ẨN HÔN NGỌT SỦNG: ĐẠI TÀI PHIỆT TIỂU KIỀU THÊ

Cố Vi Vi mở mắt to ra, phản xạ tính hỏi.

"Vì cái gì?"

"Cô giúp tôi vay tiền anh trai, tôi liền nói cho cô ngay." Phó Thời Dịch cười tủm tỉm mà nói.

Cố Vi Vi suy đi nghĩ lại, rồi ngả đầu tiếp tục ngủ.

"Không nói thì đi đi."

"Cô thật sự không muốn biết à?" Phó Thời Dịch dụ hoặc hỏi.

Cố Vi Vi đập gối lên đầu, "Không muốn!"

Đối với chuyện này, cô quả thật có chút tò mò, Phó Hàn Tranh vì cái gì đột nhiên hứng thú với cô.

Chỉ là biết rồi thì sao, còn có thể chia tay hắn à.

"Giờ cô không muốn biết, về sau đừng tới cầu xin tôi nói cho cô, chuyện này chỉ có tôi biết, cả anh Hai cũng không có cửa nha." Phó Thời Dịch còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.

Cố Vi Vi không kiên nhẫn nữa, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại, nói.

"Anh còn không đi mau, tôi liền gọi."

"Tôi đi, tôi đi được chưa, cô giờ không hỏi tôi, sau này đừng có mà hối hận." Phó Thời Dịch sợ cô sẽ gọi cho anh trai mình, liền vọt chạy như ma đuổi.

Cố Vi Vi buông điện thoại, nhưng vì bị Phó Thời Dịch quấy nhiễu nên giờ không còn buồn ngủ nữa.

Phó Hàn Tranh vì cái gì lại thích cô?

Lúc đầu, cô tưởng là vì Mộ Vi Vi lên giường với hắn.

Có lẽ vì hắn bỏ chay thèm mặn, muốn ân ái lần nữa?

Cho nên muốn để cô bên cạnh, tiếp tục hưởng dụng thân thể của cô.

Nhưng lâu nay sống chung một nhà, thậm chí ngủ trên một giường, rõ ràng có khi đều cứng như đá mà anh vẫn không làm gì cô, chứng tỏ anh thích cô không phải vì sắc đẹp và thân thể của cô..

Nhưng nếu là bản thân Cố Vi Vi, Phó Hàn Tranh lại cực bình tĩnh kìm chế giữ mình.

Không thể nào chỉ vì vài lần gặp nhau, liền đối với cô nhất kiến chung tình, còn tận tình che chở cô như vậy.

Khi nãy Phó Thời Dịch rốt cuộc muốn nói cái gì?

A, loại người nói chuyện nửa vời thế này, thật muốn tẩn chết anh ta.

Bởi vì Phó Thời Dịch hồ nháo như vậy, cô dốc lòng suy nghĩ cả tiếng đồng hồ mới chợp mắt.

Cũng may sáng ngày thứ hai là cảnh diễn của nam nữ chính, cô không cần phải dậy quá sớm.

Sáng sớm mới tỉnh dậy, điện thoại liền gửi đến một tin nhắn WeChat.

[ Mỗi ngày phải gọi cho tôi ít nhất một hai lần.]

Là tin nhắn của Phó Hàn Tranh, rõ ràng hắn tức giận là bởi vì hai ngày này hắn gọi cô không bắt máy.

Cô cắn chặt răng, gửi một tin nhắn dỗ hắn.

[ Biết rồi. Anh chăm chỉ làm việc đi. Nhớ ăn cơm cho đúng giờ đấy]

Mạng cô bây giờ nằm trong tay hắn mặc muốn chém muốn giết, nên không dỗ không được.

Lỡ làm phật lòng hắn mà chạy thẳng đến phim trường đưa cô đi hoặc cho người đem cô về, cả hai đều không được a.

Cho nên, ngoài dỗ yên lòng hắn, cô còn biết làm sao đây.

Cố Vi Vi trả lời tin nhắn, đột nhiên nhớ tới mọi khi cô quay phim đều để điện thoại ở chỗ Kiều Lâm. Lỡ Phó Hàn Tranh nhắn đến mà bị Kiều Lâm đọc được thì tiêu đời.

Không được, không được, nên sửa lại tên của Phó Hàn Tranh thì hơn.

Hơn nữa, không thể để người ngoài nhìn thấy hắn lại nghi ngờ là bạn trai.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô liền vào danh bạ và Wechat sửa lại tên.

Mới vừa sửa xong, trợ lý liền tới gõ cửa gọi cô xuống dùng bữa sáng.

Bữa sáng ở khách sạn là tự chọn, cô vừa lấy thức ăn ngồi xuống, Phó Thời Dịch cũng bưng đĩa đến ngồi theo.

Đang muốn cùng cô chuyện trò, lại nhìn thấy điện thoại của cô để trên bàn có một tin nhắn mới.

[ Được, anh rảnh sẽ đến thăm em.]

Nhìn tên của tin nhắn vừa gửi tới, bánh bao vừa nhét vào miệng thiếu chút nữa làm anh ta nghẹn chết, đấm ngực hơn nửa ngày mới nuốt xuống được.

"Tranh Tranh bảo bối, ha ha ha ha ha ha, cô đừng nói với tôi.." Phó Thời Dịch cười đập bàn đập ghế.

Cô đừng nói với tôi đây là anh trai tôi đấy nhé.

"Anh có ý kiến gì sao?" Cố Vi Vi lạnh lùng liếc mắt một cái.

Chữ Tranh đổi thành chữ Tranh, sẽ không khiến người khác hoài nghi.

Hơn nữa chữ Bảo Bối cũng là cách các cô gái đặt cho bạn thân mình, ví dụ như Kỷ Trình cũng đặt tên cô và Lạc Thiên Thiên như vậy.

Cho nên, đổi tên Phó Hàn Tranh thành "Tranh Tranh Bảo Bối", cho dù cô quay phim mà anh có gửi tin ái muội gì cũng đều có thể nói là bạn thân gửi tới..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi