XEM CHIM KHÔNG ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Cuối cùng, Hình Dã vẫn không biết xấu hổ mượn lý do “sợ tối, không dám ở khách sạn một mình” để mặt dày mày dạn theo Ôn Thừa Thư về nhà.

Trời vẫn còn lác đác mưa, chiếc xe đã dừng trước cổng một căn biệt thự.

Vừa hé cửa xe ra thành một cái khe, Hình Dã đã thấy có hơi lạnh và vài hạt mưa bụi đập thẳng vào mặt. Nước mưa cùng gió lạnh thấm vào da thịt, cậu rụt cổ theo bản năng. Đúng lúc ấy, người bên cạnh dịu dàng nói với cậu một tiếng “Chờ”.

Ôn Thừa Thư xuống xe trước, bung dù đi vòng qua đuôi xe, hết sức tự nhiên giúp Hình Dã mở cửa xe, giơ dù che trên đầu cậu.

Hình Dã nâng mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt của người đàn ông đối diện, ngập ngừng một chút rồi mới xuống xe sóng vai đi bên anh lên bậc cửa.

Lúc Ôn Thừa Thư giúp Hình Dã lấy dép lê, cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn cái tủ để giày. Tầng trên cùng là một đống dép lê nam có lớn có nhỏ, tầng dưới bày mấy đôi giày da công sở và vài đôi giày thể thao của thanh niên, là nhãn hiệu mà Ôn Nghi Niên thường dùng.

Xem ra trong nhà đúng là không có người nào khác, Hình Dã nghĩ.

Ôn Thừa Thư sắp xếp cho Hình Dã nghỉ ở một phòng ngủ dành cho khách dưới lầu một, Hình Dã ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn.

“Đồ dùng vệ sinh cá nhân cất trong ngăn tủ ở phòng tắm.”

“Dạ.”

Sau khi Ôn Thừa Thư rời đi, Hình Dã lập tức ngả người xuống chiếc giường lớn mềm mại, thở dài một hơi.

Thực ra cậu không được tự nhiên như những gì mình vừa thể hiện, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tỏ tình với tất cả sự chân thành.

Tuy cậu đã chuẩn bị sẵn những lời ấy lúc đang trên đường đi đến nhà hàng, đồng thời cũng tự luyện tập rất nhiều trong lòng, thế nhưng khi thật sự nói ra khỏi miệng, cậu vẫn không tránh khỏi căng thẳng, ngón tay nắm chặt đến mức các khớp xương cũng cảm thấy tê.

Đan mười ngón tay vào nhau làm động tác vặn vặn trong chốc lát, cậu mới lấy chiếc điện thoại đang rung từ nãy đến giờ ra xem, thì ra là tin nhắn của Hách Phi.

[ Phi Phi ]: Kết quả chiến đấu thế nào?

[ Phi Phi ]: Quân địch đã bị quân ta bắt chưa?

[ Phi Phi ]: Giờ này vẫn chưa về, xem ra là thành của quân ta bị công phá rồi hả?

[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đồ điên…

Hình Dã mắng hắn một câu rồi cong khóe miệng, cành cạch bấm phím trả lời rất nhanh.

[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Nhưng mà

[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Quân ta đã thành công xông vào trận địa của quân địch.

[ Phi Phi ]: [ OhYeah.jpg (*) ]

(*) Hình minh họa:



Hình Dã bỏ điện thoại xuống, nằm ngửa trên giường, vui vẻ nhìn chằm chằm trần nhà. Lúc ngồi dậy, cậu chợt thấy hơi váng đầu, chẳng biết do hai ly rượu vang ban nãy có tác dụng chậm hay do bị sắc đẹp của Ôn Thừa Thư làm cho say.

Hình Dã cảm thấy có vẻ cái thứ hai đúng hơn.

Trong phòng tắm không lớn giăng đầy một mảng sương trắng mờ ảo, hơi nóng làm cho hai má Hình Dã đỏ lên, vì thế đầu óc vốn không mấy tỉnh táo lại càng mê muội. Mãi đến khi cảm thấy không đủ dưỡng khí, cậu mới cố sức điều chỉnh hô hấp của mình, đồng thời cũng chợt nhớ ra, trên mạng từng bảo sau khi uống rượu không được tắm bằng nước ấm. Vì thế, cậu vội vàng xả hết bọt xà bông bám trên người, đóng nước, với lấy cái áo tắm đặt trên tầng cao nhất của giá để đồ rồi bọc quanh cơ thể.

Không tìm thấy lược và máy sấy ở ngăn kéo tủ đồ trong phòng tắm, Hình Dã đành phải dùng tay vuốt tóc rồi tùy tiện lấy khăn mặt lau lau. Cửa phòng tắm được mở ra, hơi nóng tan bớt, khí lạnh chậm rãi lưu chuyển quanh thân, cậu quấn áo tắm kín hơn, giẫm lên tấm thảm phủ đầy hạt xốp dưới chân, cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng bay bổng, tựa như một đám mây đang lững lờ trôi.

Vài tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, Hình Dã đi ra mở cửa.

Ôn Thừa Thư đứng bên ngoài, khi nhìn thấy bộ dáng của cậu thì không khỏi sửng sốt trong giây lát. Thậm chí, trong chớp mắt anh còn hoài nghi có phải cậu nhóc trước mặt đang có ý đồ không. Đại khái là cậu nhóc vừa mới tắm xong, hai má bị hơi nóng làm cho ửng hồng, đôi mắt hẹp dài phủ một tầng sương mờ ảo, những sợi tóc ướt sũng tùy tiện buông xuống bả vai, nút thắt áo tắm bên hông lỏng lẽo như sắp tuột, cổ áo bông trắng mở rộng để lộ một phần ngực còn đang dính đầy bọt nước.

Đã thế, cậu ta còn không hề tự giác mà đưa tay day day huyệt thái dương, một đoạn cánh tay mảnh khảnh lộ ra khỏi tay áo rộng thùng thình, ngây thơ nhìn Ôn Thừa Thư, dùng chất giọng hơi khàn nói: “Anh, sao thế ạ?”

Vì vẻ mặt và động tác của đối phương đều rất tự nhiên nên Ôn Thừa Thư cũng chỉ sững người trong chốc lát rồi tỉnh bơ thu lại ánh nhìn, đưa quần áo trên tay cho cậu: “Lấy cho em một bộ đồ ngủ. Trong phòng không có máy sấy à?”

Hình Dã nhận đồ, gật nhẹ đầu một cái, “Hình như trong tủ quần áo không có.”

“Tôi lên lầu lấy cho em.”

“Không cần phiền thế đâu anh, em… khụ,” Cổ họng Hình Dã hơi khó chịu, cậu khẽ nhíu mày theo bản năng, đưa tay nhéo nhéo phần da ở yết hầu một chút mới nói tiếp, “Tóc em quá dài, sấy phiền phức lắm, lau khô là được.”

“Vẫn nên sấy một lúc đi, để tóc ướt đi ngủ không tốt.” Đang định đi lên lầu, bỗng nhiên Ôn Thừa Thư dừng bước, đảo mắt qua vết đỏ trên cái cổ trắng nõn vì bị nhéo của đối phương, hỏi, “Em bị viêm họng à?”

Hình Dã không hiểu lắm nên chỉ thấp giọng “dạ” một tiếng, Ôn Thừa Thư không nói thêm gì, xoay người đi lên lầu.

Áo ngủ Ôn Thừa Thư đưa cho cậu là đồ mới, tem còn chưa cắt, là màu lam nhạt có in hình ngôi sao. Lúc thay xong Hình Dã mới phát hiện, phía trước của chiếc áo còn in một con gấu hoạt hình trông hết sức ngây thơ.

Hình Dã thay quần áo xong, vừa vặn Ôn Thừa Thư cũng cầm máy sấy từ trên lầu xuống.

“Đây là áo ngủ của Ôn Nghi Niên ạ?” Hình Dã ngẩng đầu, cười nói, “Thật là đáng yêu.”

“Trên đường về tôi bảo thư ký mua đấy.” Ôn Thừa Thư đi xuống cầu thang. Hình Dã cao hơn anh ước lượng một chút, đồ mua không quá vừa người, tay áo và ống quần đều bị cộc, “Hình như không hợp với em lắm, xin lỗi.”

Hình Dã hơi bất ngờ, mở to hai mắt nhìn anh rồi lại cúi đầu kéo kéo con gấu ở trước người, giọng nói mang theo sự vui sướng rất rõ ràng: “Không đâu, hợp lắm.”

Ôn Thừa Thư nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, đưa máy sấy trong tay cho cậu.

“Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.”

Ôn Thừa Thư xoay người đi về phía cửa sổ, vừa xắn tay áo lên vừa thuận miệng hỏi Hình Dã: “Muốn xem chim không?”

“Có ạ!” Hình Dã đặt máy sấy lên cái tủ ở cạnh cửa, đi qua.

Ôn Thừa Thư cúi người mở cửa lồng chim, thò tay vào, thật cẩn thận bắt chú chim nhỏ ra, đưa cho Hình Dã. Trong lúc vô tình, anh đảo mắt qua nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay phải của cậu, không khỏi buông một tiếng thở dài.

Hình Dã nhẹ nhàng sờ đầu con chim, giọng nói cũng rất mềm mại: “Đã lâu không gặp nha, nhóc khốn nạn.”

Đang lấy thức ăn, Ôn Thừa Thư nghe vậy thì bật cười: “Sao em lại gọi nó là nhóc khốn nạn?”

“Vì nó mổ tay anh.”

Hình Dã ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước cửa sổ, đặt khuỷu tay lên mặt đá cẩm thạch, lười biếng chống đầu, dùng tay còn lại chọt chọt vào cơ thể tròn ú mập mạp của chú chim non, hữu ý vô tình mà thì thầm với nó: “Mi nói xem mi có phải là nhóc khốn nạn không, ba ba có lòng nhặt mi về, thế mà mi dám đối xử với người ba ba thích như vậy đó.”

Ý cười dưới đáy mắt Ôn Thừa Thư hơi lắng xuống, anh hạ thấp tầm nhìn, khẽ liếc người kia, cuối cùng vẫn không đáp lại mà cầm hộp thức ăn đứng dậy, bảo: “Tôi đi rửa đồ.”

Hình Dã quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt với anh: “Vâng.”

Nhìn Ôn Thừa Thư đi tới cạnh bồn nước, Hình Dã mới quay đầu lại. Cậu vẫn đang cảm thấy khá mơ màng. Thực ra uống hai ly rượu vang cũng không thể coi là uống rượu, chẳng qua là vì vừa tắm nước ấm, nên chất cồn mới theo máu lưu thông nhanh hơn, khiến cậu còn mông lung hơn so với lúc về một chút.

Cánh tay chống đầu hơi mỏi, Hình Dã chậm rãi cúi người để thân thể tựa vào cửa sổ, áp đôi má nóng bừng lên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, muốn khiến đầu óc mình tỉnh táo hơn.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, nhưng Hình Dã cũng lười động đậy. Ôn Thừa Thư đứng sau lưng cậu, vỗ nhẹ lên vai cậu, cậu chỉ khàn giọng ậm ừ một tiếng: “Hừmmm?”

“Đừng nằm đây, mặt đá lạnh lắm.” Ôn Thừa Thư nói.

Hình Dã ủ rũ “ưm” một tiếng, nhưng vẫn lười biếng không chịu động đậy.

Người bên cạnh đứng đó một lúc lâu, dường như rời đi, rồi lại quay trở lại.

Một bàn tay to mà ấm áp nhẹ nhàng nâng trán cậu lên: “Ngẩng đầu.”

Hình Dã nghe theo, mặc cho Ôn Thừa Thư đặt một cái gối ôm vào.

“Đừng để bị lạnh.”

“Ưmmmm.”

Ôn Thừa Thư vươn tay đóng cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh Hình Dã, trộn thức ăn cho chim như ngày thường.

Hình Dã nghiêng đầu, áp mặt lên chiếc gối mềm mại, hơi híp mắt, chăm chú nhìn động tác trên tay Ôn Thừa Thư.

Mấy ngón tay thon dài của anh đang cầm một cái kéo nhỏ màu trắng bạc, anh chậm rãi cắt nhỏ rau ra, rồi lại cẩn thận đổ vào hộp đựng thức ăn, thêm nước rồi trộn cho đều.

Không có màn hình điện thoại ngăn cách, ánh nhìn của người bên cạnh hiển nhiên là càng thêm nóng bỏng. Ôn Thừa Thư rũ mi, vẫn tập trung nhìn vào bát cám chim, không nhanh không chậm mở miệng: “Có vẻ như em rất hứng thú với việc trộn thức ăn cho chim.”

Hình Dã hơi nâng mắt: “Em hứng thú với anh.”

Ôn Thừa Thư liếc qua, đúng lúc bắt gặp nét cười đầy ẩn ý trong mắt Hình Dã.

Anh thu lại ánh nhìn, đặt hộp thức ăn vào lồng chim, lấy khăn tay lau mấy ngón tay đẹp đẽ của mình, giọng thật điềm tĩnh: “Tôi rất không thú vị.”

“Anh hấp dẫn lắm, cho dù anh làm chuyện buồn tẻ cỡ nào, em đều cảm thấy vô cùng quyến rũ.”

Ôn Thừa Thư đã có sự miễn dịch với những lời kịch thường xuyên gặp này. Anh vươn tay nâng chú chim nhỏ trước mặt Hình Dã lên, bỏ nó vào chỗ hộp thức ăn trong lồng.

Thấy Ôn Thừa Thư không nói năng gì, Hình Dã liền điều chỉnh tư thế, dùng hai tay ôm vòng lấy cái gối ôm. Đã nói đến nước này rồi, cậu cũng chẳng còn gì để xấu hổ nữa.

“Mặt khác, em rất là thú vị, vừa vặn có thể bù trừ cho anh.”

“Cho nên,” Hình Dã ghé mặt vào cái gối ôm, híp hai mắt lại, dùng đôi con ngươi bị hơi men làm cho lờ đờ nhìn Ôn Thừa Thư, giọng nói khàn khàn lại mang theo vài phần biếng nhác, “Một khi anh cũng thích đàn ông, thế thì sao lại không thử với em? Em trẻ trung, còn về diện mạo, nếu có thể được anh chọn làm người mẫu chụp hình, hẳn không thể coi là xấu xí đi? Gần đây bao nuôi sinh viên tốn không ít tiền đâu, em chẳng đòi hỏi gì ở anh cả, lại có thể tặng kèm một trái tim hết sức chân thành, lời biết bao nhiêu.”

Hình Dã vốn định lựa lời một chút, nhưng đầu óc cậu thật sự quá mơ hồ, cũng chẳng biết mình đã nói nhăng nói cuội gì nữa. Chỉ là, thấy Ôn Thừa Thư vẫn luôn im lặng, nghe đến đây lại chợt nhíu mày, cậu liền biết mình đã lỡ nói ra mấy lời không đứng đắn.

Dù sao cũng có hơi men, ngày mai có thể chơi xấu coi như say rượu.

Hình Dã tự an ủi bản thân mình.

Cậu chống tay vào mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch trước mặt để ngồi dậy, kêu một tiếng: “Anh.”

Hình Dã che giấu rất tốt, vẻ mặt cũng hết sức tự nhiên. Đến tận lúc này Ôn Thừa Thư mới thấy hai vệt đỏ trên má cậu còn chưa tan mất, muộn màng nhận ra cậu rất không bình thường, nhàn nhạt nói: “Em say rồi?”

“Ừmm.” Hình Dã thừa nhận chẳng chút e dè.

“Tôi lấy cho em một chén nước mật ong.”

Ôn Thừa Thư đang định đứng dậy, Hình Dã ở bên cạnh đột ngột vươn tay kéo vạt áo anh. Người say rượu hiển nhiên không biết nặng nhẹ, Ôn Thừa Thư không kịp đề phòng, bị cậu kéo cho ngã xuống.

Vì tập thể hình thường xuyên, cơ thể Ôn Thừa Thư vô cùng rắn chắc, Hình Dã đương nhiên không chịu được sức nặng của anh, lập tức ngửa người ra sau. Cái đầu vốn đã choáng váng của cậu lúc này lại đập “bộp” một phát xuống mặt thảm trải sàn, tuy không quá đau, nhưng cậu vẫn thấy trời đất quay cuồng một trận.

Ôn Thừa Thư nhanh chóng chống tay xuống đất để ổn định cơ thể đang đặt trên người Hình Dã của mình, chuẩn bị đứng thẳng dậy. Nào ngờ, tay Hình Dã vẫn nắm chặt vạt áo anh nhất quyết không buông, khiến anh không thể động đậy được.

Vẻ mặt lộ ra chút bất đắc dĩ, Ôn Thừa Thư đành phải cúi người nhìn cậu: “Em không sao chứ?”

Hình Dã không nói năng gì, trong đôi mắt hẹp dài là một tầng sương mù mờ ảo.

Cậu nhìn chằm chằm cái yết hầu nhúc nhích rất khẽ mỗi khi Ôn Thừa Thư nói chuyện ngay trước mặt, chộp lấy tay áo rộng thùng thình của anh, chăm chú ngắm những nếp nhăn được tạo ra vì mình tóm quá chặt trên cổ áo anh, ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng cậu lại vươn hai cánh tay ôm lấy cổ anh.

Trong khoảnh khắc Ôn Thừa Thư hơi khựng lại, Hình Dã đã ôm chặt cổ anh, hơi nhấc người lên, dán đôi môi lành lạnh của mình lên môi anh. Mái tóc dài còn ướt nước của cậu rơi xuống mu bàn tay đang chống trên sàn của Ôn Thừa Thư. Anh nhìn đôi mắt khép hờ của người trước mặt, nhìn hàng mi rậm dài của cậu đang khẽ rung lên, cảm nhận cậu dùng làn môi mềm mại cọ nhẹ lên môi anh một cách cực kỳ cẩn thận, nhưng lại không có thêm động tác nào khác cả.

Duy trì trạng thái môi dán môi cứng đờ như thế trong chốc lát, rốt cuộc Hình Dã cùng vươn đầu lưỡi ngốc nghếch liếm nhẹ môi anh. Mùi rượu nhàn nhạt thoáng tản ra từ đôi môi cậu, lúc này Ôn Thừa Thư mới hơi nghiêng mặt tránh đi. Anh đưa tay nhẹ nhàng đỡ lưng nâng cậu dậy rồi tỉnh bơ lùi về phía sau.

Hình Dã không nói chuyện, ngồi xếp bằng trên mặt thảm trải sàn. Cậu hơi rũ mắt, để hàng mi dài che giấu hết cảm xúc bên trong.

Ôn Thừa Thư nhìn cậu một cái, đúng lúc chuông cửa vang lên, anh liền đứng dậy đi mở cửa.

“Giám đốc Ôn, thuốc ngài cần đây. Thuốc uống là để tiêu viêm, còn lọ này để bôi trực tiếp lên vết thương.”

“Làm phiền rồi.”

Ôn Thừa Thư nhận thuốc khép cửa, rót một chén nước mật ong rồi đi về phía Hình Dã. Anh để chúng xuống bệ cửa sổ cạnh Hình Dã, sau đó xoay người đi lên trên lầu.

“Anh muốn thử một chút không.” Tiếng nói khàn khàn của Hình Dã vang lên ở phía sau.

Ôn Thừa Thư không hề dừng bước, thản nhiên nói: “Nghỉ sớm chút đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc