XUYÊN THÀNH RÁI CÁ TÔI DÙNG SỰ ĐÁNG YÊU CHINH PHỤC THẾ GIỚI


Sau đó họ học cách khắc các hoa văn lên đá, rồi khi những dòng nước chảy qua, hoa văn sẽ tạo ra âm thanh với một tần số cụ thể.

Hoa văn được lưu giữ trải qua hơn ngàn năm, dần dần trở thành hoa văn thống nhất chính thức.

Sau khi học xong, có rất nhiều tiên cá chỉ cần xem hoa văn mà không cần nghe âm thanh cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong đó.

Hoa văn cũng tương đương với một loại chữ viết, nhưng điều thuận tiện hơn chữ viết đó là cho dù những tiên cá không có cơ hội học tập hoa văn là cái gì, vẫn có thể giao tiếp bằng cách lắng nghe âm thanh do hoa văn truyền tới.


Bây giờ bọn họ chuyển những hoa văn này lên mạng, thiết lập chúng một chút là hoa văn sẽ tự động chuyển thành giọng nói, đến cả một kẻ mù chữ như Dư Huyễn Tình mà còn hoàn toàn có thể hiểu được ý nghĩa.Rất nhanh cô đã ngộ ra không gian riêng tư này là gì, nơi này lưu trữ thông tin cá nhân của cô: ngày tháng năm sinh - tuổi tác - chủng loài, kết hôn các kiểu,...!Nó giống như chứng minh thư, bên trong còn có thông tin tài sản, số dư tài khoản của cô.

Vừa nghe đến số dư tài khoản là Dư Huyễn Tình lập tức lấy lại tinh thần, hai lỗ tai dựng thẳng lên, ngay sau đó cô nghe được câu tiếp theo: số dư còn lại - “0”.Không có một xu!Lông của Dư Huyễn Tình đều héo rũ cả đi, mà nghĩ lại cũng là chuyện bình thường.

Cô còn chưa trưởng thành, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, huống chi rái cá ở rất xa thành phố, dù có tiền cũng không có chỗ sài.

Thế nhưng, cho dù đang ở thế giới nào thì không có tiền luôn là một chuyện làm cho người ta thấy thật khổ sở.Không gian riêng tư cá nhân đương nhiên cũng không tránh khỏi sự xâm chiếm của quảng cáo, sau khi giọng nói đọc xong thông tin tài sản thì nó lập tức hỏi cô có muốn đi tới liên kết địa chỉ nào hay không.

Dư Huyễn Tình có thể hiểu cách phát âm này nhưng không rõ đó là làm cái gì, vì thế cô tập trung tinh thần hỏi lại, điều này tương đương với việc cô đồng ý mở ra.

Hai giây sau đó, một cái giao diện khiến người ta hoa cả mắt lập tức xuất hiện trước mắt cô dưới dạng lập thể.

Nếu phải mô tả thì cái này giống như đang đi mua sắm trong siêu thị, vô số sản phẩm được xếp thành từng lớp xuất hiện trước mặt, bề ngoài của sản phẩm còn rất chân thật, giống như đưa tay là có thể chạm vào được.


Khi ánh mắt của cô chuyển sang một sản phẩm khác, giao diện sẽ tự động phóng to và hiển thị tất tần tật thông tin của sản phẩm cho cô thấy.Dư Huyễn Tình đờ đẫn một lát, đây là trang web mua sắm sao? Lúc nhìn thấy có internet cô vẫn luôn nghĩ có thể mua sắm trực tuyến hay không, thật đúng là có mà lại còn tiên tiến tầm này.Tầm mắt cô đảo qua đảo lại các loại hàng hóa, cũng không biết tại sao lại chuyển đến khu nguyên liệu nấu ăn.

Nguyên liệu ở nơi này thật sự quá là phong phú, được phân chia vô cùng chi tiết.

Các vùng nước khác nhau chia làm hai loại động vật và thực vật, phía dưới động thực vật lại chia làm nhiều loại khẩu vị.

Cho dù Dư Huyễn Tình không đói nhưng nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy trước mặt thì cô cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Cô cầm lấy con cua đang bò lổm ngổm trên bụng, bẻ càng rồi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa xem.Thì ra tiên cá không ăn đồ ăn sống như cô tưởng, nơi này có rất nhiều đồ ăn chín đã được chế biến! Chiên, rán, xào, nấu đều không thiếu, cũng không có kém món ăn của xã hội loài người là bao, đồ ăn còn được bài trí tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật.


Tiên cá không dùng đồ sứ mà là dùng các loại vỏ sò, đá san hô và ngọc trai đá quý được mài giũa đến sáng bóng mịn màng, nhìn cực kỳ sang xịn.Dư Huyễn Tình nhìn đồ ăn ngon trên đó, trong nháy mắt cảm thấy cua trong miệng không còn thơm ngon nữa.

Thật ra càng của con cua này dài, còn thịt thì béo, nếu nấu lên chắc cũng rất ngọt và ngon, nhưng cô nào có điều kiện như vậy.

Không biết có phải phát hiện ra con cua bên miệng cô hay không, ngay lập tức đã xuất hiện một hàng cua trên giao diện, cua hoàng đế còn lớn hơn cái bụng cô, nó đang vẫy cái càng mập mạp một cách oai phong..


Bình luận

Truyện đang đọc