khẩu là sinh nhật anh.” Đoàn Gia Hứa đưa ví cho cô, giọng điệu nhã nhặn ôn hòa: “Cảm ơn Tiểu Tang Trĩ đã giúp anh nhé!”

Cô nhìn chăm chăm anh vài giây mới nhận lấy, “Được.”

Vì chỉ là một ca tiểu phẩu, tính nguy hiểm không cao nên thời gian sắp xếp cũng rất nhanh.

Đợi Tang Trĩ thanh toán xong viện phí trở lại, Đoàn Gia Hứa nhìn giờ, chủ động nói: “Tiểu Tang Trĩ à, chín giờ rồi đấy, em cứ về trường trước đi. Muộn hơn nữa không an toàn đâu.”

Tang Trĩ không nhúc nhích.

“Cũng không phải chuyện lớn gì,” Đoàn Gia Hứa nói, “Làm một cuộc tiểu phẫu, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là ổn rồi. Nếu em có thời gian rảnh thì tới thăm anh là được.”

Tang Trĩ đưa hóa đơn cho bác sĩ, nói: “Em chờ anh mổ xong rồi mới về.”

“Cũng phải mất 1-2 tiếng đấy.” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, sắc mặt vẫn trắng bệnh vì bệnh, “Một mình em chờ bên ngoài không chán à?”

Tang Trĩ không vui, rẫu rĩ nói: “Anh đừng cố nói chuyện nữa.”

“Được rồi.” Đoàn Gia Hứa lại cười, “Anh không nói nữa.”

Tang Trĩ không nói gì thêm, im lặng đứng bên cạnh anh. Cô đột nhiên nghĩ tới, nêu hôm nay không phải cô có hẹn ăn cơm với anh, theo mấy lời anh nói qua điện thoại đoán chừng cũng không thèm tới bệnh viện.

Suy nghĩ này không khỏi làm cô hốt hoảng.

Sau khi Đoàn Gia Hứa được đẩy vào phỏng mổ, Tang Trĩ ngồi yên bên ngoài chờ.

Sợ bạn cùng phòng lo lắng, cô bèn nhắn về kí túc xá: “Có thể đêm nay tớ không về đâu.”, sau đó mở điện thoại lên tìm kiếm “Những điều cần chú ý sau khi mổ ruột thừa”.

Qua hồi lâu, Tang Trĩ tắt điện thoại, đột nhiên nhớ lúc va phải anh ở trạm xe buýt. Cô vô thức sờ lên trán. Có lẽ do bản thân đang suy nghĩ nhiều, chỗ đụng vào anh cũng nóng lên.

Như thiêu như đốt.

Một khắc này, cô tựa hồ cảm nhận được khí tức của anh cứ quanh quẩn bên mình.

Khoảng cách thân mật.

Được rồi.

Đừng nghĩ nữa.

Đừng nghĩ nữa.

Là mình đụng phải người ta, vậy mà lại để người bị đụng phải xin lỗi.

Phân tích theo tình huống cụ thể, cứ coi như là cô chiếm được món hời đi. Mà cũng chỉ là cái trán thôi, chẳng phải chuyện gì ghê gớm cho cam.

Đâu còn là trẻ con nữa chứ.

Nhìn phản ứng của anh, có lẽ cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Không để Tang Trĩ tiếp tục suy nghĩ lung tung, điện thoại trong tay run lên, trên màn hình báo người gọi tới là mẹ cô. Để ý thời gian, Tang Trĩ vội vàng bắt máy, “Mẹ ạ.”

Tiếng Lê Bình từ bên kia truyền tới: “Chỉ Chỉ, con vẫn chưa về Kí túc xá sao?”

Vì cô chạy đến tận một thành phố xa xôi để học đại học, nên trước khi đi Lê Bình đã dặn trước là mười giờ tối mỗi ngày phải gọi điện về nhà. Nếu có việc bận thì có thể báo trước qua Wechat.

Tang Trĩ cũng không nói dối: “Vâng ạ.”

Lê Bình: “Ra ngoài chơi với bạn à?”

“Không ạ.” Tang Trĩ nói: “Mẹ, con gặp được bạn của anh trai, chính là cái người lúc con học cấp 2 từng làm gia sư cho con ấy, là anh Đoàn Gia Hứa.”

Lê Bình: “Ừ. Mẹ nhớ rồi.”

“Vì anh ấy có giúp đỡ con mấy lần nên hôm nay con mời anh ấy ăn cơm.” Tang Trĩ giải thích, “Nhưng anh ấy lại bị bệnh, con đưa anh ấy tới bệnh viện nên bây giờ vẫn đang ở đấy.”

Lê Bình: “Có nghiêm trọng không con?”

Tang Trĩ: “Bác sĩ nói là viêm ruột thừa cấp tính, chắc là cũng không có vấn đề gì lớn ạ.”

“Vậy con chú ý chăm sóc cậu ấy một chút, trong nhà thằng bé cũng chẳng còn ai nữa.” Lê Bình thở dài: “Cả con nữa đấy, về sớm một chút, lỡ như...”

Tang Trĩ bị câu nói của mẹ thu hút, lúng ta lúng túng hỏi lại: “Sao mẹ biết trong nhà anh ấy không còn ai?”

“À.” Lê Bình nói, “Hình như mẹ chưa kể với con nhưng con cũng đừng nói trước mặt cậu ấy đấy. Người bạn này của anh con, hình như là vào kì nghỉ học kỳ I năm nhất từng ngỏ lời mượn anh con 3 vạn.”

“...”

“Lúc đó anh con mới có bao nhiêu tuổi chứ, làm gì có tiền, liền đến hỏi ba con.” Lê Bình nhẹ giọng kể: “Nghe nói là để chữa bệnh cho mẹ. Về sau tiền cũng đã trả lại, nhưng hình như mẹ cậu ấy cũng không qua khỏi.”

Tang Trĩ không thốt nên lời, hồi lâu mới nói: “Vây ba anh ấy đâu?”

“Cái này thì mẹ cũng không biết.” Lê Bình nói, “Nếu như cha cậu ấy vẫn còn, thì việc mượn tiền nào tới phiên đứa bé như cậu ấy.”

Sau khi phẫu thuật, phải nằm lại viện 1 tuần để theo dõi.

Đoàn Gia Hứa được đưa tới một phòng bệnh có hai giường. Anh mặc quần áo bệnh nhân, tóc xòa trước trán, khuôn mặt vẫn hơi trắng, có vẻ vẫn chưa được ổn lắm. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Khi giải phẫu được gây tê cục bộ, bởi vậy nên anh hoàn toàn tỉnh táo, mu bàn tay còn đang được gắn ống kim truyền dịch. Nhìn sang Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa cong môi lên cười, nhắc nhở lần nữa: “Nhóc, em nên về trường rồi.”

Tang Trĩ nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”

“Sau khi bắt được xe, nhớ kĩ biển số rồi gọi cho anh.” Đoàn Gia Hứa nói, “Về đến ký túc xá rồi cũng phải gọi lại lần nữa.”

“Vâng.” Tang Trĩ cầm lấy cái cặp đeo chéo, do dự hỏi, “Phẫu thuật có đau không ạ?”

“Không đau.” Đoàn Gia Hứa cười, “Còn thuốc tê mà, không cảm thấy gì hết.”

Tang Trĩ gật đầu: “Vậy sáng mai em lại tới thăm anh nhé!”

“Nếu không phải lên lớp hãy tới.” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh ở đây cũng không có việc gì, không cần nhóc ngày nào cũng vất vả chạy tới chạy lui đâu.”

“...” Tang Trĩ liếc nhìn anh một cái, “Anh Gia Hứa, em về đây!”

“Ừm. Gặp lại em sau.”

Thấy có đi ra khỏi phòng bệnh, Đoàn Gia Hứa cầm điện thoại lên xem, thấy có cuộc gọi nhỡ của Tang Diên, mắt hơi nhướng lên, quyết định gọi lại.

Nghe thấy những tiếng tít tít máy móc, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nhớ tới chuyện ở trạm xe buýt và phản ứng của Tang Trĩ.

Cô gái nhỏ xem chừng rất hoảng hốt, cứ như bị dọa vậy, còn không dám nhìn thẳng anh. Chắc là cảm thấy xẩu hổ đây mà, nửa ngày không nói được gì.

Hẳn là rất để ý tới chuyện này.

Không đợi bên kia bắt máy, Đoàn Gia Hứa đã cúp điện thoại.

Cuối cùng cũng có thời gian suy nghĩ nghiêm túc lại chuyện này.

Tính ra thì, mấy tháng nữa là cô nhóc cũng được 20 tuổi, mà hành động kia của anh, có vẻ như là chiếm tiện nghi của cô nhóc rồi.

Là em gái của người anh em mình.

Cũng coi như là đã nhìn cô lớn lên.

Nhưng cũng 20 tuổi rồi, anh không thể cứ trêu đùa cô như trước nữa. Lỡ như cô nhóc lại hiểu lầm anh có hành vi biến thái thì chết.

Chắc là mấy cô gái nhỏ đều để ý cái này.

Đoàn Gia Hứa xoa xoa mi tâm, không khỏi cảm thấy có mấy phần tội lỗi.

Anh đột nhiên nhớ tới trước đó cô còn có người yêu qua mạng.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của anh. là Tang Diên.

Đoàn Gia Hứa bắt máy, suy nghĩ có nên hỏi Tang Diên vấn đề này.

Tiếng Tang Diên từ đầu kia truyền tới, ngữ điệu rất miễn cưỡng: “Người anh em, cảm giác cắt ruột thừa thế nào?”

“Rất tốt.” Khóe môi Đoàn Gia Hứa giật giật, nhàn nhạt đáp: “Cậu có thể thử một chút.”

“Người đẹp trai thì không bị dăm ba cái bệnh vớ vẩn vậy đâu, hiểu không?” nói đến đây, Tang Diên đột nhiên hỏi: “Nghe nói là em gái tôi đưa cậu đến bệnh viện?”

Đoàn Gia Hứa: “Cậu gọi đến vì cái này?”

“Vừa lúc đang rảnh rỗi, nghe nói cậu bệnh, gọi tới nói tiếng chúc mừng.” Tang Diên nói: “Nếu cậu đã không có việc gì thì tôi đi ngủ đây.”

“Từ đã.” Đoàn Gia Hứa trầm mặc mấy giây, “Tôi nói với cậu chuyện này.”

“Nói.”

Đoàn Gia Hứa suy nghĩ phải dùng từ ngữ như thế nào.

Làm sao mà nói đây?

Nói tôi không cẩn thận hôn phải em gái cậu, mà hình như con bé còn rất để ý.

Hi vọng người làm anh như cậu đừng để trong lòng.

Đây không phải có bệnh sao.

“Thôi được rồi.” Đoàn Gia Hứa nói, “không có gì đâu.”

“...” Tang Diên cũng im lặng trong chốc lát, rất nhanh đã nói lại: “Tôi đặc biệt không thuận mắt cậu cứ thế này đấy, đàn ông con trai mà nói chuyện cứ ấp a ấp úng như tiểu cô nương. Có gì nói thẳng ra đi.”

Đoàn Gia Hứa: “Cúp đây.”

“Đợi một chút.” Dường như Tang Diên rất hào hứng, “Người anh em này, tôi nghe nói gần đây cậu định đi xem mắt, có cần tôi nhiệt tình giới thiệu cho vài người không?”

“...”

“Chẳng lẽ cả cái thành phố to như thế không ai lọt được vào mắt cậu?” Tang Diên nói, “Được rồi, tôi nói này, không phải đúng như cậu từng nói đấy chứ?”

Mí mắt Đoàn Gia Hứa cũng không thèm động, “Tôi nói cái gì cơ?”

“Nghe này, tôi hoàn toàn không có ý định đả kích cậu đâu.” Tang Diên nói chậm lại, “Nhìn cũng không đến nỗi nào, chỉ bị bệnh quá sến súa.”

“...”

“Nhìn cậu có vẻ cũng không thích kiểu tình chị em,” Tang Diên nói: “Người anh em à, tôi nói cho cậu biết, 9X bây giờ không thích bộ dạng như cậu đâu.”

Khóe mắt Đoàn Gia Hứa giật một cái: “9x”

“Tuổi tôi cách 9x cũng gần.” Tang Diên vẫn tiếp tục, “Mấy chuyện năm 8x cậu không biết được đâu, nhưng câu phải bắt kịp thời đại chứ.”

Đoàn Gia Hứa hơn Tang Diên 1 tuổi.

Một người sinh năm 89, một người sinh năm 90.

Đoàn Gia Hứa nhịn không nổi nữa, nói lớn: “Cậu rảnh đến thế cơ à, cúp đây.”

Anh nhìn giờ, tính toán thời gian đi từ đây tới Đại học Nghi Hà, đang định gọi điện thoại cho Tang Trĩ thì đột nhiên chú ý tới động tĩnh ngoài cửa sổ. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Đoàn Gia Hứa giương mắt.

Ngay lập tức nhìn thấy người vừa mới nói sẽ về trường. Cô đứng cạnh cửa sổ, không nhúc nhích, tựa hồ sợ bị anh mắng, tiếng nói rất nhỏ: “Anh Gia Hứa, hay là em ở lại với anh nhá.”

“...”

“Em nghĩ nếu đổi lại người ốm là em.” Tang Trĩ gãi gãi đầu, “Anh chắc chắn sẽ không bỏ về đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc