XUYÊN KHÔNG MAY MẮN TA CHỈ LÀ VAI PHỤ


Trong phủ Lư gia, Lư Không đang bước đi thì uy áp từ đâu xuất hiện làm Lư Không bị đè ép xuống đất.
Lư Không liền nói: "Đương lão gia, uy áp này đến từ đâu giúp ta." hắn run rẩy bẩy nói.
Đương Điền cũng bị nằm xuống đất tay run rẩy chống đỡ nói: "Ta không biết, nhưng uy áp, bao trùm cả thành."
Lư Không không nói nên lời nào, hắn không chịu nổi mà ngất đi.

Bởi vì hắn dùng đan dược cùng thảo dược mới có thể lên đến cảnh giới Trúc Cơ cảnh.
Đương Điền thấy vậy liền nói: "Lư thiếu chủ."
Bên này đang đi dạo trên phố, Mộng Cơ nhìn trước mắt ai nấy đều nằm ngục xuống mà ngất đi.
Hắn chỉ biết cười khổ, mấy người này đều là phàm nhân ngất đi là truyện thường tình a.
Hắn dạo bước đi trên phố quay về quán trọ.
Trong rừng Tiếu An cuối cùng cũng thu uy áp lại, Lam Thiên tiến tới bên cạnh nàng nói:" Tiếu An ngươi vậy mà không cần ta giúp đỡ, đã tu luyện đến cảnh giới nhập môn a."
Lam Thiên cũng không ngờ tới, Tiếu An vậy mà không cần hắn hỗ trợ có thể tu luyện thành công, công pháp Thiên giai đỉnh cấp.
Tiếu An cũng chỉ biết lừa dối cho qua nói: "Chuyện này muội cũng không biết nữa."
Lam Thiên cũng không hỏi nhiều, mà hỏi sư tôn hắn Mạc Kỳ.
Nàng liền trả lời hắn: "Cái này ta cũng không thể biết, trừ khi nàng là trùng tu."
Lam Thiên lẩm bẩm: "Trùng tu."
Tiếu An liền nói: "Lam Thiên ca ca ngươi nói cái gì?" Lam Thiên lắc đầu nói: "Không có truyện gì."
Trong thành lúc này ai nấy đều tỉnh dậy, đều nghi hoặc tại sao ngất đi, bên trong phòng.

Ly Thần thu hồi linh khí nói: "Uy áp đã biến mất, không có trở ngại gì nữa."
Ly Hoa gật đầu nói: "Ly Thần muội muội, cảm ơn ngươi.

Nếu không có ngươi uy áp lạ đó cũng làm ta ngất đi a."
Bởi vì uy áp không có ác ý nên người phàm hay cảnh giới thấp chỉ bị ngất đi, không có mất mạng.
Ly Thần mặt băng lãnh nhưng trong nội tâm luôn nghĩ: "Nhất định phải bảo vệ tỷ ấy thật tốt."
Mấy người trong Cẩm Y Vệ đều dần dần tỉnh lại nói: "Ngươi biết truyện gì xảy ra không a."
Một thiếu niên trả lời hắn nói: "Cái này ta cũng không biết, nhưng ta cảm nhận được uy áp rồi ta run rẩy nằm ngục xuống ngất đi không biết truyện gì xảy ra nữa."
"Ta cũng vậy."
Mấy người gật đầu lia lịa, suy nghĩ hồi lâu liền tiến vào phòng xem xét, rốt cuộc Ly Hoa cùng Ly Thần có bị thương không.
Mấy người tiến vào thấy hai người không bị thương đều thở phào nhẹ nhõm.

Ly Hoa cùng Ly Thần nghi hoặc???
Trong thành vài vị Nguyên Anh cảnh đại lão cũng từ tốn đứng dậy lau hết bụi bẩn trên người nói: "Cuối cùng cũng thu uy áp a, may thay rằng vị tiền bối đó không có ác ý."
Nguyên Anh cảnh đại lão đều quay lại tu luyện coi như quên mất việc ngày hôm nay.
Lư Không đã được Đương Điền mang đến phòng, hắn vẫn chưa tỉnh dậy.
Đương Điền đứng bên cạnh đi đi lại lại.
Trời cũng dần tối, Lam Thiên đang trong căn nhà bằng gỗ nói với Tiếu An: "Tiếu An muội muội hôm nay ngươi canh gác được không? Ta muốn đi ngủ ta hơi mệt."
Tiếu An gật đầu, Lam Thiên cũng nhắm mắt mà ngủ thiếp đi.
Tiếu An quay lại đống lửa, bỏ từng tấm gỗ nhỏ vào đó.

Đang nhìn ngắm đống lửa.
Mạc Kỳ bay ra khỏi nhẫn trữ vật của Lam Thiên bay tới bên cạnh Tiếu An nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tiếu An quay lại, trước mắt nàng lại là một linh hồn thiếu nữ mặc áo váy dài màu đỏ bay lơ lửng trên không.
Tiếu An liền rút kiến ra nói: "Ngươi là ai?"
Mạc Kỳ lại từ tốn nói: "Câu đó ta hỏi mới phải."
Tiếu An phát hiện linh hồn này vậy mà Thánh Cảnh cửu trọng.

Mạc Kỳ nhờ hấp thu giọt máu của Mộng Cơ mà nàng đã nâng cao tu vi.
Tiếu An thấy linh hồn này vậy mà Thánh Cảnh cũng bộc lộ ra tu vi thật của mình.
Hai người vừa thả ra uy áp chỉ bao quanh đối phương không phóng thích ra ngoài, thì ngưng lại nói: "Linh khí này, vậy mà quen thuộc như vậy."
Tiếu An cũng giật mình phát hiện, Linh khí này quá quen thuộc liền nhớ ra nước mắt rơi xuống nói:" Nhị tỷ."

Mạc Kỳ cũng bay xuống ôm lấy Tiếu An nói: "Tam muội."
"Mấy ngàn năm nay cuối cùng cũng tìm được muội."
Tiếu An gật đầu nói: "Tỷ tỷ ta cũng vậy, mà tam tỷ cùng đại tỷ, tỷ liệu có có gặp qua?."
Mạc Kỳ lắc đầu nói: "Ta gặp qua đại tỷ, nhưng tỷ ấy không còn nhớ chúng ta."
"Còn tam muội, ta chưa phát hiện ra nàng ta." Tiếu An gật đầu tên thật của nàng là Mạc An.
Hai người nói truyện suốt đêm, sáng Lam Thiên dậy hắn đã phát hiện Tiếu An cùng sư tôn hắn nói chuyện phiếm.
Lam Thiên liền tiến tới nói: "Sư tôn, người cùng Tiếu An sư muội gặp nhau?"
Tiếu An hưng phấn nói: "Lam Thiên ca ca, sư tôn của huynh dạy ta cách thi triển công pháp mà không gây phản hệ."
Lam Thiên liền hiểu rõ, bởi vì sư tôn hiếu kỳ nàng ta, có thể tu luyện công pháp Thiên giai cảnh đỉnh cấp ở cảnh giới Trúc Cơ cảnh.
Nên sư tôn xuất hiện ra dạy nàng cũng là điều bình thường a.

Lam Thiên gật đầu liên tục.
Tiếu An, Mạc Kỳ cười thầm Lam Thiên dễ lừa, Tiếu An liền nói thêm: "Lam Thiên ca ca, sư phụ của ngươi bây giờ là sư tôn của ta."
Nghe đến đây Lam Thiên đứng đơ, sư tôn của hắn, lại thu đồ a.

Lam Thiên chỉ biết cười khổ nói: "Tiếu An bây giờ là sư muội của ta?"
Mạc Kỳ bay trên không nói: "Tiếu An bây giờ là sư muội của ngươi, ngươi hãy chỉ điểm sư muội tu luyện."
Dứt lời nàng biến mất, Lam Thiên chắp tay cúi người nói: "Hảo sư tôn."(◍•ᴗ•◍)
Hắn không phải bất mãn mà bây giờ có thể gần Tiếu An hơn a, liền chạy tới bên cạnh nàng nói: "Tiếu An sư muội ngươi có khuyết điểm gì cứ nói ta."
Tiếu An lắc đầu nói: "Ta chưa có thắc mắc đa tạ sư huynh." Tiếu An nàng không cần chỉ dạy tu luyện.
Sống hơn ngàn năm, nàng đều mất đi tu vi, ẩn nấp dưới lòng đất đợi chờ ngày thức dậy trùng tu.
Cũng vì truyện đó, sư tỷ sư muội đều lạc loạn nhau sau khi cuộc chiến nhân ma yêu kết thúc.

Nàng đời trước là Thánh Nhân Cảnh bát giai, nắm trong tay vô số công pháp Thiên Giai.
Công pháp Cuồng Nộ cũng do nàng viết nên, nàng đã nghi ngờ việc Sói Vương có thể có được quyển công pháp Thiên Giai.
Mộng Cơ lúc này, hắn đã tiến lên giường tiến vào giấc ngủ.
Vừa sáng dậy, hắn đã bị một cước đánh bay khỏi giường, hắn liền nhìn lại vậy mà là Ly Hoa.
Ly Thần cũng ở bên cạnh, Mộng Cơ xoa xoa đầu bản thân, hắn nói: "Ly Hoa ngươi tìm ta có truyện gì, ta không có rảnh đi cùng ngươi đến Cẩm Y Vệ đâu a."
Ly Hoa liền chống tay nói: "Mộng Thanh, hôm qua ngươi giám trốn bản cô nương."
"Hôm nay ngươi phải trả giá." dứt lời nàng nhảy lên dùng quyền đánh đến Mộng Cơ.
Mộng Cơ liền từ từ nói: "Hôm qua, ta thế nhưng không rảnh a." hắn bình tĩnh dùng tay đỡ lấy quyền của Ly Hoa.
Ôm nàng vào lòng rồi nói: "Mỹ nữ a, ngươi không nên dại dột như vậy, bình tĩnh."
Ly Hoa mặt đỏ, đẩy Mộng Cơ ra ấm a ấm úng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không được lại gần."
Nàng khươ khươ tay, Ly Thần đứng đằng sau thấy vậy, nghiêng đầu???
Nàng cũng không xuất thủ, bởi vì nàng biết Mộng Thanh hắn sẽ không làm hại tỷ tỷ nàng.
Mộng Cơ lùi lại ngồi xuống ghế nói: "Ly tiểu thư ngươi nên ngắm phong cảnh hữu tình đi a."
"Trước mắt ngươi thế nhưng là một cây liễu, ngươi có thể ngồi xuống, uống yến trà, thư giãn."
Ly Hoa nghe vậy bình tĩnh lại nhìn sang cửa sổ bên cạnh, nàng nhìn chăm trú.
Bởi vì nàng từ nhỏ đều rong chơi, chưa nhìn cảnh vậy xung quanh, chỉ lướt qua.
Nàng liền lẩm bẩm nói: "Lúc ta năm tuổi ta nhớ nó vẫn còn mới cao hơn đầu ta."


Bình luận

Truyện đang đọc