Thời Sênh và Nam Cung phu nhân đợi đến khi bữa tiệc bắt đầu mới cùng nhau đi xuống, Nam Cung Cảnh đã không thấy đâu, có lẽ anh ta không yên tâm về Tô Y Y.
Đối với loại sự tình xã giao này, Thời Sênh rất không thích, nhưng trong giới thượng lưu này, xã giao lại vô cùng cần thiết.
“Hứa tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, Cảnh thiếu đúng là có phúc lớn, không giống tiểu tử nhà chúng tôi, giờ vẫn chẳng thấy gì.” Một bà phu nhân hâm mộ nói với Nam Cung phu nhân, mấy vị bên cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình.
“Cho nên con dâu tốt là phải sớm tìm.”
“Aizz, cái đó cũng phải xem có phúc khí không mới được. Mọi người nhìn Lâm gia xem, cũng là con dâu tìm từ bé đấy, kết quả thế nào? Làm cả một nhà náo loạn không được yên bình. Aizz, tôi không nói Hứa tiểu thư đâu, Hứa tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.”
Có vài người cứ thích nói lòng vòng quanh co, tưởng người ta nghe không hiểu sao?
Thời Sênh cố gắng nhếch miệng cười, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải khi tỉnh lại đã ở trên xe thì cô tuyệt đối sẽ không tới đây.
Ba người đàn bà là thành một sân khấu, từng này người đàn bà thì không biết sẽ diễn được bao nhiêu vở nữa?
“Bác gái, ba con tới rồi, con đi qua đó một chút.” Thời Sênh nhìn thấy ông Hứa liền lập tức lấy cớ trốn đi.
Những người này có tiền có thế, cái gì cũng có, ngoài thích buôn chuyện ra cũng chỉ thích so đo với nhau.
So cha, so chồng, so con, cứ như thể người nào hơn thì người ấy đẳng cấp hơn vậy.
“Ba.” Thời Sênh đi tới trước mặt ông Hứa, ôn hòa gọi một tiếng.
“Sao con bé này lại tới sớm như thế, sao không ở chung một chỗ với A Cảnh?” Ông Hứa nhìn một vòng không thấy Nam Cung Cảnh đâu thì hơi nghi hoặc.
“A, anh ấy bận rồi.” Nụ cười trên mặt Thời Sênh rất chân thành. “Sao mẹ không tới đây?”
“Công ty chi nhánh có việc nên mẹ qua đó rồi, sao hôm nay nha đầu con lại quan tâm tới ông bà già chúng ta thế? Ba còn tưởng trong mắt con chỉ có tình lang chứ?” Ông Hứa trêu ghẹo, vẻ mặt vui mừng, có thể thấy ông yêu nguyên chủ đến chừng nào.
“Con lớn rồi mà.” Thời Sênh chớp chớp mắt.
“Được được được, nha đầu nhà chúng ta lớn rồi.”
Trái tim cũng thay đổi rồi, không còn như xưa nữa.
Di nguyện lớn nhất của nguyên chủ chính là hiếu kính thật tốt với cha mẹ.
Ông Hứa mang theo Thời Sênh tới chúc mừng sinh nhật Nam Cung phu nhân, sau đó lại đem cô đi dạo một vòng chúc rượu bạn làm ăn, ai cần gặp đều gặp cả.
Ông Hứa rất vui mừng khi thấy con gái hôm nay ngoan ngoãn như thế, quả nhiên đã lớn rồi.
Thời Sênh uống một chút rượu nên đầu hơn chếnh choáng, cô nói với ông Hứa một câu rồi đi ra ngoài vườn hoa cho tỉnh táo.
Vườn hoa của nhà Nam Cung rất lớn, Thời Sênh tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ban đêm gió lạnh làm cho đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
“Vừa rồi em và hắn đang làm gì?” Thanh âm có chút tức giận vang lên làm cho Thời Sênh đang hơi buồn ngủ phải bừng tỉnh.
Thời Sênh xoa xoa mặt, quay lưng nhìn lại phía sau, là một hàng cây, có hai thân ảnh đang đứng phía sau hàng cây đó, bóng dáng mơ hồ.
Giọng nói kia hình như là Nam Cung Cảnh?
“Em… Em không có…”
Thanh âm đánh chết cô cũng không nhận nhầm này là của Tô Y Y.
Hai người này đang làm gì vậy?
“Anh đã tận mắt thấy rồi!” Giọng Nam Cung Cảnh rất tức tối: “Tô Y Y, anh vì tương lai của chúng ta mà nỗ lực, còn em thì làm gì? Quyến rũ đàn ông khác à?”
“Cảnh… Sao anh lại nói em như thế?”
“Anh nói sai sao? Vừa rồi nếu không phải anh xuất hiện thì có phải các người còn tiếp tục nữa hay không? Hả?”
Mắt Thời Sênh lóe lóe sáng, Nam Cung Cảnh nhìn thấy nữ chính và Lăng Hạo làm gì nhỉ? Ôm hay là hôn? Có thể làm Nam Cung Cảnh tức tới hộc máu thế này, chắc là hôn môi rồi?
Trong truyện, nguyên bản Hứa Thừa Nguyệt vẫn luôn quấn lấy Nam Cung Cảnh khiến cho anh ta không thể chạy đi tìm Tô Y Y được.
Lúc đó, nguyên chủ đi kéo Tô Y Y tới trước mặt Nam Cung phu nhân thì cô ta đang ở cùng Lăng Hạo, hai người trốn trốn tránh tránh làm cái gì là rất có khả năng.
Lúc Thời Sênh còn đang chìm trong cốt truyện cũ thì hai người bên kia lại bắt đầu hôn hít nhau.
Đây là cái kiểu chuyển tình tiết gì vậy? Vừa rồi bọn họ nói gì thế? Bảo bảo không nghe được. Cầu xin hãy quay ngược thời gian!
Tiếng hôn môi kịch liệt giữa không gian yên ắng của vườn cây nghe cực kỳ rõ ràng.
Thời Sênh vuốt vuốt cằm, hai người này không phải muốn tiếp tục hành sự ở đây đấy chứ?
Cũng may, Nam Cung Cảnh vẫn còn chút lý trí, lập tức bế Tô Y Y đi, nhìn phương hướng hình như là về phòng anh ta.
Hiện tại nếu cô đi bắt gian thì nhất định sẽ có thể giải trừ hôn ước thành công, trời giúp cô rồi.
Thời Sênh lập tức từ trên ghế nhảy phắt dậy.
“A!” Rồi cô đột nhiên lại ngã ngồi xuống khi thấy ở trước mặt mình xuất hiện một người. Cô vỗ vỗ ngực sợ hãi: “Có bệnh à? Sao đứng sau lưng tôi mà không nói gì hả? Muốn mưu sát bằng cách hù chết tôi đúng không?”
Người nọ cười khẽ một tiếng, thanh âm cực kỳ dễ nghe: “Cô không tức giận à? Cậu ta là vị hôn phu của cô cơ mà?”
Người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, hai tay đút trong túi quần, lười biếng đứng cách cô vài bước, trong ánh sáng mờ mờ, thân hình cao ráo đẹp đẽ của anh ta có chút mờ ảo, không chân thật.
Đôi mắt đó bình tĩnh nhìn cô như nhìn một món đồ quý giá, khóe môi treo một nụ cười nhạt nhẽo.
Cảm nhận đầu tiên của Thời Sênh không phải là anh ta đẹp trai, mà là trên người anh ta phát ra tà khí, anh ta dùng dung mạo của mình để kéo mọi người rơi vào trong tà khí đen tối đó.
Người này rất nguy hiểm.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Thời Sênh, cô không biểu tình thu lại tầm mắt, hỏi: “Anh là?”
Trong cốt truyện hình như chưa từng xuất hiện người này…
[Phát động nhiệm vụ ẩn dấu, cam chịu tiếp nhận.]
Cái gì? Nhiệm vụ ẩn dấu là cái quỷ gì? Cam chịu tiếp nhận là cái quỷ gì?
Hệ thống sao nhà ngươi giống mấy kẻ hiếu thắng ép mua cường bán thế hả?
Nhà ngươi muốn làm trái pháp luật đúng không?
[Nhiệm vụ ẩn dấu: Chiếm được chân ái của Sở Đường.]
Sở Đường? Người này là Sở Đường? Ngươi có nói giỡn không thế?
Trong nguyên gốc, người có tên Sở Đường này cũng không lên sân khấu, nhưng tên của hắn cũng xuất hiện một chút, là người được coi là truyền kỳ của giới doanh nhân.
Sở Đường từng ra lệnh cho thủ hạ tiến hành chèn ép Nam Cung Cảnh, mặc dù không kéo dài nhưng lại liên tục, làm cho nhà Nam Cung tổn thất một chút. Nam Cung Cảnh không biết là ai động tay động chân, đến tận cuối truyện anh ta mới biết người đó là Sở Đường.
Chiếm được chân ái là cái quỷ gì? Làm cho truyền kỳ của giới doanh nhân này yêu cô á? Đùa cái này cũng hơi quá rồi!
[Đúng thế, nếu nhiệm vụ ẩn dấu thất bại, ký chủ trực tiếp bị mạt sát.]
Ngươi giỏi!
Sao không nói là phải chơi trò yêu đương luôn đi!
Hệ thống giả chết không để ý tới Thời Sênh, dù sao những gì cần nói nó cũng nói rồi.
Sở Đường vẻ mặt hứng thú nhìn cô gái ngồi trên ghế, thần sắc từ khiếp sợ biến thành tức giận, lại từ tức giận biến thành buồn bực, hắn còn chưa trả lời, sao cô lại có biểu tình như thế?
“Tôi đi bắt gian, anh có đi không?”
Thời Sênh bật dậy, nói ra lời mời với Sở Đường – đi-bắt-gian.
Sở Đường nhướng mày: “Cô biết tôi là ai?”
Vệ sĩ đang ẩn mình trong bóng tối cằm sắp rớt hết rồi, lại có người dám mời thiếu gia đi bắt gian, bội phục, bội phục.
Thời Sênh hơi hoảng.
A, đúng, anh ta còn chưa giới thiệu, cô không nên tỏ ra đã biết anh ta là ai mới đúng.
Cho nên, cô nghiêm túc lắc đầu, thành khẩn đáp: “Tôi cần một người làm chứng.”
“Được.”
Vệ sĩ lại sợ ngây người lần nữa, thế mà thiếu gia lại đáp ứng rồi! Đáp ứng rồi! Đáp ứng rồi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!