XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tiếng còi cảnh sát dần dần đến gần, Sơ Tranh đứng dậy, kéo Giang Dã lên xe.

Người kia bị bọn họ nhét vào cốp sau.

Sơ Tranh đứng dưới lầu một lúc, sau đó mới ngồi lên xe.

"Anh đi đâu?" Sơ Tranh hỏi hắn.

Giang Dã còn tưởng rằng cô sẽ không để mình đi, nghe thấy lời này, gần ba giây sau mới báo ra một cái địa chỉ: "Tùy tiện tìm nơi đông người cho tôi xuống là được."

Đây là một thành phố xa lạ, hắn cũng chưa quen thuộc.

Xe chạy ra khỏi tòa nhà, Giang Dã nhìn về phía sau, ở phía sau chiếc xe cuối cùng có gì đó đang kéo lê trên mặt đất, xe chạy qua làm vết tích tro bụi bị hủy đến loạn thất bát tao.

"..."

Vệ sĩ lái xe, đi vào một con đường nhỏ, vừa vặn tránh khỏi xe cảnh sát.

Giang Dã thu tầm mắt lại, dựa vào thành ghế: "Thịnh tiểu thư trực tiếp bỏ những người kia tại, không sợ điều tra đến trên đầu cô sao?"

"Điều tra không được." Sơ Tranh giọng điệu chắc chắn.

Giang Dã nhíu mày: "Vì sao."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, không nói chuyện.

Thi thể cũng không tìm được, đến xem nhiều lắm cũng chỉ trông thấy một cái hiện trường gây án mà thôi.

Không có ai, điều tra cái gì?

Tưởng cô ngốc sao?

Giang Dã chờ nửa ngày mà không nhận được đáp án, chỉ đành tiếp tục hỏi: "Thịnh tiểu thư, vừa rồi những người kia... cũng không phải người trong nước."

Cô đắc tội với ai?

Thịnh Đình sao?

Không phải là hắn.

Nếu Thịnh Đình động thủ thì không cần thuê người khác làm... Hơn nữa cũng không cần phải động thủ ở địa bàn của người khác.

"Ồ."

Sơ Tranh nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ không thèm để ý.

Bây giờ cô cảm thấy rất phiền phức, chỉ muốn nhanh chóng tiễn Giang Dã đi, miễn cho liên lụy đến thẻ người tốt.

Cánh môi Giang Dã hơi nhúc nhích, cũng không lên tiếng nữa.

Giao lưu với cô quá khó khăn.

Xe dừng lại ở một quảng trường, Giang Dã đẩy cửa xe ra.

Hắn đứng ở cạnh cửa, hơi xoay người, trong con ngươi xinh đẹp có ý cười nhàn nhạt: "Thịnh tiểu thư, cảm ơn cô đã chiếu cố tôi hai ngày nay, tôi sẽ không quên."

Thật đúng là làm cho hắn khắc sâu ký ức.

Muốn quên cũng không thể quên được.

Lúc trước hắn không nên leo lên xe cô!!

"Có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

Giang Dã cười cười, lui lại một bước, đóng cửa xe.

Thiếu niên cực nhanh biến mất trong đám người, Sơ Tranh chờ một lúc rồi mới cho người lái xe đi.

Vì đang đem theo người bị trói nên không thể ngồi máy bay.

Thế là Sơ Tranh trực tiếp mua luôn máy bay.

Nhưng mà mua máy máy bay rồi cũng không thể trực tiếp bay, Vương Giả liền giật dây Sơ Tranh mua luôn công ty hàng không.

Thế là Sơ Tranh chỉ có thể phá sản mua công ty hàng không.

Bọn vệ sĩ tin phục sự quyết đoán của cô chủ nhà mình.

Không cho bay đúng không?

Đi!

Ta mua luôn công ty nhà ngươi!

Xem ngươi có để ta bay không!

...

Trang viên thịnh gia.

Người đàn ông bị giội một chậu nước lạnh mà tỉnh lại, hắn có chút mờ mịt đánh giá bốn phía.

Cách trang trí tráng lệ, làm cho người đàn ông sinh ra mấy phần ảo giác.

Đây là chỗ nào?

"Tiểu thư, hắn tỉnh rồi." Ở nơi xa có vệ sĩ cầm bộ đàm nói chuyện.

Bên trong truyền tới một giọng nữ thanh lãnh đến cực hạn.

Người đàn ông trong nháy mắt thanh tỉnh.

Phía cửa rất nhanh có âm thanh truyền đến, nữ sinh mang theo hai vệ sĩ cao lớn tiến vào.

Người đàn ông cảnh giác nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi vào gian phòng, vệ sĩ lập tức bưng ghế tới, Sơ Tranh ngồi xuống, hai chân bắt chéo, ngón tay khoác lên ghế dựa, bày ra tư thế lão đại thập phần tiêu chuẩn.

"Ai sai anh tới tìm tôi gây phiền phức?"

Người đàn ông không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

Vệ sĩ tiến lên dùng hình, những vệ sĩ này không biết đã trải qua kiểu huấn luyện gì, mà hoàn toàn không sử dụng bạo lực.

Nhưng mà cái này so bạo lực còn làm người ta khó mà chịu đựng hơn.

Bạn có thể uống được hai ly nước chanh lớn không?!

Lớn cỡ nào ấy hả?

Cái kiểu 1 lít ấy.

Rất hay! Tuyệt đối mới mẻ bảo vệ môi trường!

Mà Sơ Tranh cũng chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó đều là vệ sĩ động thủ, còn cô thì ngồi phía sau uống trà.

Giữa lúc đó còn chê hắn ồn ào, sai người dán miệng hắn lại.

Hai tiếng sau, người đàn ông cúi đầu.

"Có người... thuê... thuê chúng tôi tới, muốn... muốn bắt cô, nguyên nhân thì chúng tôi không biết."

Người đàn ông là người ngoại quốc, nhưng nói quốc ngữ rất lưu loát.

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh băng: "Ai thuê các người?"

Trang Di? Thịnh Đình? Hay là tên chó chết nào khác?

"Không biết." Người đàn ông lắc đầu.

Đối phương thông qua người trung gian liên hệ với bọn họ, bọn họ căn bản không gặp được cố chủ.

Vụ này ra giá rất cao, lại chỉ bắt một cô gái, bọn họ cho là độ khó của nhiệm vụ không cao.

Ai ngờ kết quả lại như vậy.

Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng vào cổ tay, giọng nói băng lãnh lưu chuyển trong căn phòng: "Anh biết người trung gian không?"

Người đàn ông không dám nói chắc: "Có lẽ... có lẽ biết."

...

Đối phương chỉ yêu cầu bọn họ bắt người, không nói sau khi bắt được người thì giao dịch chỗ nào, rõ ràng là đang chờ thông báo.

Sơ Tranh tạm thời suy nghĩ không ra, vì sao lại có người muốn bắt cô.

Khoảng thời gian này, nguyên chủ đang bị Thịnh Đình giam giữ, nên chuyện phát sinh bên ngoài, cô ấy căn bản không biết rõ.

Cho nên Sơ Tranh cũng không biết, cái kịch bản này là vì cô đến mới thay đổi, hay là vốn đã như thế.

Có lẽ thấy cô đáng thương, nên ai cũng muốn đến bắt nạt!

Quả thực không có nhân tính!

Nhóc đáng thương Sơ Tranh thập phần tuyệt vọng.

Nhớ tóc của thẻ người tốt quá.

Kỳ thật ôm thẻ người tốt cũng rất dễ chịu...

Sơ Tranh nhớ thương thẻ người tốt của mình, nhưng cũng chỉ là nhớ thương, hoàn toàn không có ý định gửi tin nhắn, hay là gọi điện gì đó.

...

"Hắt xì..."

Giang Dã hắt xì một cái.

Hắn hơi nghi hoặc kéo kéo áo khoác, cũng không lạnh mà...

"Giang gia, ngài không sao chứ?"

Giang Dã ngồi trong góc khuất âm u, nghe thấy âm thanh, hắn thu liễm nghi hoặc, ra hiệu cho người đến ngồi xuống.

Người này không phải ai khác, mà chính là người đàn ông lúc trước bị Sơ Tranh cưỡng ép mua giày với giá hai vạn kia.

"Không có ai theo dõi chứ?"

"Giang gia yên tâm, không có ai." Trần Cửu gật đầu: "Bây giờ đều nói ngài nuốt riêng lô hàng kia, người của chúng ta cũng bị chèn ép, Liễu gia bên kia vẫn không có biểu thị gì, nhưng tôi thấy hình như đại gia không tin ngài..."

Giang Dã đã dự liệu được tình huống này.

Từ sau khi Thịnh gia suy tàn, địa vị và uy vọng của hắn càng ngày càng cao.

Lúc trước Liễu gia đề bạt mình lên, là vì nhìn trúng năng lực của mình, vì Hắc Kim, và vì lợi ích của chính hắn ta.

Nhưng bây giờ hắn có khả năng uy hiếp đến địa vị người đứng đầu của Liễu gia.

Huống chi Liễu gia vốn là một người trời sinh tính tình đa nghi.

"Điều tra kẻ phản bội thế nào rồi."

Vị trí của hắn bị bại lộ hai lần liên tục.

Bên cạnh hắn tuyệt đối có kẻ phản bội.

"Tạm thời không có đầu mối gì." Trần Cửu cau mày.

Giang Dã trầm mặc một hồi: "Sắp xếp cho tôi và Liễu gia gặp mặt."

"Giang gia, bây giờ gặp Liễu gia có thích hợp không?"

"Nếu không gặp Liễu gia, chỉ sợ tôi sẽ thực sự phải cõng cái nỗi oan này." Khóe miệng Giang Dã nở nụ cười lạnh: "Rốt cuộc ai đang giữ lô hàng kia, đáy lòng tôi đã biết rõ."

Trần Cửu dường như cũng nghĩ đến.

"Nhưng mà Giang gia, chúng ta không có chứng cứ, cho dù Liễu gia tin tưởng, thì người phía dưới cũng sẽ không phục."

Giang Dã nói: "Giúp tôi sắp xếp trước đi."

Trần Cửu: "Dạ."

Trần Cửu dừng vài giây, lại hỏi: "Giang gia, có thể hỏi ngài một chuyện không?"

Giang Dã nhìn về phía hắn, ra hiệu hắn hỏi.

"Ngài và vị Thịnh Sơ Tranh của Thịnh gia kia, có quan hệ thế nào vậy?"

"... Không có quan hệ gì."

Giang Dã đứng dậy, nhanh chân rời đi.

Trần Cửu đứng tại chỗ, mờ mịt gãi gãi đầu, không có quan hệ gì, vậy sao Giang gia phải phản ứng lớn như vậy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc