ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Mạc Đình Kiên buông Mạc Hạ ra, đẩy cô bé sang bên cạnh Hạ Diệp Chi, một mình tiến lên, vừa đi vào trong vừa mở đèn trong phòng lên.

Hạ Diệp Chi xoay người đóng cửa phòng lại.

Căn phòng bị che kín không có chút ánh sáng lập tức sáng trưng như ban ngày.

Mạc Đình Kiên dẫn đầu đi đến trước mặt Mạc Đình Phong, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói từ tốn lạnh như băng: “Đã lâu không gặp.”

Hạ Diệp Chi dắt Mạc Hạ đi lên theo.

Cảm giác của trẻ con rất nhạy bén, sau khi Mạc Hạ nhìn thấy Mạc Đình Phong, lập tức có chút sợ hãi trốn phía sau Hạ Diệp Chi, giấu mặt ở sau lưng cô.

Hạ Diệp Chi vỗ vỗ đầu cô bé, nâng mắt nhìn về phía Mạc Đình Phong.

Suốt ba năm nay, cô chưa từng gặp lại Mạc Đình Phong.

Liếc mắt nhìn qua một cái, bị dáng vẻ của Mạc Đình Phong dọa sợ, trên mặt hiện lên một chút giật mình.

Mạc Đình Phong bị chặt đứt một cánh tay, ngồi ở trên xe lăn, nhìn qua cực kỳ gầy, hốc mắt hãm sâu, môi khô nứt, áo lông mặc trên người rộng rãi, cả người chỉ còn lại da bọc xương.

Nếu như gặp Mạc Đình Phong trên đường lớn, Hạ Diệp Chi dám chắc chắn, mình vô cùng có khả năng không nhận ra ông ấy là Mạc Đình Phong.

Mạc Đình Phong thay đổi quá nhiều, suy yếu, già nua, u ám. . . . . .

Không còn khí phách cao nhã của người cầm quyền đứng nơi quyền thế cao nhất trước đây nữa, ngược lại sống như một con chuột trốn ở nơi cống ngầm không dám gặp người.

“Là hai đứa à!” Sau khi Mạc Đình Phong thấy rõ người đến là Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi thì bất thình lình trừng lớn mắt, tròng mắt giống như muốn chui ra khỏi hốc mặt, giọng nói cùn cùn như cưa khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

“Cút! Ai cho hai đứa vào đây, cút hết cho tôi!”

Mạc Đình Phong đưa tay chỉ ra cửa, khóe mắt như muốn nứt ra.

Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, ngồi xuống trước mặt Mạc Đình Phong, hai chân bắt chéo nhau, giọng nói lơ đễnh lười biếng: “Hôm nay tôi cố ý dẫn vợ và con gái đến gặp ông, mới vừa đến mà ông đã muốn đuổi chúng tôi đi, đây là đạo lý tiếp khách của ông sao?”

Mạc Hạ đã bị tiếng rống khi nãy của Mạc Đình Phong dọa sợ, tránh phía sau Hạ Diệp Chi không dám đi ra.

Hạ Diệp Chi vỗ vỗ đầu cô bé, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thời Dũng, bảo Thời Dũng đến dẫn Mạc Hạ ra ngoài.

Thời Dũng vốn đang canh giữ ở bên ngoài, anh ta cũng khá quen thuộc nhà học Mạc, chỉ một lát đã đến đây dẫn Mạc Hạ đi rồi.

Sau khi Mạc Hạ bị dẫn đi, Hạ Diệp Chi đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên bèn kéo cô ngồi xuống.

Hai tay Mạc Đình Phong đang đặt trên tay vịn nắm chặt thành nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.

Hai người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi ngồi song song trước mặt ông ấy, trên mặt là vẻ bình tĩnh và ung dung giống nhau, mấy tháng này Hạ Diệp Chi cũng được bổ dưỡng có nhiều thịt hơn một chút, ngồi cùng với Mạc Đình Kiên, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.

Hận thù và không cam lòng mọc lan ra như cỏ dại trong lòng Mạc Đình Phong, giọng nói ông ấy mang theo sự khàn khàn của chứng tâm thần: “Hai đứa cút ra ngoài cho tôi!”

“Người đâu! Người đâu!”

Cho dù Mạc Đình Phong có rống thế nào, bên ngoài đều không có người đi vào.

Mạc Đình Kiên lạnh lẽo nhìn Mạc Đình Phong đang điên cuồng bên cạnh, cong cong khóe môi: “Thật sự bây giờ ông không có chút kiên nhẫn nào nhỉ, bị kích động dễ dàng như vậy, năm đó, ông còn che giấu sự thật mẹ bị bắt cóc ròng rã mười mấy năm mà.”

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.

Vẻ mặt của anh lúc này lạnh đến thấu xương, cả người đều tản ra cảm giác u ám cấm người đến gần.

Hạ Diệp Chi nhìn ra được, mỗi lần nói đến chuyện của mẹ, trong lòng Mạc Đình Kiên vẫn rất hận.

Anh vẫn không buông xuống được.

Những thiếu sót lúc còn trẻ sẽ để lại rất nhiều dấu vết trong lòng, cuối cùng cả đời đều không thể biến mất.

Mạc Đình Kiên là như thế, bản thân cô chẳng phải cũng như thế sao?

Cô có thể không cần Tiêu Thanh Hà, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hâm mộ người khác.

Mạc Đình Phong vẻ mặt hung ác nhìn Mạc Đình Kiên, giọng nói khàn khàn giống như có hạt cát đang lăn lộn trong cổ họng: “Mày muốn gì?”

“Lời này nên hỏi ông mới phải.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, khẽ khom người về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Đến lúc này rồi, có phải ông vẫn cảm thấy mình không làm gì sai đúng không?”

“Ta làm gì sai chứ? Tất cả những gì ta làm năm đó đều vì bảo vệ Mạc Liên và Tuấn Tú, ta cũng không muốn làm gì mẹ mày! Sao ta biết những người đó lại thay đổi giữa chừng đâu chứ, người sai là mày!”

“Mày ép điên cô ruột của mày, hại chết Tuấn Tú, mày sẽ gặp báo ứng!”

Sức khỏe của Mạc Đình Phong trở nên rất yếu, mới nói hai đoạn như vậy đã thở hổn hển như sắp tắt thở rồi.

Trong mắt Mạc Đình Kiên hiện lên một tia khinh thường: “Cho nên, ông bèn xui khiến Hạ Hương Thảo tới tìm bọn tôi báo thù?”

Mạc Đình Phong đột nhiên trừng lớn mắt nhìn Mạc Đình Kiên, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi: “ta không có!”

Ông ấy biết thủ đoạn của Mạc Đình Kiên, những lúc thế này, cho dù thế nào cũng không thể thừa nhận là ông ấy xui khiến Hạ Hương Thảo đi tìm hai người Hạ Diệp Chi bọn họ báo thù.

“Không cần vội phủ nhận, tôi cũng sẽ không làm gì ông.” Trên mặt Mạc Đình Kiên xuất hiện một nụ cười kỳ dị.

Mạc Đình Kiên vốn không phải người hay cười, bây giờ cười lên thế này, ngược lại càng khiến người ta không yên.

Sắc mặt Mạc Đình Phong chợt biến đổi: “Mày, mày muốn làm gì?”

Ý cười trên mặt Mạc Đình Kiên càng nhiều hơn: “Ba năm rồi ông vẫn chưa ra khỏi cửa, chắc chắn muốn đi ra ngoài xem thử nhỉ, đương nhiên tôi phải giúp ông hoàn thành mong muốn rồi.”

Mạc Đình Phong vừa nghe thấy lời nói của anh, cả người đã run rẩy giống như vừa bị đả kích thật lớn: “tao không muốn đi ra ngoài, tao không muốn ra khỏi cửa!”

Ba năm này ông chưa từng ra khỏi cửa, trừ những nguyên nhân là Mạc Liên bị ép điên, Trần Tuấn Tú bị nổ chết nên quá đau lòng ra, còn một nguyên nhân nữa, là vì ông ấy không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ.

Ông từng là Mạc Đình Phong đứng đầu Mạc thị, có giàu sang vinh dự mà nhiều người hâm mộ, nhưng mà ông bây giờ. . . . . .

Nếu dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của ông ta bị người khác nhìn thấy, những người đó chắc chắn sẽ cười chế giễu ông ta, chê cười nhìn ông ta!

Ông ta không thể để những người đó chê cười nhìn mình được.

Không để những người đó chê cười nhìn ông ta, cách tốt nhất chính là không ra khỏi cửa.

“Không do ông quyết định.” Mạc Đình Kiên đứng dậy, giọng nói lạnh lùng không có chút tình cảm: “Chúng ta vốn có thể sống yên ổn không có chuyện gì.”

Một câu, lập tức kết thúc.

Bọn họ vốn có thể sống yên ổn không có chuyện gì.

Cho dù có giết Mạc Đình Phong, cũng không có thể xóa bỏ hận thù trong lòng Mạc Đình Kiên.

Nếu Mạc Đình Phong có thể yên yên phận phận ở lại nhà cổ, thì đã không xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng mà, Mạc Đình Phong không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn báo thù.

Nếu Mạc Đình Phong muốn chơi, đương nhiên Mạc Đình Kiên sẽ cho ông ấy cơ hội.

Trong lòng Mạc Đình Phong sợ gì, Mạc Đình Kiên biết rõ ràng rành mạch.

Mạc Đình Kiên nói xong, xoay người đưa tay về phía Hạ Diệp Chi: “Đi thôi.”

Hạ Diệp Chi chỉ ngồi nghe anh nói toàn bộ quá trình, đỡ lấy tay anh đứng dậy.

Mạc Đình Kiên dắt cô đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng rống khàn khàn của Mạc Đình Phong: “Mạc Đình Kiên! Mạc Đình Kiên!”

Ra khỏi phòng Mạc Đình Phong, Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Mạc Đình Kiên.

Khuôn mặt anh bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, mặt mũi thoạt nhìn có chút tối tăm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi