ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

Tình hình chung, đều là tập trung quay tất cả nội cảnh trước, sau đó mới ra ngoài quay ngoại cảnh.

Cảnh đêm nội cảnh thứ hai, là cảnh tình cảm giữa Cố Trường Phong và nữ chính Lâm Thanh Tuyết.

Vai diễn Lâm Thanh Tuyết của Lê Hinh Nhi trong phim là quận chúa ở triều đại Nam Tống, nhưng tư chất hơn người nên được các cao nhân giang hồ thu về làm đệ tử thân truyền.

Sau khi trưởng thành, thanh nhã xuất trần, lại cơ trí đa mưu, là "Nữ Gia Cát" tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ.

Bản đồ kho báu của Minh Nguyệt Giáo thật sự không ở trong tay Cố Trường Phong, mà là ở trong tay Lâm Thanh Tuyết.

Bởi vì tin tức bị lộ ra ngoài, cho nên Cố Trường Phong mới tung tin bản đồ kho báu ở trong tay hắn, hấp dẫn rất nhiều người muốn đoạt lấy đến đuổi giết hắn, chính là vì muốn giúp Lâm Thanh Tuyết có thể an toàn thuận lợi tìm được kho báu.

Khó báu này sau khi tìm được sẽ trở thành quân lương của Nam Tống, dùng để gia tăng quân bị chống lại thiết kỵ Mông Cổ sắp tiến vào Trung Nguyên.

Cảnh đêm này, chính là một đêm trước ngày Cố Trường Phong bắt đầu bị đuổi giết.

Cố Trường Phong thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, Lâm Thanh Tuyết nhận được tin tức vội vàng chạy tới, mở cửa ra đã đối mặt với Cố Trường Phong đang chuẩn bị đi.

"Trường Phong sư huynh!"

Phó Thời Dịch kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Tuyết mới tới, trầm mặc thật lâu.

"Cắt!" Đạo diễn Dịch An la lớn.

Lê Hinh Nhi ra ngoài, sau khi các bên đã vào chỗ hai người lại diễn thêm lần nữa.

Nhưng diễn đến khi hai người gặp mặt, đạo diễn Dịch An lại vô tình hô.

"Cắt!"

Sau khi NG liên tiếp ba lần, đạo diễn Dịch An không thể nhịn được nữa mà kêu hai người qua.

"Lâm Thanh Tuyết, cô là nữ Gia Cát không thua kém gì nam nhân trên giang hồ, không cần diễn thành yếu mềm như vậy, phải cơ trí đa mưu, phải đại khí.."

Phó Thời Dịch nghe xong gật gật đầu, nói phụ họa.

"Đúng, tôi cũng nghĩ cô ấy không diễn tốt."

Đạo diễn Dịch An thấy anh còn tâm tư đi nói người khác, càng giận sôi máu, giơ kịch bản trong tay lên, hận không thể đánh cho anh một cái.

"Tệ nhất chính là anh, Cố Trường Phong yêu Lâm Thanh Tuyết, anh khi nhìn thấy nàng đến phải kiềm chế kinh hỉ, là yêu nhưng lại khó mở miệng, là dứt khoát vì nàng mà không màng sinh tử, anh diễn không khác gì một cái đầu gỗ.."

Phó Thời Dịch nghe xong, nhìn Lê Hinh Nhi trong vai Lâm Thanh Tuyết.

Biểu cảm trên mặt đều đang nói: Đạo diễn, tôi làm không được a!

Đối với khuôn mặt này của Lê Hinh Nhi, phải thầm mến cô, vì cô chịu chết, anh căn bản là không nhập vai được a.

Không hề bất ngờ, làm thêm hai lần nữa, hai người vẫn là NG.

Đạo diễn Dịch An bị hai người làm tức đến đau đầu, nói với trợ lý.

"Mộ Vi Vi ở đâu rồi, gọi cô ấy đến đây một chuyến."

Vì thế, Mộ Vi Vi vừa mới luyện công xong với đạo diễn võ thuật đang chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi, lại bị trợ lý đạo diễn gọi tới hiện trường quay phim.

Đạo diễn Dịch An đưa kịch bản cho cô, nói, "Cảnh phim này, cô từng chuẩn bị qua không, diễn cho bọn họ xem một lần đi."

"Tôi.. Diễn qua một lần?" Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật.

Để cho một nữ phủ là cô diễn cho hai diễn viên chính xem, đây là ngang nhiên đánh vào mặt họ sao?

"Bọn họ vẫn luôn NG, cô tới làm mẫu cho Thời Dịch một lần." Đạo diễn Dịch An nói.

"Nhưng mà tôi là nữ, ông để tôi diễn cảnh tình cảm với nữ chính?" Nội tâm Cố Vi Vi có chút sụp đổ.

Đây là một cảnh tình cảm giữa Cố Trường Phong và nữ chính Lâm Thanh Tuyết, để cô diễn cảnh ái mộ với Lê Hinh Nhi - người mà cô chán ghét cực điểm kia.

Hệ số khó khắn của cái này cũng quá cao đi.

Đạo diễn Dịch An lại tràn đầy tin tưởng vỗ vai cô, "Tôi tin cô."

Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, không cần tin tôi, đến tôi còn không tin mình nữa a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi