Edit: UynUyn
Người trêи xe đã đi xuống một đợt, trong tàu cũng không còn đông đúc nhiều, nhưng Hàn Diệc Triết dường như không phản ứng, vẫn duy trì tư thế đó. Khoảng cách giữa hai người cũng không kéo ra, mỗi hơi thở đều có thể ngửi thấy mùi trêи người nhau.
Cho đến khi cánh cửa bên cạnh Lê Tử Ngôn mở ra, hai người mới tỉnh khỏi mộng, không nói một lời xuống tàu.
Nhưng cũng may Hàn Diệc Triết rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói với Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn cũng giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, thái độ vẫn dịu dàng như trước.
Dù sao cũng vừa mới khai giảng, Hàn Diệc Triết lại đến từ nơi khác, cần mua một ít đồ dùng trong ký túc xá, Lê Tử Ngôn là người sống ở đây, có rất nhiều kinh nghiệm để chia sẻ.
Hai người mua đồ rất nhanh, dù sao cũng có mục đích sẵn rồi mới đến, qua khoảng một tiếng cầm hai túi lớn, đi tàu điện ngầm trở về trường.
Tòa nhà ký túc xá của hai người ở cạnh nhau, cách nhau không xa, sau khi ở dưới lầu nói lời tạm biệt, tự mình trở về phòng ngủ.
"Diệc Triết, sao giờ cậu mới về? Vừa rồi tớ có gửi tin nhắn cho cậu, không thấy cậu trả lời tớ..."
"Vậy sao?"
Hàn Diệc Triết đặt đồ xuống, quay đầu nhìn Bạch Hạo Hiên đang bĩu môi giận dỗi, sau đó lấy điện thoại ra, quả nhiên phát hiện tin nhắn Bạch Hạo Hiên gửi tới hơn mười phút trước:
"Tôi vừa rồi nói chuyện với anh Tử Ngôn, không nghe thấy tiếng điện thoại, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi các cậu đi đâu vậy."
"Ồ, không ai sử dụng phòng vệ sinh chứ?"
"Ừm, lão nhị, nếu cậu muốn dùng thì cứ dùng."
"Được, vậy tôi đi rửa mặt rồi mới thu dọn đồ đạc."
"Này..."
Bạch Hạo Hiên còn muốn nói gì đó với Hàn Diệc Triết, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, chỉ kêu một tiếng, rồi ngồi trêи ghế của mình, không lên tiếng nữa.
Lão đại cùng lão tam đều là thẳng nam, không nhận ra được điều gì khác lạ, chỉ cảm thấy Bạch Hạo Hiên quan tâm Hàn Diệc Triết hơi nhiều hơn một chút. Tuy nói bọn họ không nhìn ra được ý tứ của Bạch Hạo Hiên, nhưng có thể thấy rằng thái độ của Bạch Hạo Hiên đối với Hàn Diệc Triết và với những người khác đều khác nhau.
Chỉ là bọn họ không quan tâm loại ý tứ rất nhỏ này, cũng không có nghiên cứu sâu thêm.
Sau khi kết thúc khoá quân sự, sinh viên năm nhất cuối cùng đã bắt đầu cuộc sống đại học thực sự. Mặc dù hệ khiêu vũ, thể thao và nghệ thuật có phần khác khác với hệ khoa học tự nhiên và nghệ thuật tự do, nhưng vẫn phải học những kiến thức lý thuyết giống nhau, một số sinh viên cũng cần phải thi tiếng Anh đại học cấp 4 và cấp 6, vì vậy có rất nhiều sinh viên đã bắt đầu chuẩn bị vào năm đầu tiên.
Trong khi họ chính thức tham dự các lớp học, bữa tiệc chào đón tân sinh cũng bắt đầu. Bữa tiệc chào đón hàng năm về cơ bản là do hội sinh viên và cơ sở chất lượng văn hóa đứng ra tổ chức, các nhiệm vụ được phân công cho các hệ khác nhau, trừ sinh viên năm nhất làm dẫn chương trình, sinh viên năm hai và ba cũng có thể tham gia.
Loại bữa tiệc này, tổng thể vẫn là hệ khiêu vũ và âm nhạc tham gia nhiều hơn, sau khi bàn bạc, họ phải có một số lượng tiết mục nhất định, nếu không đủ số lượng thì sẽ chọn sinh viên ở hai hệ để bù vào số lượng còn thiếu.
Bữa tiệc này cũng là cơ hội để nhiều người thể hiện bản thân. Những ai thích đứng trêи sân khấu, muốn thể hiện bản thân, muốn thu hút sự chú ý của người khác, hoặc muốn gây ấn tượng sâu sắc với giáo viên, nói chung đều sẽ tham gia. Ví dụ như Bạch Hạo Hiên, không tham gia huấn luyện quân sự, mà lợi dụng khoảng thời gian huấn luyện để tập trung chuẩn bị một điệu nhảy đơn dùng để tham gia tiệc chào mừng.
"Tiểu Bạch, đến lúc đó chúng tôi ở dưới chắc chắn sẽ cổ vũ cho cậu, yên tâm đi!"
"Đúng, đúng, lão Tứ cậu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ cổ vũ, đến lúc đó chúng tôi phát động bạn học toàn bộ hệ chúng tôi cỗ vũ cho cậu!"
Lão đại cùng lão tam đều không tham gia chương trình, nhưng bên cạnh có người tham gia, các nam sinh cực kỳ hưng phấn, thích thú, huống chi đây lại là bạn cùng phòng của họ.
"Lão nhị, cậu không tham gia thật là uổng công, chỉ cần thân hình cùng khuôn mặt này của cậu, tùy tiện đi lên hát một bài, cũng hấp dẫn được sự chú ý của không ít nữ sinh!"
"Đến lúc đó nếu có người thêm wechat của cậu, cậu có thể chia sẻ cho chúng tôi một ít, để chúng tôi cũng cảm thụ được nữ sinh yêu thích là như nào được không?"
Hàn Diệc Triết dời mắt ra khỏi màn hình điện thoại, có chút bất đắc dĩ, chưa đợi hắn mở miệng, Bạch Hạo Hiên một bên đã có chút không vui:
"Chúng ta vừa mới lên năm nhất, gấp cái gì a, chúng ta đừng lấy Diệc Triết làm vỏ bọc để trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Lão Tứ, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết cái gì gọi là quyền ưu tiên lựa chọn."
"Tôi thấy là các cậu không làm được việc gì tốt."
Giọng nói Bạch Hạo Hiên rất nhỏ, nhìn trộm sắc mặt Hàn Diệc Triết, giọng điệu cũng không có quá nhiều ác ý, lão đại tuy rằng nghe có hơi không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.
"Diệc Triết, cậu đang xem cái gì vậy? Nãy giờ thấy cậu cũng không ngẩng đầu."
"Không có gì, chỉ trả lời tin nhắn."
Hàn Diệc Triết đơn giản trả lời một câu, ánh mắt vẫn dán lên màn hình, ngón tay linh hoạt di chuyển, trong khung trò chuyện gõ một dòng chữ.
Diệc Triết: Anh Tử Ngôn, tối nay anh có rảnh không?
Anh Tử Ngôn: Có chuyện gì sao, có việc gì cần anh giúp không?
Diệc Triết: Đã một tuần không gặp, muốn tìm anh ăn một bữa cơm.
Anh Tử Ngôn: [Mèo đỏ mặt.jpg]
Anh Tử Ngôn: Xin lỗi nha Diệc Triết, một tuần nay anh rất bận rộn, bận rộn đến mức tới giờ ăn cơm cũng không nhớ rõ, tính định gửi tin nhắn cho em, nhưng đều quên mất.
Hàn Diệc Triết đang nhìn sticker mèo con Lê Tử Ngôn gửi tới, trong tiềm thức đem Lê Tử Ngôn biến thành mèo con, cảm thấy quá là đáng yêu, nhưng khi nhìn thấy Lê Tử Ngôn gửi tới câu sau, cả người liền nghiêm nghị, lông mày cũng nhíu lại, độ cong khóe môi biến mất.
Diệc Triết: Tại sao không ăn? Bây giờ anh có đang ăn không? Anh đang ở đâu?
Anh Tử Ngôn: Anh đang ở trong nhà hát, chuẩn bị sân khấu cho bữa tiệc.
Anh Tử Ngôn: Tiệc tối kết thúc, anh mời em đi ăn cơm bồi thường, được không?
Yizhe: Được rồi.
Trả lời xong hai chữ này, hai người đều không gửi tin nhắn nữa. Hàn Diệc Triết liếc nhìn điện thoại di động, đoán rằng Lê Tử Ngôn chắc là đang bận rộn, hắn từ trêи ghế đứng dậy, cầm chiếc áo khoác mỏng đi về phía cửa.
"Diệc Triết, cậu đi đâu vậy?"
"Đi tìm một người bạn ăn cơm, đi trước."
Nói xong, vẫy tay với ba người trong phòng, Hàn Diệc Triết đóng cửa rời đi.
Lúc này mới khoảng bốn năm giờ, người trong phòng ăn cũng không nhiều, Hàn Diệc Triết đến quán ăn gần nhà hát mua một phần cháo ngọt và xíu mại, bước nhanh vào nhà hát.
"Cẩn thận, không cho các cô gái di chuyển đồ nặng!"
"Nhóm A cẩn thận, coi chừng đụng đầu!"
"Nhóm B, điều chỉnh âm thanh và micrô."
Cửa nhà hát không có khóa, Hàn Diệc Triết gõ cửa không ai nghe thấy, nên hắn tự ý đẩy cửa đi vào, mục đích hắn đến đây là Lê Tử Ngôn, người đang đứng ở giữa khán đài bên dưới nhà hát.
Mặc đồng phục làm việc giống như tất cả mọi người, phía trêи còn vẽ logo đầy màu sắc, cũng không phải là phong cách đẹp, nhưng mặc trêи người Lê Tử Ngôn nhìn sao cũng cảm thấy đẹp mắt.
Lúc này, cậu đang đưa tay, chỉ huy các thành viên trong các tổ bố trí sân khấu tỉ mỉ và cẩn thận.
"Anh Tử Ngôn."
"Diệc Triết?"
Lê Tử Ngôn nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, thấy Hàn Diệc Triết đứng ở cửa mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt giao nhau.
"Nghỉ ngơi một chút đi, em mang cơm cho anh."
Giọng nói của Hàn Diệc Triết không nhỏ, những người khác cũng chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhìn Lê Tử Ngôn đang kinh ngạc, cũng sôi nổi mở miệng:
"Đúng vậy, buổi tối cậu cũng chưa ăn cơm, dù sao ở đây cũng không có nhiều việc, tụi tôi tự làm là được, cậu mau đi nghỉ đi."
"Đúng vậy, Tử Ngôn cậu mau đi đi! Cái đó...em trai này, phiền em chăm sóc Tử Ngôn dùm chị. "
Hàn Diệc Triết khiêm tốn gật đầu, đi tới cầm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn:
"Được, các tiền bối vất vả rồi. "