Sáng hôm sau,mẹ tôi có hỏi về việc tôi cắt tóc,tôi cũng trả lời qua loa rồi xin phép mẹ đi làm.
Ngày ngày vẫn thế trôi qua,gặp lại nhau một lần rồi chúng tôi lại mất liên lạc ngay trong tối hôm đó.Thực sự có đôi chút hụt hẫng.Cuộc sống vẫn ồn ào,cô đơn và buồn như vậy.Quân và Bích Ngọc trở về lại Hà Nội.Sau chuyến đi du lịch lần này,dường như Ngọc đã cảm thấy sự thay đổi từ Quân.Cô ấy dường như sinh nghi.Con gái mà,khi yêu họ khác lẮm,chỉ muốn người đàn ông của họ mãi mãi thuộc về họ mà thôi.
"Anh từ lúc về đến đây,anh lạ lắm"
"Em suy nghĩ quá nhiều rồi"
"Anh đừng có giấu em nữa.Khi hết yêu rồi người ta sẽ luôn tìm mọi cái cớ"
"Vậy sao.."
"Anh nói vậy ý gì"
"Giữa chúng ta tồn tại hai chữ Tình yêu sao"
[.......]
Quân cậu ấy cũng biết làm cách nào để có thể liên lạc được với tôi.Cậu ấy cũng đã trưởng thành,biết phải làm như vậy,cậu ấy không còn là chàng trai tuổi 17 tuổi cứ mải chạy theo tình yêu nữa.
Một buổi tối tôi mở cửa,ngẮm nhìn những ngôi sao đang trên bầu trời ấy.Tôi giống như mặt đất,còn QuÂn giống như những ngôi sao ấy,và điều hiển nhiên rằng tôi sẽ mãi mãi không chạm vào được.
Mẹ tôi bị tiền sử bệnh hen suyễn.Và hôm ấy,mẹ đã bỏ tôi mà đi một cách bình yên như vậy.Thi thể mẹ được bệnh viện đưa về,dù đau khổ nhưng tôi vẫn cố gắng lo tang lễ đầy đủ.Thế là người yêuu thương tôi cuối cùng cũng bỏ tôi mà đi.Trên thế gian này chỉ còn duy nhất một mình tôi.Lâu dần nỗi đau ấy trở thành vết chai sạn gim sâu trong trái tim.Tôi trở lên trầm mặc hơn,khép mình lại với tất cả mọi thứ xung quanh.
Còn nhớ sau khi tổ chức tang lễ cho mẹ xong,trong túi của tôi còn vỏn vẹn đúng 500 nghìn.Đến tiền nhà tôi cũng chẳng lo được nữa.Tôi đành gom lại số tiền mà người ta đến viếng mẹ để chuẩn bị trở ra ngoài Hà Nội,bắt đầu cuộc sống mới
Lúc biết tin tôi sắp rời đi,cÁi Phươngcũng không nỡ cho tôi đi
"Ở đây công việc ổn định,ít ra mày còn có tao,ra đó chi không biết nữa"
Tôi đành cười gượng rồi nhìn ra khoảng không vô định.
"Cậu bảo tao ra đó,giờ tao làm gì còn ai.Bên nội thì từ lâu đã cắt đứt liên lạc kể từ khi bố mẹ li hôn.Đến khi mẹ mất,họ cũng chẳng đến thắp được nén hương.Nay chỉ còn mỗi cậu mợ ngoài Bắc,tao ra đấy,làm ăn công việc ổn định tao lại về thăm mày"
"Mày phải sống thật tốt đó con quỷ"
"Nhớ rồi”
Hai đứa ôm nhau khóc nhiều lắm.Tạm biệt tôi ở bến xe khách mà nó cứ mít ướt hoài,làm tôi không nỡ bỏ nó mà rời đi.Kể cũng đúng thôi,nó là con bạn thân nhất của tôi.Cũng may mà quen được Phương,chứ nếu không cuộc đời tôi chắc còn buồn hơn thế nữa
"Đi ra ngoài ấy,mọi thứ lạ lẫm nhất định phải giữ sức khoẻ,cũng đừng nhịn ăn mà bệnh nhé"
"Tao đã từng học ở đó 3 năm rồi mà,nên mi yên tâm"
"Hẹn gặp lại,nhất định phải về thăm tao nha"
"Giữ gìn sức khoẻ"
Tôi không đi máy bay mà chọn đi xe khách.Đi đường dài,phải mất 15 tiếng tôi mới ra được đến Hà Nội.
Hà nội chiều đón tôi bằng 1 cơn mưa nhẹ.Thời tiết lúc này có lẽ hơi se se lạnh,cái mùi hương hoa sữa thơm thoang thoảng lại làm tôi nhớ tới Hà Nội của 5 năm trước.
Tôi kéo hành lí,bắt vội chiếc taxi kẻo bị ướt người.Nếu hôm nay mà trời không mưa thì đáng lẽ tôi chọn đi xe ôm cho tiết kiệm rồi.
"Chú cho con đến chỗ phường Thịnh Liệt,quận Hoàng Mai với ạ"
"Lên xe đi con"
Ngồi trên xe,tôi cố tham lam nhìn hết quang cảnh của Hà Nội.Vẫn dịu dàng và đẹp đẽ đến như vậy.Tôi bỗng chợt mỉm cười.Chẳng biết tại sao tôi lại như vậy.Chắc có lẽ ở Hà Nội có cậu ấy,có người tôi thương.
Tôi nhắn cho cậu Tú tin nhắn báo tôi đã tới nơi.20 phút sau,taxi dừng trước một con ngõ nhỏ.Tôi nói chú tài xế cho tôi xuống ở đây,còn đoạn đường còn lại tôi sẽ tự đi bộ vào.Sau khi thanh toán tiền và đợi chiếc xe rời đi,tôi mới tiến sâu vào con ngõ nơi nhà cậu đang ở
Lúc này trời cũng ngớt mưa,từ xa xa tôi đã trông thấy dáng người nhỏ nhỏ mà nhanh nhẹn của Cậu.Cậu Tú chạy ra,cầm trên tay chiếc ô
"Quỳnh đi đường mệt không à,vào nhà nhanh kẻo ướt"
"Vâng"
"Đưa hành lí cậu cầm cho"
"Dạ,con tự cầm được mà cậu"
"Cậu nói phải nghe,sao cứ muốn cãi lời là thế nào"
Tôi đành bất lực để cậu kéo vali rồi mau chóng di chuyển vào nhà.Nhà cậu mới mua,tại vì kinh phí hạn hẹp nên cũng không đưoc rộng cho lắm.Đập ngay mắt tôi lúc này là Mợ Phước đang ngồi nhặt rau ở gần ghế sofa.Thấy mợ,tôi liền cười và chào to
"Con chào mợ"
Ấy vậy,mợ chẳng thèm đáp lại lời chào hỏi của tôi.Chỉ liếc mắt sang bên cậu Tú đang bê 1 chồng hành lí lềnh khềnh.
"Bao nhiêu đồ sao để cậu bê một mình thế kia"
Cậu Tú thấy vậy nhanh chóng giải nguy
"Cháu nó đi đường về mệt,tôi hộ tí không sao.Mình không phải lo"
"Lo chứ sao không lo.Nhà đã chật nay lại thêm người nữa thì sống sao nổi"
Nói xong,mợ lấy rổ rau đi vào trong bếp.Cậu Tú sợ tôi buồn nên cũng đến vỗ vai động viên
"Mợ từ trước đến giờ tính như vậy.Chứ trong bụng không nghĩ gì đâu,con đừng để ý nhé.Mà nhà này hơi chật không có phòng riêng nên cậu cho con ở cùng cái Hoài nhé"
"Dạ,cậu cho con ở nhờ như vậy là con vui rồi.Còn tiền sinh hoạt hàng tháng con sẽ đưa cho mợ ạ"
"Ai lại làm thế,con cháu trong nhà"
"Không được,chuyện gì ra chuyện đó.Cậu mà từ chối là con không ở đây nữa đâu"
"Thôi được rồi,tuỳ con vậy"
"Vậy con xin phép nên phòng chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc ạ"
"Để cậu đưa con đi"
"Con cảm ơn"
Cậu là em trai của mẹ.Cậu cũng nghèo nhưng mà tình cảm lắm.Thương tôi hết mực.Khi mẹ tôi mất,cậu cũng sắp xếp vào,nhưng lại phải đi ngay vì bận công việc ngoài này,không ở lâu được.Sợ tôi 1 mình bơ vơ ở Đà Nẵng nên cứ bắt tôi phải ra ngoài Hà Nội với cậu.Đối với tôi,cậu Tú không khác gì người bố thứ hai,Trong khi người bố ruột mà đã bỏ rơi tôi và mẹ thì không biết đang ở nơi đâu.