XUYÊN VIỆT CHI NÔNG GIA VIÊN LÂM SƯ

Edit: Arisassan

Võ công của đám hắc y nhân đều không tồi, hơn nữa từng chiêu phóng ra cũng vô cùng thâm độc, có thể thấy đây là sát thủ chuyên nghiệp.

Võ công của Trì Tu mặc dù hơn hẳn những người này, nhưng vừa phải bảo vệ Hàn Liệt, vừa phải cùng một lúc đối phó với bảy người, dần dần bắt đầu có chút lực bất tòng tâm, cánh tay cũng bị cắt ra vài vết máu. Hàn Liệt tuy không có võ công, nhưng đã từng học một ít phòng lang thuật từ Trì Tu, cậu dựa vào thân thể linh hoạt của mình mà né tránh mũi kiếm hướng tới, cố gắng không làm Trì Tu phân tâm.

Vết thương trên người Trì Tu càng ngày càng nhiều, nhưng y vẫn như cũ bảo vệ Hàn Liệt không để hắc y nhân thương tổn đến cậu, trong lòng Hàn Liệt lúc này vô cùng khó chịu, trông thấy ba thi thể hắc y nhân nằm trên mặt đất, cậu vội vàng nhặt một thanh kiếm lên, chỉ cần có hắc y nhân muốn tiếp cận liền vung loạn một vòng.

Bốn gã hắc y nhân còn lại thấy ba đồng bạn của mình lần lượt bị Trì Tu giết chết, càng điên cuồng công kích hơn, sau khi đối chiến một phen, liền có ý đồ ngăn cách hai người ra, còn chuyên xuống tay với Hàn Liệt, đột nhiên một người bất ngờ nắm lấy cơ hội tránh khỏi Trì Tu mà đâm về hướng Hàn Liệt.

"Hàn Liệt!" Trì Tu hô một tiếng, lập tức xoay người muốn cứu viện, nhưng lại bị ba người khác chặn mất, thanh kiếm Hàn Liệt vung loạn bị đánh văng xuống đất, cậu không thể tránh khỏi mũi kiếm kia, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn người nọ đâm kiếm hướng vào lồng ngực mình.

Trì Tu trông thấy mũi kiếm càng ngày tiến gần tới ái nhân, trái tim co rút mãnh liệt, đồng thời cảm thấy khó thở, y không thể tưởng tượng được nếu mất đi Hàn tiểu miêu thì đời y sẽ trở nên như thế nào, y dùng lực vung kiếm trong tay giết chết một trong ba người đang quây xung quanh, sau đó định tiến lên giải vây, lại bị hai người còn lại liều chết cuốn lấy.

Hàn Liệt cảm thấy mũi kiếm sượt qua tay mình, cậu không nhìn tên hắc y nhân đang đâm về phía mình nữa, mà lại quay đầu nhìn sang Trì Tu đang bị cầm chân. Trông thấy tuyệt vọng cùng thống khổ trong mắt Trì Tu, lòng cậu đột nhiên cực kỳ đau đớn, cậu đã cố gắng lắm rồi, nhưng một người không có võ công như cậu thật sự không thể tránh khỏi mũi kiếm này, chỉ mong bản thân lúc bị đâm sẽ không chết quá nhanh, cậu vô cùng luyến tiếc Trì Tu, ánh mắt lập tức lộ ra cảm xúc quyến luyến đau lòng, cậu biết mình đã thật sự yêu nam nhân này.

"Hưu!" Nhìn mũi kiếm đâm vào thân thể Hàn Liệt, Trì Tu không quan tâm đến an nguy của bản thân, dùng sức vung trường kiếm trong tay, hướng đến sau lưng tên hắc y nhân kia.

Hàn Liệt còn chưa cảm thấy cơn đau trong dự đoán, đã trông thấy hắc y nhân trước mặt ngã xuống đất, hai mắt trừng to, có một thanh trường kiếm đâm xuyên qua thân thể hắn. Hàn Liệt khó hiểu sờ sờ ngực, tuy kiếm đã đâm vào da, nhưng miệng vết thương cũng không quá sâu, thân thể cậu lập tức mềm nhũn, liền ngã ngồi xuống đất thở hổn hển.

Hai mắt Trì Tu đỏ bừng, may là y đã quyết đoán làm thế, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng được, trong lòng tuy đã thở phào một hơi, nhưng cảm giác tim đập thình thịch vẫn chưa biến mất, cánh tay lại bị cắt ra một vết máu.

Lúc y phân tâm cố gắng cứu Hàn Liệt, một hắc y nhân đã tiến sang từ bên cạnh hướng tới cổ Trì Tu, Hàn Liệt vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một màn đáng sợ như vậy, cậu ngừng thở hô to một tiếng: "Cẩn thận!"

Trì Tu bị hai người tấn công cùng lúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, một cú lật người liền sít sao tránh khỏi trường kiếm đang hướng tới cổ mình, Hàn Liệt lúc đó mới thở phào từng ngụm, vừa nãy đúng là muốn hù chết cậu mà.

Nhưng không ai ngờ rằng, trước khi ngã xuống đất, tên hắc y nhân kế bên Hán Liệt lại cố gượng một hơi, nắm trường kiếm bên cạnh lên, dồn lực toàn thân muốn đẩy cậu vào chỗ chết, Trì Tu cảm thấy như máu của mình chợt ngừng chảy trong phút chốc.

Thế nhưng mũi kiếm của người nọ còn chưa đụng vào Hàn Liệt đã bị một nhát phi đao bất ngờ phóng thẳng vào ấn đường, triệt để ngã xuống đất mà chết, Hàn Liệt bị tình huống đột nhiên phát sinh cùng cái chết của người nọ dọa sợ, không thể nhúc nhích, ánh mắt dại ra.

Sau đó xung quanh chợt xuất hiện thêm ba người, lấy tốc độ nhanh nhất chém chết hai người đang vây công Trì Tu, vừa thoát thân xong Trì Tu đã nhanh chóng gắt gao ôm Hàn Liệt vào ngực, thật sự sợ người này sẽ cứ thế mà biến mất khỏi thế giới của y.

Sắc mặt Hàn Liệt trắng bệch, cậu vùi đầu vào cổ Trì Tu, hít sâu hương vị của người này, tựa như chỉ khi làm thế mới có thể giảm bớt nỗi sợ hãi cùng bất lực bên trong lòng mình, hai tay vòng qua ôm thắt lưng Trì Tu một cách chặt chẽ, không muốn buông ra.

Ám Tam nhìn hai người đang ôm nhau mà trong lòng sợ hãi, bọn họ chỉ cần đến chậm một bước, Hàn Liệt đã có thể chết trong tay mấy người này rồi, nếu thế thì hắn thật sự không thể tưởng tượng được Trì Tu sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì. Trong khoảng thời gian được phái tới bảo hộ Trì Tu, hắn cũng biết người này phủng phu lang trong lòng yêu thương tới mức nào, nếu Hàn Liệt mà chết, có lẽ thời cuộc triều chính hiện tại sẽ bị người này thay đổi, hắn vẫn luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của bản thân.

"Ngoan, không sao nữa rồi." Trì Tu cảm thấy thân thể Hàn Liệt run lên nhè nhẹ, y đau lòng hôn hôn mép tóc của cậu an ủi.

Hàn Liệt yên lặng ôm chặt Trì Tu há miệng thở dốc, đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy Trì Tu chính là miếng gỗ nổi duy nhất của mình ở nơi dị thế, chỉ khi ôm lấy miếng gỗ nổi này cậu mới không bị chết chìm.

Trì Tu lại hôn hôn một bên mặt của cậu, giữ đầu cậu đối diện với mình: "Không sao đâu, mọi chuyện đã ổn rồi."

Mắt Hàn Liệt nổi lên một tầng hơi nước, cậu đột nhiên có cảm giác như muốn khóc, không biết là do sợ hãi, hay là do ánh mắt đau lòng cùng cẩn thận của người này, lòng cậu cũng đau theo, cứ như bị ma chướng vậy.

Trì Tu quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua bảy cỗ thi thể trên mặt đất, tên đầu lĩnh kia vừa nói thì y đã nhận ra kẻ đến là ai, không cần tháo khăn che mặt của mấy người này, y cũng đã biết đây là người do ai phái tới.

Đơn giản là y cùng Hàn Liệt hợp tác kiếm tiền với Từ Sơ Ngôn, mượn sức không thành cho nên muốn giết bọn họ sao? Trong mắt Trì Tu ẩn hiện một tia sắc bén chưa bao giờ có, món nợ này y chắc chắn sẽ đòi lại.

Y ôm Hàn Liệt lên ngựa, nói một tiếng "Cám ơn" với Ám Tam rồi cưỡi ngựa đưa người rời khỏi nơi này.

Ám Tam cho hai tên ám vệ một ánh mắt, hai người kia nhanh chóng xử lý tốt tất cả thi thể, tiếp đó liền rời đi, tựa như nơi này căn bản chưa từng phát sinh xung đột.

Bên trong thư phòng của một tòa đại viện thâm u, Từ Sơ Ngôn ngồi trước bàn, ngón tay không ngừng gõ lên mặt gỗ, nghe Ám Tam hồi báo xong, suy tư một lúc rồi hỏi: "Bọn họ là người của ai?"

"Tam hoàng tử." Ám Tam mặt không đổi sắc trả lời.

Tuy sắc mặt Từ Sơ Ngôn bình tĩnh không động, nhưng mắt lại đầy lạnh lùng, hắn thật sự không dám gật bừa đối với hành động của Nguyên Tam, ngay cả người hợp tác kiếm tiền với hắn cũng không buông tha, có phải không muốn cho hắn mặt mũi hay không, đây thật sự quá nóng vội rồi.

"Cẩm Diệp có công đạo gì không?" Từ Sơ Ngôn hỏi Ám Tam.

"Chủ tử nói tất cả đều nghe theo phân phó của ngươi."

"Mượn tay mấy thân thích kia của Hàn Liệt truyền chuyện mỏ vàng huyện Thanh Dương ra, để cho Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử đấu nhau đi." Từ Sơ Ngôn hơi mỏi mệt nhu nhu huyệt thái dương "Đừng để Hàn Liệt cùng nhà mẹ đẻ của hắn liên lụy vào."

"Vâng, còn có phân phó gì nữa không?" Ám Tam hỏi.

"Thương thế của hai người kia có nghiêm trọng không?" Ám Tam vừa rồi không nhắc đến thương thế của hai người, chắc cũng không quá nghiêm trọng, Từ Sơ Ngôn chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút.

Ám Tam thản nhiên nhìn hắn trả lời: "Trì Tu bị thương ngoài da nhiều chỗ, không nguy hiểm tới tính mạng. Hàn Liệt bị đâm một kiếm, thương thế không nặng, nhưng bị kinh hoảng không nhẹ."

"Lúc ấy Trì Tu có phản ứng gì?" Từ Sơ Ngôn nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.

"Tuyệt vọng, điên cuồng, đau lòng, ta cảm thấy như Tam hoàng tử đã đụng đến điểm mấu chốt của y." Ám Tam hồi tưởng lại mạt sắc bén trong mắt Trì Tu, âm thầm kinh hãi, người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Bệnh đa nghi của Nguyên Tam rất nặng, lần này thất thủ, theo tính tình cẩn thận của hắn thì trong thời gian ngắn hẳn sẽ không lại xuống tay với hai phu phu bọn họ, ngươi cứ mau làm cho xong chuyện mỏ vàng đi, chúng ta phải báo đáp hắn thật tốt mới phải." Từ Sơ Ngôn nhếch môi cười lạnh.

"Vâng." Ám Tam nói xong liền biến mất khỏi thư phòng.

Ở bên kia, Hàn Liệt gắt gao ôm chặt Trì Tu, cả người đều chôn trong ngực y, cả lúc lang trung đến đổi dược cũng không buông ra chút nào.

"Này...?" Lang trung cau mày nhìn về phía Trì Tu.

Trì Tu thở dài, kéo người ra khỏi lồng ngực mình, nhìn bộ dáng dại ra của Hàn Liệt, y đau lòng đến mức sắp thở không thông, mèo con của y không nên như vậy. Hôm nay là sơ suất của y, không ngờ Tam hoàng tử lại vội vàng muốn mạng của bọn họ như thế, còn muốn giá họa cho Thái tử, chẳng lẽ hắn nghĩ y cùng Từ Sơ Ngôn ngốc lắm sao?

Áp chế nóng nảy trong lòng, y ôm Hàn Liệt vào trong ngực, cởi bỏ quần áo của cậu, cho lang trung băng bó miệng vết thương của cậu xong, mới dời nửa người ra để lang trung băng bó cho mình, do Hàn Liệt cứ nắm chặt y không buông, nên lúc băng bó xong phải ôm Hàn Liệt sang bên kia để băng bó những vết thương còn lại.

Hàn Liệt tuy vẫn như trước quấn lấy Trì Tu, nhưng lúc y băng bó vết thương cũng biết rời ra một khoảng để tiện cho lang trung rịt thuốc, cậu chỉ sợ đến choáng váng, còn vẫn chưa thể hồi thần từ loại trạng huống đột nhiên ập tới lẫn nỗi sợ hãi trong lòng.

Ở hiện đại cậu chỉ là một người bình thường, đến bây giờ cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, mắt mở trừng trừng nhìn người khác chết ngay trước mặt, bản thân cùng ái nhân còn suýt bị giết chết, kích thích như thế không phải ai cũng có thể thản nhiên tiếp nhận được. Lúc ấy cậu có thể áp chế sợ hãi sâu trong lòng, ép chính mình bình tĩnh trở lại để không liên lụy đến Trì Tu là đã tốt lắm rồi, đến lúc sự tình qua đi, những cảm xúc sợ hãi hoảng loạn bị ngăn chặn kia mới được phóng thích, cậu thật sự bị dọa sợ rồi.

Đến khi lang trung cùng người của Ám Tam rời khỏi, Trì Tu ôm Hàn Liệt lên giường đồng thời ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, ôn nhu nói: "Không cần sợ, có ta ở đây, hết thảy đều có ta ở đây."

"Ừm." Qua một lúc lâu sau Trì Tu mới nghe thấy âm mũi cực nhẹ phát ra từ Hàn Liệt.

Trì Tu chỉ có thể ôm Hàn Liệt vào ngực rồi ngủ, thật lâu sau, người trong ngực mới dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đều, nhưng không bao lâu sau thân hình cậu lại bắt đầu run rẩy, thường hừ hừ vài tiếng trong ngực y, thở suyễn mấy lần, ngủ không hề yên ổn.

Trì Tu đột ngột mở mắt, con ngươi trở nên sắc bén hơn, không trực tiếp tham gia triều đấu không có nghĩa là y không thể làm ảnh hưởng đến thời cuộc, chỉ cần tùy tiện kể những chuyện đã biết ở kiếp trước ra, y tin rằng đảng Thất hoàng tử nhất định sẽ rất thích ý bắt lấy cơ hội này hòng đánh một đòn chí mạng vào đối thủ. Người nọ nếu muốn buộc y phải ra tay, y đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.

Mèo con của y không thích tranh đấu triều đình, cho nên y sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện tranh đấu ngươi chết ta sống của bọn người kia, mà chỉ giúp Thất hoàng tử kiếm thêm ít tiền, đề xuất ý kiến, để hắn nhanh chóng thuận lợi đăng cơ. Nếu y nhớ không lầm, sức khỏe của đương kim Thánh Thượng hiện đã bắt đầu giảm sút, sau khi giải quyết xong chuyện hai năm sau, y sẽ dẫn bé mèo của mình du lịch Tứ quốc đi.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Liệt chậm rãi mở mắt, trải qua một đêm điều chỉnh, tuy đã tận lực làm mình bình tĩnh, nhưng vẫn không thể tiêu tan được. Nhìn thấy Trì Tu đang ôm mình, sắc mặt cậu chợt trở nên trắng bệch, trong lòng mắng kẻ muốn âm thầm giết chết bọn họ một lần, rồi nhẹ tay xoa xoa đôi mày hơi nhăn của Trì Tu.

Tay đang vươn ra thì bị một bàn tay to lớn mát lạnh cầm lấy, Trì Tu mở to mắt nhìn cậu: "Đói bụng à?"

"Không có đói, thương thế của ngươi như thế nào rồi?" Hàn Liệt lấy một tay khác sờ sờ miệng vết thương của Trì Tu, nhăn mặt hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau gì cả, chỉ là một ít vết thương ngoài da thôi." Trì Tu kéo tay cậu lên môi hôn hôn, an ủi: "Yên tâm đi, ta không sao rồi."

Hàn Liệt nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra nhìn Trì Tu, nói: "Ai muốn mạng của chúng ta vậy?"

"Tam hoàng tử."

"Chỉ vì chúng ta hợp tác buôn bán với Từ Sơ Ngôn ư? Lòng khoan dung của người này thật sự quá nhỏ." Hàn Liệt đau đầu nói.

Trì Tu ôm Hàn Liệt thật chặt: "Từ Sơ Ngôn từng đoạt mất rất nhiều sinh ý trong tay hắn, cho nên hắn đã muốn xuống tay với Từ Sơ Ngôn từ lâu, lần này chúng ta đúng lúc cho hắn cơ hội, còn có thể giá họa cho Thái tử, hắn tính làm nhất tiễn song điêu."

"Giá họa cho Thái tử?" Hàn Liệt khó hiểu hỏi.

"Ừ, những kẻ đến giết chúng ta bên ngoài mang danh là người của thái tử, nếu có thể châm ngòi mâu thuẫn giữa Từ Sơ Ngôn và Thái tử, hắn sẽ đạt được mục đích của mình, còn có thể thuận tiện giải quyết luôn hai tiểu nhân vật giúp Từ Sơ Ngôn kiếm tiền như chúng ta."

"Ai, thật là phức tạp mà." Hàn Liệt thở dài, bọn họ đúng là điển hình của bùn bên ao cá đây: "Có lẽ trong mắt hắn chúng ta chỉ là những con kiến, nhưng hắn chưa từng nghe qua câu nói, đê dài ngàn dặm tất có tổ kiến sao?"

[*còn có thể hiểu là con đê dài ngàn dặm cũng có thể bị vỡ vì một tổ kiến, ý chỉ những thứ tuy nhỏ nhưng có thể gây ra ảnh hưởng lên những thứ lớn hơn]

"Những vết thương của ngươi cũng không thể nhận không được, thù này chúng ta nhớ kỹ, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới thôi." Hàn Liệt hung hăng nói, thấy Trì Tu ôn nhu cười nhìn mình, nhớ lại bộ dáng che chở cậu của y hôm qua, trong lòng đột nhiên trở nên lo lắng, nỗi lo lắng cuối cùng chưa bị xua tan: "Khi nào thương thế của ngươi đỡ hơn, chúng ta tới chỗ Từ Sơ Ngôn nói chuyện ôn tuyền sơn trang đi."

"Hàn Liệt." Trì Tu bất ngờ hô.

Hàn Liệt khó hiểu nhìn Trì Tu: "Sao vậy?"

"Sau này ngươi không cần quan tâm đến mấy chuyện phiền phức đó, ngươi không cần phải làm mấy chuyện mà mình không thích, tất cả đều có ta ở đây, ngươi chỉ cần sống thật vui vẻ hạnh phúc là được." Trong mắt Trì Tu mang theo thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Hàn tiểu miêu của y phải luôn dương quang sạch sẽ, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, vui tươi hớn hở mà nhìn y.

Hàn Liệt vừa nghe xong câu đầu đã cảm thấy tim mình tê dại, nỗi sầu trong mắt cũng nhanh chóng biến mất, cậu tựa đầu chôn vào cổ Trì Tu cười khẽ, cười xong lại híp mắt lại, con ngươi vô cùng trong suốt, rồi nhìn thẳng vào mặt nam nhân khiến cậu không thể không yêu này.

"Ý ngươi là, sau này ngươi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ta chỉ cần xinh đẹp như hoa sao?" Hàn Liệt chớp chớp mắt cười nói: "Cơ mà bản công tử đã vô cùng tuấn lãng rồi, không cần ở nhà xinh đẹp như hoa nữa đâu."

Trì Tu cười khổ không nhìn cậu, da mặt của bé mèo này sao có thể dày như vậy chứ, dày đến mức đáng yêu, khiến tâm y ngứa vô cùng.

Hàn Liệt nhíu mày, lại lộ vẻ mặt ngạo kiều không vui: "Bản công tử là thế đấy, chẳng phải là phu phu bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi sao?*"

[*đổi lại từ câu phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi (夫妻本是同林鸟,大难临头各自飞), ý chỉ vợ chồng như chim ở chung một rừng, bình thường vô cùng gắn bó, nhưng lúc gặp nạn thì mỗi người tự bay đi, tự mình lo thân mình (nguồn: google)]

"Ta không có ý này, ta chỉ hy vọng ngươi có thể ở dưới cánh của ta, sống một cuộc sống thật hạnh phúc là được." Trì Tu bất đắc dĩ cười nói.

"Không cần, ta yêu ngươi, nên phải cùng ngươi trải qua mưa gió, rồi cùng ngươi đi ngắm cầu vồng, ta muốn luôn được sánh vai với ngươi, ngươi hiểu không?" Trong đôi mắt trong suốt sáng rỡ của Hàn Liệt hiện lên thần sắc nghiêm túc.

Trì Tu kinh ngạc nhìn cậu, không thể che giấu được vẻ khiếp sợ trong mắt, tâm cũng cảm thấy vô cùng khoái hoạt, y nghĩ nghĩ rồi nói: "Được, chúng ta sánh vai nhau mà đi."

"Ngươi vừa mới nói, ngươi cái gì với ta vậy nhỉ?" Trì Tu tới gần bên tai Hàn Liệt cười hỏi.

Lỗ tai Hàn Liệt đột nhiên đỏ bừng, cậu nhẹ nhàng đẩy Trì Tu ra, nguýt y một cái: "Không nghe được thì thôi."

Nếu chuyện này không phát sinh qua, thì cậu vẫn sẽ như trước, cho rằng chỉ vì mình muốn có một gia đình tại dị thế này nên mới thích Trì Tu, nhưng trải qua một lần đồng sinh cộng tử, cậu mới phát hiện, hóa ra bản thân đã yêu nam nhân này từ lâu rồi.

"Thật ra ta chỉ muốn nói, ta cũng yêu ngươi." Trì Tu hôn hôn khóe môi Hàn Liệt, cười nói.

Hàn Liệt không ngờ tên Trì Tu muộn tao có thể nói ra mấy lời tâm tình như vậy, người này nếu nói thương cậu, thì chắn chắn đã thật sự yêu cậu, đây là đang thổ lộ với mình sao? Trong lòng cậu nhất thời cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Đúng là không còn cách nào khác mà, ai bảo ta có mị lực quá cơ chứ." Bị ánh mắt nóng rực của Trì Tu nhìn chằm chằm, Hàn Liệt cũng hơi ngại ngùng, liền nhẹ nhàng hất cằm lên, nói đùa một chút.

"Phụt, đúng thế, ngươi cực kỳ có mị lực." Trì Tu cười hùa theo.

"Ngươi cười cái gì, ngươi... Ưm..."

Hết chương 51

Bình luận

Truyện đang đọc