XUYÊN NHANH: PHÁO HÔI NỮ PHỤ (QUYỂN 1)

Editor: Trầm Âm


Tô Uyên cũng không có đem công kích của Minh Ca để ở trong lòng, hắn hóa giải sau đó quát lớn, “Minh Ca, đừng vội hồ nháo.”


Minh Ca cũng không muốn cùng người này lãng phí nước miếng, nàng nâng tay lên, lại một lần nữa ngưng ra Băng Lăng kiếm vây công Tô Uyên, Tô Uyên không kiên nhẫn, tay áo rộng của hắn vung lên đem tất cả Băng Lăng kiếm đều phản công bốn phía Minh Ca, nhưng mà thời điểm hắn muốn lại gần thêm một bước, lại phát giác thân thể của mình không thể động.


Nói đúng ra, là máu trong thân thể hắn không thể động.


Băng linh căn, chỉ cần có linh khí liền có thể đem thủy ngưng kết thành băng, phần lớn cơ thể người là nước, tự nhiên cũng có thể ngưng kết thành băng. Một chiêu này của Minh Ca xem như là nàng tự giác ngộ. Chỉ là thực lực của nàng quá thấp kém. Nếu là bằng thực lực với Tô Uyên, một chiêu này hoàn toàn có thể biến Tô Uyên thành đá sau đó làm hắn vỡ thành một đống. Nếu thực lực của nàng kém hắn chỉ hai tầng, một chiêu này cũng có thể đem Tô Uyên đóng băng. Chỉ là thực lực của nàng cùng Tô Uyên cách nhau quá xa, một chiêu này đi ra ngoài, cũng chỉ làm cho Tô Uyên hơi hơi cứng đờ,


Bất quá nháy mắt này cũng đủ cho Minh Ca triển khai động tác, nàng lắc mình tới gần Tô Uyên, đem yêu chung trong tay hắn đoạt lấy, đem linh lực vận chuyển tới cực hạn để lấy ra phi hành pháp khí, chỉ là mới vừa bay đến giữa không trung, nàng đã bị người ta đánh vào ót, hôn mê bất tỉnh.


Khi tỉnh lại là ở một cấm địa có trận pháp bảo hộ, Minh Ca không ra được.


Không cần đoán cũng có thể biết là ai đem nàng ném ở nơi này.


Cùng số phận bị nhốt chung với nàng ba ngày nay là quái vật nhỏ màu đen thui, trâu không ra trâu, ngựa không ra ngựa, trên đầu có một cái sừng nhỏ, kéo theo ba cái đuôi, sống lưng còn có một đôi cánh. Minh Ca không quá xác định quái vật này có phải là Hiên Viên Mặc hay không, bởi vì tuy rằng tiểu quái vật này cả người đen nhánh, trên người cũng được ma oán chi khí bọc lấy, chỉ là tiểu quái thú này muốn ăn nàng a.


Chỉ cần nàng nhắm mắt một cái, thần thức liền nhìn thấy tiểu quái thú lộ ra hàm răng sắc nhọn đằng đằng sát khí đi gần lại phía nàng. Nhưng chỉ cần nàng vừa mở mắt, tiểu quái thú lập tức chớp chớp đôi mắt lớn ngập nước, bốn cái chân lui về phía sau nửa bước……


Minh Ca cùng Hiên Viên Mặc ở chung lâu như vậy. Tuy rằng Hiên Viên Mặc thời thời khắc khắc đều uy hiếp muốn ăn nàng, nhưng cho tới bây giờ cũng không thực sự xuống tay. Huống chi trên người Hiên Viên Mặc căn bản không có cái gọi là thú tính hoặc là giết chóc chi khí, cho nên Minh Ca mới rối rắm về thân phận của tiểu quái thú trước mặt này!


Có một hung thú như hổ rình mồi nước miếng đầm đìa xem chính mình như một khối thịt mỡ lớn, đừng nói là chuyên tâm tu luyện, Minh Ca dù nhắm mắt cũng không dám. Nàng sợ chính mình vừa mới không để ý một cái, tiếp theo nháy mắt đã bị hàm răng sắc nhọn của tiểu quái thú xé thành mảnh nhỏ.


Liền mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co đại khái chừng năm ngày, sư phụ tiên nhân Tô Uyên rốt cuộc cũng ngoi đầu.


“Minh Ca, từ khi nào ngươi nhận Hiên Viên Mặc làm khế ước thú?” Tuy rằng từ trước đến nay khuôn mặt Tô Uyên đều là vạn năm băng sơn bất biến, quanh thân là phong thái tiên nhân áp đảo người khác.


Nhưng Minh Ca lại phát hiện, thời điểm Tô Uyên hỏi câu này dường như vô cùng phẫn nộ, còn có một chút khiếp sợ.


Minh Ca cũng khiếp sợ, nàng cùng Hiên Viên Mặc trước nay chưa từng ký kết khế ước a, huống chi là loại khế ước thú bất bình đẳng này, giống như đem Hiên Viên Mặc thành sủng vật mà nuôi dưỡng.


Hơn nữa thần thức của nàng một chút đều không có cảm ứng được Hiên Viên Mặc.


Sao lại thế này?


Tuy rằng Minh Ca cũng vô cùng kinh ngạc với lời này của Tô Uyên, chỉ là nàng cũng không có phủ nhận, cũng không có lộ ra thần sắc khiếp sợ hay kinh ngạc, chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Tô Uyên.


Tô Uyên phát ra uy áp của cường giả, Minh Ca bị hắn bức bách mà cúi đầu, sống lưng thẳng thắn cũng vì uy áp mà cong lại. Nhìn thấy hai đùi của Minh Ca run rẩy cơ hồ không đứng thẳng được, lúc này Tô Uyên mới đem uy áp thu hồi, lạnh lùng nói, “Lập tức cùng hắn giải trừ khế ước.”


“Vì cái gì?” Minh Ca phát hiện Tô Uyên đối với Hiên Viên Mặc dường như có một loại tâm thái nhất định phải có được.


Một chính một tà, Tô Uyên lại mất công như thế để bắt lấy Hiên Viên Mặc, mà còn không muốn người khác biết, khẳng định là không phải cái mà nhân sĩ chính nghĩa gọi là trảm yêu trừ ma. Tô Uyên đối với Hiên Viên Mặc, rốt cuộc có mục đích gì?


“Thực lực của ngươi thấp kém, cùng Hiên Viên Mặc ký kết khế ước, không chỉ không thể khống chế được hắn, ngược lại sẽ bị hắn phản phệ, đối với ngươi chỉ có hại không có lợi.”


Minh Ca phát hiện Tô Uyên rất có ý tứ, mặc kệ cái gì được nói ra từ trong miệng hắn đều sẽ biến thành có lý, cố tình hắn còn có thể dùng từ ngữ chính nghĩa vô cùng quang minh chính đại, xứng với gương mặt đầy chính nghĩa của hắn, thật làm người khác rất khó để phản bác.


“Làm thế nào để giải trừ?” Minh Ca dứt khoát theo hắn dò hỏi.


“Ngươi chỉ cần tiến vào thần thức của hắn, đem ấn ký ngươi lưu lại trong thần hồn của hắn thu hồi.”


“Ngươi nói ta không cường đại bằng hắn, ta tiến vào thần thức của hắn chẳng phải là tự tìm chết sao?” Minh Ca vẻ mặt mê mang, khiêm tốn thỉnh giáo.


Tô Uyên cứng đờ, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người Minh Ca, kỳ thật có một cái biện pháp càng tốt hơn, chính là đem người trước mắt trực tiếp giết chết. Nàng đã chết, khế ước của nàng cùng Hiên Viên Mặc cũng sẽ chết theo, một lần nữa thoái hóa thành hình thái không có linh trí trước đó.


Tuy rằng cần phải tìm kiếm vị trí của Hiên Viên Mặc một lần nữa có chút tốn công, còn không bằng so với hiện tại. Chỉ là, nhìn gương mặt trước mắt này, hắn làm thế nào cũng không thể hạ thủ được.


Ngón tay trong tay áo khẽ run, hắn cúi đầu, ánh mắt dừng ở tiểu quái thú ngay từ lúc hắn tiến vào liền tránh ở phía sau Minh Ca run bần bật.


“Trên người hắn càng đen, có nghĩa là hắn càng tiếp cận đến ma hóa. Minh Ca, ít ngày nữa hắn liền biến thành ma. Đến lúc đó, chẳng những ngươi sẽ không thể khống chế được hắn, ngược lại sẽ biến thành con rối của hắn.”


Ánh mắt của Minh Ca theo hắn dừng ở trên người tiểu quái thú, “Ngươi, ngươi nói hắn là Hiên Viên Mặc? Sao có thể?”


“Hắn hiện giờ chỉ là hiện ra nguyên hình mà thôi!” Tô Uyên đứng ở nơi đó, gió nổi lên, quần áo hắn nhẹ nhàng nhiên bay, rất là tịch liêu, “Ma oán chi khí sinh ra yêu thú, có thể ở vô hình cho người ta thấy ảo giác, đây mới là bản tính cùng với tướng mạo sẵn có của hắn.”


“Ngươi gạt ta?” Minh Ca theo bản năng liền phản bác, nhưng trong lòng của nàng kỳ thật cũng đã nhận định sự thật này. Rốt cuộc cũng không có ai có thể giống với Hiên Viên Mặc, cả người đều là ma oán chi khí, nghĩ đến chính mình bị Hiên Viên Mặc lừa từ lúc hắn còn trong vỏ trứng cho đến khi lăn ra, đáy lòng nàng nổi lên một tầng lạnh lẽo.


“Vi sư lừa ngươi làm chi?” Tô Uyên cũng không lý giải loại phản ứng kích động này của Minh Ca, “Minh Ca, ngươi là thuần âm thể chất, với hắn mà nói chính là vật đại bổ. Mặc kệ là ăn ngươi, hay là làm ngươi ở bên người hắn, đối với hắn đều có chỗ tốt. Hiện giờ, ngươi lại cùng hắn ký kết khế ước, linh khí trong thân thể ngươi cũng sẽ bị hắn chậm rãi hấp thu. Hắn xem ngươi giống như bình chứa làm dịu ma oán chi khí đang bạo loạn trong cơ thể hắn khi bắt đầu tiến hóa, bằng không vì sao hắn có thể khống chế được chính mình không ăn ngươi.”


Minh Ca cảm thấy dường như thế giới này tràn đầy ác ý đối với nàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu quái thú, “Là thật vậy chăng?”


Tiểu quái vật mắt to ngập nước nhìn nàng, ngây thơ lại vô tội.


Minh Ca càng thêm xác định hắn chính là Hiên Viên Mặc.


“Sư phụ, ngươi bắt hắn tới là để làm cái gì?” Minh Ca bước về phía trước một bước, rõ ràng tin lời Tô Uyên nói.


“Hiên Viên Mặc có thể sinh sôi bất diệt, chính là bởi vì ma oán chi khí không thể tiêu tán trên thế gian này. Vi sư bày ra trận pháp ở chỗ này, có thể đem ma oán chi khí trong thân thể hắn tinh lọc sau đó tiêu tán ở trong thiên địa.”


Tô Uyên vẫn như cũ trả lời hiên ngang lẫm liệt, làm người ta không thể không tin.


Hết chương 45.
11/09/2020

Bình luận

Truyện đang đọc