ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

Trong khoảnh khắc, sương mù như bao phủ toàn bộ khuôn mặt của Phó Hàn Tranh.

"Buông."

Thanh âm lãnh khốc sắc nhọn như có thể xuyên thủng cả một khối băng, khiến cho mọi người ở đây không rét mà run.

Mạnh Như Nhã giật mình, không biết là cố ý hay vô tình, cô hất tay rơi cả bát cháo xuống đất.

Phó Hàn Tranh chậm rãi nghiêng đầu liếc nhìn bát cháo vỡ đổ vương vãi khắp sàn, sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng đến nỗi cả phòng họp nháy mắt bị bao trùm bởi bầu không khí áp suất thấp.

Tuy nhiên, Mạnh Như Nhã lại không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Cầm hộp cơm đặt lên bàn, cô tự tay mở ngăn giữ nhiệt ra, nói bằng giọng yểu điệu tủi thân "Anh gần đây công việc bận rộn, ăn loại cháo kia sẽ không đủ dinh dưỡng. Dì nói dạo này anh không hay về thăm nhà, nên đặc biệt dạy tôi nấu món canh của dì. Có lẽ vẫn thua kém tay nghề của dì một ít, nhưng anh có thể nếm thử chút xem, nhé"

"..."

Phó Hàn Tranh thậm chí không nhìn bát canh nóng đặt trước mặt mình, kìm nén cơn giận nói "Cầm lấy đồ của cô rồi ra ngoài."

Mạnh Như Nhã trước kia bởi vì chuyện của MG mà làm Phó Hàn Tranh không hài lòng, nhất định cự tuyệt giúp đỡ thương lượng, khiến cô chỉ có thể tự bồi thường một khoản tiền lớn.

Hiện tại, đương nhiên càng phải tận lực tăng cường mối quan hệ của hai người.

Vị trí của Phó phu nhân bây giờ, cũng phải cố gắng bao nhiêu năm mới có được, đâu thể dễ dàng cam tâm nguyện ý bán rẻ tiện nghi cho kẻ khác.

"Phó tổng, món canh này được hầm trong nhiều giờ, so với một chén cháo hoa vẫn là bổ hơn nhiều. Anh uống mới không phụ lòng tốt cùng sự quan tâm của tôi và dì."

Sắc mặt của Phó Hàn Tranh đã lạnh lẽo đến cực điểm. Giám đốc điều hành nhìn vào mà sợ hãi, liên tục hướng về phía bát canh biểu tình "Tôi không dám ăn, một chút cũng không dám", vạn nhất hành động thừa thãi làm Phó tổng ngứa mắt phẫn nộ lại mất cả "miếng cơm thật" cho mà xem.

Mạnh Như Nhã! Thế này là đang cố tình hại chết bọn họ rồi.

Cũng không dễ dàng gì. Bởi có được bữa trưa của cô bạn gái nhỏ nên Phó Hàn Tranh cả ngày hôm nay mới duy trì được tâm trạng tốt.

Nhưng Mạnh Như Nhã lại chạy tới "húp" bát cháo người khác. Buổi chiều họp bàn kế hoạch dự án xong bọn họ có còn sống được không?

Mạnh Như Nhã đứng chết trân ở đây, sững sờ khi thấy vẻ mặt của Phó Hàn Tranh khó chịu mà đanh lại. Cô không nghĩ đánh đổ bát cháo lại là chuyện lớn.

"Nếu như anh thích ăn cháo trắng đến vậy, ngày mai tôi sẽ nấu một bát. Nhưng cháo trắng không có dinh dưỡng, tốt hơn hết vẫn là đừng ăn."

Phó Thời Khâm nhìn loại tình hình này liền nhận ra có gì đó không ổn, vội thông báo cho Từ Khiêm vào dọn dẹp cục diện rắc rối này.

Từ Khiêm tiến vào, lấy canh từ tay Mạnh Như Nhã đổ hết vào một cái hộp nhựa nhỏ, đậy nắp lại, nói: "Quản lý Mạnh, mời ra ngoài."

Thấy cô vẫn còn đứng lì tại chỗ, Phó Hàn Tranh lạnh giọng "Mang đến chỗ bảo vệ canh gác, đút cho chó tuần tra ăn."

"Phó tổng, chỉ là một bát cháo nhỏ thôi mà.." Mạnh Như Nhã hoảng hốt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Bản thân cô buổi sáng bận tối mặt, dư thời gian buổi trưa lại dành cả để nấu súp. Anh không cảm kích còn chưa nói, cư nhiên lại làm bẽ mặt cô trước một nhóm nhân viên cấp cao của công ty.

Giám đốc điều hành hướng về phía Từ Khiêm nháy mắt liên tục, thầm yêu cầu anh nhanh nhanh mà đưa cô ta ra ngoài.

Một bát cháo thôi à?

Đó có phải là bát cháo bình thường đâu?

Là cháo của bạn gái Phó tổng đích thân làm, tràn ngập tình yêu thương ngọt ngào và sự quan tâm, lại rất bổ dưỡng cho dạ dày, không quan trọng sao được. Đây là để cho họ thấy vị thế của cô bạn gái trong lòng Boss đại nhân, cũng là dằn mặt Mạnh Như Nhã năng lực có hạn.

"Còn nữa, ngoại trừ công việc, tôi không muốn thấy Quản lí Mạnh xuất hiện ở trên tầng này." Phó Hàn Tranh lạnh giọng, không hề tỏ ra một chút thương xót nể mặt lưu tình.

Mạnh Như Nhã khóc lóc đi ra khỏi phòng họp, nhìn thấy Từ Khiêm thực sự đang đưa món súp cho trợ lý, mà người này cũng đang cấp tốc mang xuống chỗ nhân viên bảo vệ cho chó ăn.

"Quản lí Mạnh, lời của boss, cô đã nghe thấy rồi đấy. Đừng làm khó mọi người."

Mạnh Như Nhã tức giận đến nỗi cả người phát run, hận không thể giậm chân mạnh hơn nữa. Bước nhanh đến thang máy, cô nhìn thấy hộp cơm không phải là những món ăn đã được đặt trước. Là người khác cẩn thận làm, không phải mấy món đặt nhà hàng.

"Chẳng lẽ.. là người phụ nữ đó?"

Trước giờ, trong công ty vẫn có nhiều lời đồn Phó Hàn Tranh đi mua nhẫn để cầu hôn người bạn gái kia.

Dạo gần đây, bởi vì bị xoay quanh mấy chuyện phiền toái của MG nên cô không để ý lắm. Xem ra cô phải tìm đến tiểu tiện nhân chết tiệt kia mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi