ẢNH ĐẾ GẶM CỎ GẦN HANG

"Lạc Miểu, tôi thật sự rất muốn biết cậu làm thế nào để Thịnh Trạch hết sợ chó, rốt cuộc làm sao được?"

Ngô Bách Dương nhìn Tống Thịnh Trạch dắt chó đến đây, quả thực ngạc nhiên muốn rớt cằm, hắn quen biết Tống ảnh đế nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nhìn hắn tiếp xúc với động vật lông bù xù như vậy.

Lạc Miểu đỏ mặt: "Không có đâu, là anh Trạch tự cố gắng, hôm qua anh ấy rất cố gắng thử chơi với Tống Miểu Miểu."

"Cái gì cơ?" Ngô Bách Dương hoàn hảo giải thích cho meme anh da đen dấu chấm hỏi mặt. jpg, "Các cậu gọi con chó này tên gì?!"

Tống Thịnh Trạch cầm dây xích dắt chó: "Tống Miểu Miểu, theo họ tôi, êm tai không?"

Tống Miểu Miểu: "Gâu!"

Ngô Bách Dương trừng mắt nhìn chó ngốc: "Không biết còn tưởng hai cậu sinh..."

"..." Lạc Miểu nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ chót, trên đỉnh đầu như thể đang bốc khói.

Tống Thịnh Trạch không giống cậu, da mặt anh cũng không hề tầm thường, mặt không biến sắc nói: "Ông anh, anh mắng tôi chưa nói, sao còn mắng cả Miểu Miểu chứ?"

Tống Miểu Miểu: "Gâu gâu gâu!"

Ngô Bách Dương lắc đầu: "Bây giờ cậu gọi Miểu Miểu, trời mới biết cậu gọi ai..."

Tống Thịnh Trạch đi qua ôm vai tiểu trợ lý hồng như sắp chín: "Miểu Miểu đương nhiên là gọi bạn nhỏ đáng yêu nhà tôi, Tống Miểu Miểu chính là Tống Miểu Miểu, làm một con chó đực đầu đội trời chân đạp đất nhất định phải gọi đầy đủ tên."

Lạc Miểu không vui, nhỏ giọng kháng nghị: "Em cũng là con trai!"

Tống Thịnh Trạch cúi đầu nhìn cậu: "Ồ."

Tốt lắm, bị coi thường rồi!

Lạc Miểu tức giận sắp thành quả pháo.

"Cậu cũng biết chơi lắm, muốn chơi cũng chỉ có cậu giỏi!" Ngô Bách Dương giơ ngón cái cho Tống Thịnh Trạch, vẫn không kìm được tò mò trong lòng, "Cho nên, rốt cuộc cậu làm sao khắc phục được?"

Hắn nhớ Tống Thịnh Trạch thời đại học cực kỳ ghét động vật nhỏ, thấy cũng đi đường vòng.

Tống Thịnh Trạch lấy điện thoại di động ra, đưa cho Ngô Bách Dương xem, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ầy, màn hình mới của tôi."

Ngô Bách Dương híp mắt nhìn, tầm mắt lập tức bị khuôn mặt chàng trai tươi cười trên màn hình hấp dẫn.

Nói như thế nào đây, nụ cười này nhẹ nhàng khoan khoái xán lạn, nhìn cũng làm người ta muốn cười theo, có cảm giác như được chữa lành.

Trong hình, một góc trong sân, chàng trai hơi ngồi chồm hổm trên mặt đất xoa xoa lưng chó, con chó kia rất ngoan ngoãn mà ăn, hai con mắt lại hướng lên nhìn chàng trai, đuôi cũng vẫy, dáng vẻ trung thành nghe lời, với ánh chiều tà ấm áp, toàn bộ hình ảnh quá hòa hợp, hài hòa đến mức khiến lòng người phát ấm.

Một hình ảnh ấm áp yên ả, người và động vật hoà hợp, có chỗ nào làm người ta cảm thấy chó đáng sợ đâu?

Ngô Bách Dương đã hiểu, bỗng nhiên get được điểm đáng yêu của Tống đại ảnh đế, Tống Thịnh Trạch nhìn thấy trợ lý chơi với chó rất vui, mới khắc phục chướng ngại tâm lý, thành công chấp nhận Tống Miểu Miểu.

Ai, tên con chó này đọc thật sự có hơi kỳ quái...

Ngô Bách Dương nhìn Lạc Miểu, thật đáng tiếc, nhìn thế nào cũng trợ lý này mới thích hợp vai Thẩm Túc Phong nhất, nhìn bức ảnh hắn lại càng có cảm giác đó, nhưng đáng tiếc đứa nhỏ này sợ ống kính...

"Hử!" Ngô Bách Dương phản ứng lại, "Lạc Miểu, không phải cậu sợ ống kính hả? Thịnh Trạch chụp hình cậu, cậu không sao chứ?"

Lạc Miểu nhíu nhíu mày: "Anh Trạch chụp trộm, còn không thừa nhận..."

Ngô Bách Dương không nói nên lời: "Thịnh Trạch à, Tống ảnh đế, cậu xem lại mình đi, chụp trộm người ta còn chưa tính, còn dùng làm màn hình điện thoại di động."

Tống Thịnh Trạch không hề biết xấu hổ, nhún nhún vai: "Tôi còn đăng weibo, bức ảnh đẹp như vậy, rất đáng để tôi chia sẻ với "Đầm lầy"."

Ngô Bách Dương ngạc nhiên nói: "Cái gì cơ? Trời ơi, Côn công công sắp điên rồi!"

Tống Thịnh Trạch nở nụ cười: "Béo thích người khác gọi mình là Côn nương nương, chỉ có anh gọi ổng là Côn công công, khó trách ổng không thích nói chuyện với anh."

"Chà chà, Côn công công quá thảm, một mình cậu bù đắp đủ phiền não bằng mười nghệ sĩ khác." Ngô Bách Dương thương cảm cho Côn Bằng cách đây ngàn dặm.

Tống Thịnh Trạch không phản đối: "Nhưng một mình tôi kiếm tiền nhiều hơn mười người kia, không thiệt thòi đâu."

Ngô Bách Dương mặc kệ anh, lảo đảo đi mất, Tống Thịnh Trạch mới phát hiện tiểu trợ lý bên cạnh đang trong trạng thái hoá đá.

"Cậu sao vậy?"

Lạc Miểu cứng ngắc quay đầu: "Anh Trạch, anh mới vừa nói... anh đăng tấm hình này lên weibo?"

"Ừm, trong một đêm có..." Tống Thịnh Trạch trượt màn hình, "Mười nghìn bình luận."

Tống Thịnh Trạch không nhìn vẻ mặt ai oán của Lạc Miểu, lấy điện thoại di động cho cậu xem, ngón tay còn chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ của cậu trong màn hình: "Không phải cậu sợ ống kính à, tôi trực tiếp chụp như vậy, cậu không biết cũng sẽ không sợ, hiệu quả rất tốt nè, cậu xem, ăn ảnh lắm! Không tệ không tệ."

Không tệ cái gì, anh Côn sẽ giết cậu...

Lạc Miểu đau đầu, trước đó Côn Bằng còn gọi cậu nói chụp cho Tống Thịnh Trạch vài tấm đăng lên weibo để tương tác, kết quả hình ảnh đế còn chưa chụp, bản thân cậu lại được đăng lên, vậy phải làm sao bây giờ...

Đang nói, điện thoại di động ong ong rung lên, hiển thị tên người gọi trên màn hình: Béo.

Xong... anh Côn đến hỏi tội...

Lạc Miểu đang cân nhắc xem mình sẽ bị Côn Bằng đem đi chiên hay hấp.

Tống Thịnh Trạch nhận điện thoại, giọng Côn Bằng truyền tới, nói rất lớn, không cần loa mà Lạc Miểu cũng có thể nghe thấy.

"Thịnh Trạch! Weibo của cậu là chuyện gì vậy?! Không phải đã nói sau này Miểu Miểu vào tay anh à? Sao cậu lại trực tiếp đăng ảnh người ta lên? Cậu muốn cho cậu ấy ra mắt C vị* cũng đừng đăng lên của cậu chứ! Vốn dĩ đứa nhỏ vẫn còn là người chưa ai biết đến, cậu lại buộc định cậu ấy vào cái danh sao tác couple với tên lão làng không thể xào nổi như cậu, cậu bảo anh sau này làm sao tạo dựng hình tượng nữa? Nội trợ hiền đảm nhà ảnh đế hả?"

(*C位: dùng để vị trí trung tâm, vị trí quan trọng, đặc biệt là trong giới giải trí thì vị trí C là sự minh chứng tốt nhất cho thực lực của một nghệ sĩ.)

Tống Thịnh Trạch liếc mắt trợ lý nhỏ, nhanh chóng giảm âm lượng xuống, đi sang chỗ khác nghe điện thoại.

Lạc Miểu đứng tại chỗ ngơ ngác.

Vừa nãy cậu nghe nhầm cái gì sao?

Tại sao anh Côn nói sau này mình sẽ về tay ổng? Cái gì mà ra mắt? Còn tạo hình các thứ? Nội trợ hiền đảm lại là cái gì?

Lẽ nào anh Trạch giữ cậu bên người, không phải đơn thuần muốn để cậu làm trợ lý cho anh thôi? Muốn cho cậu ra mắt??

Ngẫm lại Tống Thịnh Trạch vẫn mong cậu khắc phục chứng sợ hãi ống kính, Lạc Miểu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

Tống Thịnh Trạch và Côn Bằng nói một lúc, cúp điện thoại, khóe miệng câu lên nụ cười hời hợt: "Nội trợ hiền đảm, bị giật mình hả?"

"Không có không có..." Trong lòng Lạc Miểu rối như tơ vò, ngó lơ danh xưng ảnh đế trêu chọc cậu, "Nội trợ hiền đảm" cái gì, thật là làm cho người ta xấu hổ...

Cậu cố gắng thương lượng với ảnh đế nhà mình: "Em sẽ giải thích với anh Côn sau, anh Trạch, anh gỡ bài kia đi..."

"Không gỡ được."

Tống Thịnh Trạch mở khu bình luận, đưa Lạc Miểu xem: "Hết cách rồi, tôi quá nổi tiếng, sức nóng quá cao, bây giờ lời nói kiểu nào cũng có, tôi mà gỡ xuống, cư dân mạng sẽ nói tôi kim ốc tàng kiều*."

(*金屋藏嬌: nhà vàng cất người đẹp - dùng để việc xây hoặc mua một ngôi nhà đẹp, sang trọng để cất giấu người đẹp hoặc người tình bên trong)

Lạc Miểu đọc một cái bình luận, càng thấy không tốt, thực sự là cái gì cũng nói được...

Khu bình luận như phát nổ:

"A a a a! Đầm lấy lớn đăng là ai vậy? Tui muốn có tất cả thông tin về anh trai này trong vòng một phút!"

"Chính là cậu trợ lý trong truyền thuyết! Lần trước video không quá rõ ràng, lần này rất sắc nét nha! Quả nhiên sắc đẹp rất dụ người!!"

"Anh trai thật đáng yêu, muốn cắn một cái!"

"Đây là trợ lý thần tiên nào vậy! Để bên người chẳng lẽ không sợ không cẩn thận sẽ ăn mất luôn hả?"

"Nói không chừng đã ăn hết! Đầm lấy lớn thật quá đáng! Còn gọi người ta là nhóc con!"

"Anh trai vừa đẹp trai vừa hiền lành! Làm cơm siêu ngon! @ Tống Thịnh Trạch V: 【 sáng sớm bị làm tỉnh lại, mà cũng may bữa sáng rất chữa trị [ mỉm cười mặt ][ tranh ảnh ] 】@ Tống Thịnh Trạch V: 【 Hương vị và vẻ đẹp đều mê người như nhau [ màu sắc ][ hình ảnh ]】 "

"Rõ ràng Đầm lấy lớn có ý với người ta! Năm lần bảy lượt trêu đùa! Xưa nay chưa từng thấy ảnh đăng hình người khác bao giờ!"

"Lầu trên nói không đúng! Rõ ràng Đầm lấy lớn còn đăng ảnh người đại diện Côn nương nương mặc đồ bơi [ hình ảnh ][ cay mắt ][ cay mắt ] "

"Anh trai này muốn thoát phân thận trợ lý để ra mắt hả? Đại ảnh đế đích thân xào CP?"

"Mẹ ơi, C ra mắt!"

"Thêm ngôi sao C ra mắt!"

"Thêm ngôi sao C ra mắt! +1 "

"C! Tung hoa!!"

Lạc Miểu cầm điện thoại di động không biết làm sao, xưa nay cậu không nghĩ đến chuyện sẽ cọ nhiệt Tống ảnh đế để nổi tiếng.

Cậu biết rõ bản thân mình đến đâu, gương mặt này dễ nhìn, nhưng sợ ống kính làm sao đóng phim được, cậu chỉ muốn làm trợ lý cho Tống ảnh đế, để ảnh đế nhà mình có thể không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà đóng phim, sản xuất càng nhiều bộ phim xuất sắc, cậu không nghĩ tới có một ngày mình sẽ lộ mặt trước công chúng...

Tâm trạng trợ lý nhỏ buồn bã cũng nằm trong dự liệu của Tống Thịnh Trạch.

Nhưng con người muốn trưởng thành, có một số tình huống phải phá vỡ vùng an toàn của họ không thương tiếc, chỉ có vượt qua khỏi nơi bản thân cảm thấy an toàn, mới có thể buộc mình phải chiến đấu, phải học cách thay đổi.

Nếu đã là cá chép vàng* thì không phải vật trong ao, tại sao lại không sớm ngày đạp gió hóa rồng*?

(*金鳞: kim lân - cá chép màu vàng hay còn gọi, ngoài ra còn dùng để chỉ ánh sáng mặt trời chiếu qua vây cá hoặc trên mặt nước.

*蛟龙: giao long - tương truyền là một loài rồng thần, có thể hô mưa gọi gió, bay trên những tầng mây, không bao giờ xuống sát mặt đất.

*Cả câu này đang dựa trên truyền thuyết dân gian "Cá chép hóa rồng")

Anh nhéo nhéo mặt tiểu trợ lý: "Làm sao? Cậu ghét xào couple với tôi quá hả?"

"Không phải..." Lạc Miểu lắc đầu, "Như vậy, sẽ không tốt cho anh..."

Với chỗ đứng của Tống ảnh đế trong giới hiện nay, có sắc có tiền lại có thực lực - kỹ năng diễn xuất, căn bản không cần thiết phải xào couple với tiểu sinh lưu lượng.

Từ lúc nghe được vài câu Côn Bằng nói trong điện thoại, Lạc Miểu hiểu, Tống ảnh đế có lòng muốn nâng đỡ cậu, đây chính là đang tự hạ thấp bản thân lót đường cho cậu.

Cậu học không giỏi, chưa từng diễn xuất, còn sợ ống kính, công việc trợ lý cũng làm không tốt... Đến tột cùng có tài cán gì...

"Vậy là cảm thấy mình chưa đủ tốt? Không xứng đứng bên cạnh tôi?" Tống ảnh đế cong môi nhìn trợ lý nhỏ nhà mình, ai nha, vành mắt đỏ rồi, muốn xoa xoa ghê...

Lúc này Lạc Miểu gật đầu.

Tống ảnh đế nhịn không được, duỗi ngón tay ra lau đi khóe mắt hồng hồng của tiêu trợ lý: "Buổi tối hôm trước còn nói muốn chung khung hình với tôi mà?"

Lạc Miểu không ngờ Tống ảnh đế còn nhớ lần nói chuyện trước khi ngủ tối hôm ấy, chỗ bị ngón tay cái đối phương chạm vào lập tức nóng lên: "Anh, ngày đó em chỉ nói linh tinh, em không xứng đứng chung với anh đâu, em..."

Một tiếng "anh" này làm Tống Thịnh Trạch thoải mái, anh cười ngắt lời Lạc Miểu nói: "Nếu như không muốn, vậy sau này tôi sẽ không miễn cưỡng cậu nữa, nếu như cảm thấy mình chưa đủ tốt, vậy phải cố gắng khắc phục chướng ngại đi."

Tống Thịnh Trạch nắm cằm nhỏ của cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Đôi mắt này dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp đẽ, mặc dù bây giờ còn toát ra chút mơ hồ, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, Tống Thịnh Trạch gần như có thể tưởng tượng ra, sau khi trong đôi mắt này có mục tiêu rõ rệt, sẽ dần hiện ra hào quang như thế nào.

Tống ảnh đế không cười nữa, nghiêm túc hỏi: "Miểu Miểu, cậu muốn không? Muốn có một ngày có thể thật sự đứng bên cạnh tôi không?"

Lạc Miểu nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy, cậu bỗng nhiên hiểu lời bà lão nói, ảnh đế nhà cậu thật sự không thể nhìn lâu, nhìn lâu vài lần, sẽ bị hút vào...

Như bị đầu độc, lại như bị kích thích khát vọng sâu trong nội tâm, Lạc Miểu nhẹ giọng kiên định nói một chữ: "Muốn."

Tống Thịnh Trạch nhìn cậu vài giây, sau đó mặt giãn ra nở nụ cười, trong lúc nhất thời Lạc Miểu như thể nhìn thấy những đoá hoa mùa hè đang nở rộ.

Cậu nghe thấy ảnh đế đắc ý nói: "Tôi coi trọng người có tự tin, nhanh đi, nhóc con, cố gắng chạy đến cạnh bên tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi