[XUYÊN NHANH] BOSS PHẢN DIỆN LẠI HẮC HOÁ SAO?

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


"Ầm ầm ầm"


Tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời, Vân Thanh Thanh lại như một con lười nằm trong lòng Lâm Triệt, không nhúc nhích.


Hai tay cô xuyên qua eo hắn, quấn lấy thật chặt.


Ở sau lưng Lâm Triệt không nhìn thấy, Vân Thanh Thanh giơ tay hướng tiểu hệ thống làm một cái động tác hình chữ "V".


Tiểu hệ thống: ". . . . . . Cô vậy mà thành công ôm được."


Tối nay cô đặc biệt để tiểu hệ thống thả ra mười cái "Sét đánh", dựa vào việc sợ sấm sét mà thừa dịp đến phòng của Lâm Triệt, liều chết ôm hắn.


Ai ngờ sau khi cô xông vào, Lâm Triệt không có phản ứng gì quá lớn, trái lại ngây ngẩn cả người, Vân Thanh Thanh liền được voi đòi tiên nhảy dựng lên nhào vào trong lòng hắn.


"Ký chủ, trải qua ghi chép số liệu và dữ liệu tính toán, 80% là cô sẽ bị nhân vật phản diện đá xuống giường." Nhìn dáng vẻ Vân Thanh Thanh không chịu buông tay, tiểu hệ thống hữu nghị nhắc nhở.


"Bị đá. . . . . . thì bị đá thôi." Vân Thanh Thanh cọ cọ trong ngực hắn, có chút vô lại nói.


Trên người cô mặc một bộ Nhuyễn Vị Giáp, nếu Lâm Triệt muốn đá cô một cước, cô cũng không cảm thấy đau, cho đến hôm nay, Vân Thanh Thanh mới rốt cục hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu".


Từ sau khi xuyên qua thế giới này, nhân vật phản diện luôn cho rằng cô là kẻ thù, khiến cô mỗi ngày đều trải qua rất không quen thuộc. Liên tiếp hai đời tình ý sâu đậm, cô giống như đứa nhỏ bị kẹo đường chiều hư, mới không có kẹo ăn một chút đã khiến cô phi thường hụt hẫng.


Để nhân vật phản diện sớm ngày yêu mình, Vân Thanh Thanh dự định thay đổi chiến lược, sử dụng chiến lược chủ động xuất kích.


Vân Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: "Cuộc sống quá khó khăn, ta đều bị các ngươi ép trở thành hí tinh."


Mùi hương trên người Lâm Triệt rất dễ chịu, là một luồng tươi mát thăm thẳm, phảng phất có chút giống như hương trúc, Vân Thanh Thanh nằm trong lòng hắn một hồi, cảm thấy mình sắp bị mê hoặc thiếp đi.


Mãi đến sau khi thả xong tận mười cái "Sét đánh", Lâm Triệt lúc này mới có động tĩnh.


Không đợi Vân Thanh Thanh tiếp tục được voi đòi tiên, Lâm Triệt đẩy cô từ trong ngực ra, chỉ về phía bên giường, nói: "Xuống."


Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một chút, phát hiện sắc mặt hắn bình tĩnh hơn so với cô tưởng tượng, không có dấu hiệu nổi giận.


"Hắn vậy mà không có đạp cô? Ký chủ, cô không phải là lén bỏ ‘Thuốc mê’ cho hắn đấy chứ?" Tiểu hệ thống nghi ngờ nói, khoan hãy nói, trong thương thành hệ thống thật sự có cái đạo cụ 'Thuốc mê' này, tiểu hệ thống sở dĩ không để Vân Thanh Thanh sử dụng với Lâm Triệt là bởi vì cái đạo cụ này có tác dụng phụ rất mạnh, số lần dùng thêm sau đó không chỉ mất đi hiệu lực, người bị thi thuật còn có thể hận người thi thuật.


"Không có! Ta cũng lười tự mình đi mua!" Vân Thanh Thanh nói, cô nào có lòng dạ thảnh thơi nghĩ đến việc cưỡng ép sử dụng đạo cụ hệ thống.


Tiểu hệ thống không tin, lại nhìn lại phần giới thiệu lai lịch của Lâm Triệt một lần, càng nhìn càng cảm thấy không đúng.


Theo lý mà nói, thuở nhỏ Lâm Triệt học y, sau lại chuyển sang tu độc, hắn có bệnh thích sạch sẽ, càng ghét cùng người khác tiếp xúc, làm sao đến Vân Thanh Thanh những thói quen này liền mất ráo?


"Xuống." Thấy Vân Thanh Thanh còn nằm nhoài bất động trong lòng hắn, Lâm Triệt lại nói.


"Sớm biết thì đã thả một trăm cái ‘Sét đánh’.Vân Thanh Thanh mím môi, lưu luyến từ trên giường bò xuống.


Tiểu hệ thống: ". . . . . . Thả một trăm không tốt lắm, cô là muốn khiến người ở Châu Trang trấn cả đêm không ngủ sao."


Vân Thanh Thanh cũng ngẫm lại, thả một trăm cái ‘Sét đánh’, vậy cũng quá điên rồi.


Vân Thanh Thanh leo xuống giường xong, Lâm Triệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


Sau khi xuống dưới, Vân Thanh Thanh lần nữa ôm chăn, ngồi trên mặt đất gần hắn.


Lâm Triệt nhìn động tác của cô, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy tất cả vừa phát sinh phảng phất giống như nằm mơ.


Vừa rồi, lý trí của hắn nói cho hắn biết, phải đem nha đầu gan to bằng trời này đạp xuống, nhưng hắn giống như là bị trúng Định Thân Thuật vậy, cả người đều không thể động đậy.


Càng kỳ quái chính là, hắn thậm chí còn muốn tiếp tục ôm nàng, lại cẩn thận sủng ái nàng. . . . . . Xét thấy cái ý niệm này thực sự đáng sợ, đáng sợ đến hắn vừa mới nghĩ đến đã toát ra một thân mồ hôi lạnh.


Đây là một loại trải nghiệm chưa bao giờ có, càng giống như là một viên thuốc độc dụ hoặc, câu dẫn người ta chậm rãi vì nàng trầm luân, cuối cùng lạc lối trong đê mê, đi vào vực sâu chết chóc.


Tất cả những thứ này quá mức tà môn, hắn nhất định phải rời đi, còn phải cách nàng thật xa.


"A." Vân Thanh Thanh vừa mới từ trong lòng hắn cọ cọ một hồi lâu, tóc đã sớm rối loạn, cô đem đầu tóc bù xù của mình đặt trên giường nhỏ, hai tay cũng lay ở bên giường, hướng hắn nháy mắt một cái.


"Ngươi. . . . . ."


Lâm Triệt khó khăn nắm quyền, vừa định mở miệng bảo Vân Thanh Thanh cút ra ngoài, không cẩn thận đối diện với ánh mắt tội nghiệp của cô, suy nghĩ của hắn lại loạn lên.


Hắn trong nháy mắt đọc hiểu ý tứ của nàng, nàng dùng ánh mắt nói cho hắn biết: Để ta ở lại có được hay không?


Ý của nàng rất rõ ràng, cũng rất vô lại, thậm chí còn đơn giản và thẳng thắn đến mức làm gò má hắn nóng lên.


"Ngươi thân là Vân gia đại tiểu thư, lại sợ sét đánh? Thật không có tiền đồ." Lâm Triệt nhịn xuống nội tâm rung động, lạnh lùng trào phúng một câu.


Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt, ánh mắt của Vân Thanh Thanh trở nên ảm đạm.


Dáng vẻ nàng ủ rũ, giống như bầu trời đầy sao bị mây đen che phủ, như thể đóa hoa mẫu đơn kiều diễm đã mất đi màu sắc. . . . .


Vô duyên vô cớ, Lâm Triệt mềm lòng.


"Thấy lúc nãy ngươi sợ sệt như vậy, đêm nay có thể lưu lại." Hắn ho nhẹ một tiếng, cũng không biết vì sao quỷ thần xui khiến nói ra câu đó.


Cuối cùng, hắn tìm lại được một chút lý trí, bổ sung một câu: "Chỉ một lần này."


Nghe vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời cả kinh.


Hắn vậy mà cho phép cô ở lại?


Xem ra, cô thả mười cái "Sét đánh" hoàn toàn không thiệt thòi.


Thấy Vân Thanh Thanh còn nằm nhoài bên giường hắn như một con thỏ ngốc nghếch, Lâm Triệt nhíu nhíu mày, nói: "Còn không xuống!"


Ngữ khí hắn tuy rằng không thích, nhưng âm thanh cũng không lớn, nghe tới rất không có khí thế.


Vân Thanh Thanh cúi đầu, lén lút nở nụ cười, nhanh chóng buông tay ra, đi lấy chăn của mình trên đất.


Để biểu đạt thành ý của mình, cô lại cuộn người thành một đoàn trong chăn bông.


Cô vẫn luôn ngủ như thế trong khách điếm, đều sắp ngủ thành thói quen.


Chờ sau khi cô nằm xuống xong, đột nhiên một chiếc chăn bông và một cái gối từ giữa không trung rơi xuống đập vào đầu cô, Vân Thanh Thanh chui ra khỏi chăn, đẩy chăn và gối trên đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn.


Hơn nửa đêm, sao hắn lại cầm đồ ném cô?


"Lâm gia ta không nghèo như vậy, mặc dù ngươi thân là nô tỳ cũng không cần phải tiết kiệm như vậy." Thấy cô nằm cuộn người như thế, Lâm Triệt khá là ghét bỏ, "Ngủ thành như vậy, nhìn chả ra gì."


Nói xong, hắn nặng nề kéo chăn của mình, không chờ Vân Thanh Thanh có bất kỳ phản ứng gì, liền đưa lưng về phía cô nằm xuống.


Nhìn bóng lưng lạnh lẽo lại kiêu ngạo của hắn, Vân Thanh Thanh đột nhiên không hiểu gì.


Có điều vừa nghĩ lại, cô lại bừng tỉnh.


Hắn cố ý ném chăn cho cô là muốn cô đem một cái trải trên đất, một cái đắp lên người, như vậy sẽ ngủ thoải mái hơn một ít.


Vân Thanh Thanh quay về bóng lưng hắn le lưỡi một cái, nghĩ thầm, hắn nếu lo lắng cô ngủ không ngon, nên thoải mái thừa nhận, hà tất lại kéo Lâm gia ra? Rõ là ngạo kiều, miệng ghét nhưng thân thể rất thành thực.


Vân Thanh Thanh vui vẻ cầm lấy đồ trên đất, trước đem chăn của mình trải trên đất, rồi đắp chăn của hắn lên, đem chính mình gói lại như cái bánh kẹp.


Trên chăn bông còn lưu lại một ít mùi hương ôn hòa trên người hắn, Vân Thanh Thanh lặng lẽ cọ qua hai lần, hài lòng ngủ.


Trước khi chìm vào giấc ngủ, Vân Thanh Thanh đã đặc biệt giao nhiệm vụ cho tiểu hệ thống đánh thức cô sau khi Lâm Triệt dậy.


Kết quả là sáng sớm, tiểu hệ thống tốn hết sức của chín trâu hai hổ, vừa dùng bài hát thần thánh tẩy não vừa giật điện mới đánh thức được Vân Thanh Thanh dậy.


Vân Thanh Thanh vừa mở mắt liền phát hiện Lâm Triệt đang thu dọn hành lý.


"Xảy ra chuyện gì, hắn tại sao vẫn muốn đi?" Vân Thanh Thanh cắn cắn môi, tức giận từ mặt đất nhảy dựng lên.


May mà Lâm Triệt đang đưa lưng về phía cô, không có phát hiện động tác OOC của Vân Thanh Thanh.


*OOC: Out of character


Vân Thanh Thanh lên cơn giận dữ nhìn hắn.


Lúc này, Lâm Triệt đang xếp quần áo bỏ vào tay nải, động tác của hắn rất nhẹ, tốc độ cũng rất nhanh, hệt như bọn cướp.


Bất thình lình, Lâm Triệt bỗng nhiên cảm giác sau lưng mát lạnh, quay đầu nhìn lại, tay hắn không kìm được run lên.


Vân Thanh Thanh đã thức dậy, mở to mắt nhìn hắn. Đôi mắt nàng như phủ kín một tầng hơi nước, tràn đầy sầu não, tầng sâu trong sương mù dường như ẩn chứa oán hận, Lâm Triệt chỉ liếc mắt một cái, hai chân cũng không nhúc nhích được.


Tai hắn đỏ bừng, luôn có một loại cảm giác phạm tội bị bắt gặp.


Sáng nay, hắn vì tránh Thanh Thanh, trời còn chưa sáng đã thức dậy, ai biết mới vừa cầm hai bộ y phục, Vân Thanh Thanh đã bắt quả tang ngay tại chỗ.


"Ngươi đã tỉnh?" Lâm Triệt nghiêm mặt, đưa mắt một tấc một tấc từ trên mặt cô dời đi, động tác trên tay chậm dần.


Vân Thanh Thanh áo ngoài cũng không khoác, vội vã tiến lên vài bước, kéo ống tay áo hắn.


Không đợi Lâm Triệt tránh ra, cô đã bắt được tay áo hắn. Trên thực tế, nếu như Lâm Triệt thật là muốn tránh cô thì Vân Thanh Thanh thậm chí không chạm tới được một sợi tóc của hắn.


Đáng tiếc, hắn chính là dễ dàng bị cô bắt được.


Vân Thanh Thanh bắt lấy ống tay áo hắn, dùng sức mà lắc hai lần, tâm tư rõ ràng không muốn hắn rời đi.


Lông mày đẹp Lâm Triệt dần nhíu lại, hắn phát hiện cánh tay bị nàng nắm lấy tay áo vậy mà không thể động đậy.


Thấy hắn không trả lời, cô lại tiến tới, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn ra ý tứ không muốn.


Hai người lại một lần nữa đối diện, hô hấp Lâm Triệt không khỏi hơi ngưng lại.


Việc hắn sợ nhất, rốt cục xuất hiện.


Cùng nàng ở chung lâu như vậy, đêm qua lần đầu tiên hắn cảm giác được, cùng nàng ở một phòng dày vò như vậy.


Mỗi một lần nàng hô hấp, lại như một bông hoa tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào lòng hắn, hoặc như một trận gió nhẹ, một hồi lại một hồi lay động trái tim hắn. . . . . . Cả một đêm qua, hắn cơ hồ không ngủ được.


Chưa kịp đến hừng đông, hắn cũng đã không chịu nổi.


Thế là, hắn tính toán thừa dịp trời chưa sáng liền bỏ trốn, rời xa nơi có nàng.


Nhưng khi vừa chuẩn bị rời đi, nàng lại tỉnh lại, dùng ánh mắt ấy nhìn hắn, cơ hồ khiến hắn lại một lần nữa phá vỡ việc lớn.


Hắn không thể để mình tiếp tục trầm luân được. . . . . .


Lâm Triệt ngắt lấy lòng bàn tay chính mình, cật lực khiến chính mình duy trì tỉnh táo.


Huyết hải thâm cừu của Lâm gia không thể quên được, hắn nhất định phải tiếp tục tiến về phía trước.


Đau đớn nhất thời khiến hắn tỉnh lại, Lâm Triệt bỗng nhiên đẩy bờ vai cô ra, quay mặt sang một bên không nhìn cô, nhanh chóng nhét quần áo vào tay nải, sau đó thắt nút.


Hắn cấp tốc đem bao quần áo nhấc lên, quay người liền đi, chỉ để lại một câu: "Ta đi đây."


Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, nhưng chỉ một chốc ngắn ngủi này, Lâm Triệt cũng đã tông cửa xông ra.


"Mau đuổi theo, ký chủ! Cô ngây ngốc làm gì vậy?" Tiểu hệ thống ở trong đầu cô lên tiếng thúc giục.


Vân Thanh Thanh mím mím môi, yên lặng nhìn bóng lưng xa dần của hắn, trái tim như chìm xuống đáy vực.


Vừa rồi trong mắt hắn, Vân Thanh Thanh đã biết được ý nghĩ của hắn, ánh mắt hắn không lừa được người, hắn rõ ràng không muốn rời đi.


Đáng tiếc, yêu nhiều hơn nữa cũng không hòa tan được cừu hận của hắn, nếu hắn kiên trì muốn đi báo thù, cô không có bất kỳ lý do gì ngăn cản hắn.


Hai thế giới trước, cô vẫn đứng sau lưng hắn, yên lặng chống đỡ tất cả cho hắn, cả đời này, cô vẫn như cũ lựa chọn đứng phía sau hắn.


Buông bỏ thôi.


Cô từng bước từng bước đi ra cửa, cả người tựa trên cửa, ngón tay sít sao cắm chặt hoa văn trên cửa.


Nhìn bóng lưng hắn từ từ đi xa, sắc mặt Vân Thanh Thanh càng lúc càng trắng.


Lúc này, Ngô bá đang bưng một đĩa màn thầu từ trong phòng bếp đi ra.


Ngô bá cứng đờ quay đầu, thấy Vân Thanh Thanh quần áo xốc xếch xuất hiện ở cửa phòng Lâm Triệt, nhất thời trên mặt lộ vẻ mê man.


Vân Thanh Thanh cười vô lực với Ngô bá, xem như là chào hỏi.


Ai ngờ sắc mặt Ngô bá kinh hãi, màn thầu trên đĩa nhỏ đều rơi xuống đất.


"Thiếu gia!" Ngô bá hét lớn một tiếng, gọi Lâm Triệt đang mở cửa lại.


Lâm Triệt tuy rằng không muốn gặp lại Vân Thanh Thanh, nhưng sẽ không làm lơ Ngô bá, nghe được Ngô bá gọi hắn, tay hắn dừng lại, quay đầu lại nói: "Ngô bá, ta đang tính đi Dương Châu."


"Thiếu gia, ngài đi Dương Châu làm gì!" Ngô bá nhanh chân đi đến chỗ Lâm Triệt, đoạt lấy chìa khóa trong tay hắn, kích động đến toàn thân run rẩy, "Thiếu gia, ngài lẽ nào đã quên gia huấn của Lâm gia sao?"


Tuy rằng Ngô bá là người hầu của Lâm gia, nhưng từ sau khi khi Lâm gia bị chém đầu cả nhà, Lâm gia cũng chỉ còn sót lại hai người Lâm Triệt và Ngô bá, ở trong lòng Lâm Triệt, Ngô bá không phải một người làm, mà là một nửa trưởng bối của hắn.


Lâm Triệt đối với Ngô bá từ trước đến giờ tôn kính, thấy khuôn mặt Ngô bá nghiêm lại đỏ hết cả lên, liền lo lắng hỏi: "Ngô bá, người sao thế?"


Ngô bá giơ tay run rẩy chỉ về phía Vân Thanh Thanh, sau đó lại lộ ra vẻ mặt thống khổ, nói với Lâm Triệt: "Thiếu gia, gia huấn Lâm gia từng nói, phẩm hạnh và học thức cả hai đều không thể thiếu, sao ngài có thể bỏ lại Vân cô nương, một mình rời đi?"


". . . . . . Ta vì sao không thể một mình rời đi?" Không biết vì sao mà Ngô bá kích động, mặt Lâm Triệt lộ vẻ nghi hoặc.


"Ngài! Phụ thân ngài từng nói với ta, con trai không nuôi dạy như nuôi lừa, con gái không nuôi dạy như nuôi heo, nếu như nhi nữ làm việc vô đức, cả gia tộc liền suy tàn! Bây giờ Lâm gia chỉ còn dư lại ngài một dòng độc đinh, ngài càng phải giữ gìn phẩm hạnh và học thức. . . . . ." Ngô bá kích động đến kính ngữ cũng không dùng nữa, ánh mắt nhìn Lâm Triệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quở trách hắn một trận.


Nhưng mà sau khi Lâm Triệt nghe xong, cũng chẳng có ý quay đầu, Ngô bá lại một lần nữa hét lớn một tiếng: "Ngài cùng Vân cô nương vô danh vô phận cùng

Bình luận

Truyện đang đọc