ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Chiếc mô tô xông lên đầu tiên là một chiếc Harley, thân xe đen nhánh, đường cong uốn lượn, không cồng kềnh như mấy chiếc giống hệt nhau phía sau mà nhẹ nhàng nhanh nhẹn như báo săn mồi.



*Harley-Davidson, Inc., hay Harley, là một nhà sản xuất xe máy Mỹ được thành lập năm 1903 tại Milwaukee, Wisconsin. Đây là một trong hai nhà sản xuất xe máy lớn của Mỹ đã sống sót qua cuộc Đại suy thoái, công ty kia là Indian.

Nhưng nó cũng không thiếu phần mạnh mẽ, nó như hóa thành tia sáng mà gào thét lao tới.

Tên lái xe thấy phía trước có người không biết sống chết đứng ở giữa đường hút thuốc, lập tức hưng phấn rú lên một tiếng như sói tru, hai tay vặn ga, ống bô phun ra khói trắng và cả tia lửa, sau khi được cải tiến tiếng xe ồm ồm muốn điếc tai, chiếc xe lao đến như mũi tên bắn khỏi cung.

Mấy tên đồng bọn thấy thế càng phấn khích rú lên: “Đụng! Đụng đi!”

“Đâm chết cmn cho tao.”

“Cụt tay cụt chân tao cho mày tiền!”

“Đánh cược không?”

“Cược!”

“Tao cược nó gãy hai chân.”

“Một chân!”

“Tao cá nó sẽ sợ tè ra quần ha ha ha…”

Bọn chúng dừng phía sau cách đó không xa, không kiêng dè gì bàn tán với mấy cô gái đang dựa vào vai chúng như nằm sấp, có người hỏi sao hai tên quẹo vào ngõ nhỏ còn chưa về. Bên cạnh có tên trả lời: “Không chừng chúng nó đang ch*ch nhau… Tao cá là thằng nhãi kia sẽ né.”

Cả bọn hăng hái dạt dào, rõ ràng chúng thường chơi trò đâm xe thế này.

Ánh sáng chói mắt và tiếng xe máy ầm ĩ đến gần, Lý Toản nheo mắt, hắn chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ của chiếc xe. Điếu thuốc đã cháy một phần ba, gió đêm thổi nhẹ, tàn thuốc rơi xuống đất.

Trong chớp mắt khi tàn thuốc rơi xuống đất, chiếc Harley lướt gió chớp mắt đến trước mặt Lý Toản, hai tay hắn nắm chặt gậy bóng chày, chân dịch hai bước, vừa lúc né qua bánh xe nhào tới với vận tốc cực lớn. Gậy bóng chày như mang theo sức nặng ngàn cân vung ngang lên, sát qua đầu xe, kính chiếu hậu vỡ làm hai, mảnh kính vỡ văng ra, hình ảnh như thước phim chiếu chậm, biến hóa từ từ rồi đột nhiên phóng đại.

Mảnh kính vỡ bay ngang, bánh xe quay tít ngã nhào, ánh sáng chói mắt, cộng thêm nét mặt của đôi nam nữ trên xe, từ nụ cười phách lối ác độc đến vẻ kinh ngạc khủng hoảng bao phủ toàn bộ gương mặt.

Gậy bóng chày vung trúng ngực tên lái xe mô tô, va đập mạnh đến nỗi có thể thấy rõ lớp áo và cả da thịt của gã chấn động. Một giây sau, băng đua xe phía sau chở mấy cô gái trang điểm thật đậm rồ ga lao tới.

Một tiếng “rầm” dứt khoát vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu rên, tam bộ khúc không thiếu bước nào. Chiếc mô tô không người điều khiển trượt về phía trước hơn 10m rồi đụng mạnh vào cây cột ầm một tiếng, sau đó ngã ra đất, bánh xe vẫn quay tít vì tốc độ cực lớn

“…”

Yên tĩnh. Không một tiếng động, phố Khanh Thủy chưa bao giờ yên tĩnh như thế. Băng đảng đua xe hoành hành ngang ngược, luôn luôn thuận lợi chưa bao giờ nghĩ có ngày chúng sẽ đá trúng tấm sắt.

Cô gái làng chơi lúc nãy đang trốn trong khách sạn âm thầm thương tiếc cho Lý Toản, lúc này kinh ngạc không thôi: “Móa ngầu quá!”

Lý Toản cầm gậy bóng chày bằng một tay, lắc lắc vai thả lỏng: “Trẻ trâu thì để xã hội dạy cho một bài học.” Sau đó hắn kéo gậy bóng chày, vung từng gậy khiến băng đua xe bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Băng đảng đua xe hoành hành ngang ngược, quen thói cướp bóc, chúng đành phải phản kháng, nhưng thứ nhất chúng không phải là đối thủ của Lý Toản, hai là thủ đoạn của Lý Toản quá bỉ ổi, vừa âm hiểm vừa độc ác, chuyên đánh đá vào khuỷu tay gân cốt, xương đùi, bụng và phần dưới đũng quần.

Đánh mấy chỗ khác thì thôi đi, mọi người đều là đàn ông, sao có thể đá dưới đũng quần?!

So với băng đua xe bọn hắn còn không có phẩm chất bằng!

“Đừng đánh đừng đánh…”

“Đựu! Biết đại ca tao là ai không? Mẹ nó mày đắc tội không nổi đâu… Á!”

Băng đua xe kêu gào đồng thời nói có chống lưng, sau cùng đau đớn cong lưng ôm đũng quần, đau đến độ trán nổi gân xanh. Mấy tên còn lại sợ hãi không dám đến gần, vừa đề phòng vừa từ từ lui ra sau lưng Lý Toản.

Hắn thở một hơi, đột nhiên xoay người giơ thẳng gậy bóng chày nhắm ngay cô gái đang lặng lẽ cố tiếp cận hắn từ phía sau: “Papa không đánh phụ nữ, nhưng có thừa cách dạy bảo con.”

Lý Toản đánh một trận sảng khoái, trong đêm xuân lạnh lẽo mà đầu hắn đầy mồ hôi. Mái tóc vừa được cắt không lâu, ngắn sát làm nổi bật ngũ quan lập thể, mà lúc này hai mắt hắn sáng quắc, ánh mắt như dao, vừa kiêu ngạo vừa sắc bén, giống như một khẩu súng đã lên đạn.

Mùi khói thuốc súng tỏa ra, vừa hoang dã vừa tràn đầy năng lượng.

Con dao nhỏ trong tay cô gái rớt xuống đất, cô ả nuốt nước bọt lùi ra sau hai bước rồi bỗng té ngồi dưới đất luôn, cô ta nhìn chằm chằm Lý Toản, sâu trong nội tâm không biết là sợ hãi hay là rung động.

Cô gái làng chơi đang nấp trong khách sạn lặng lẽ bước ra khỏi cửa, nhìn một màn trước mắt mà cạn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ngầu.”



Trong ngõ tối.

Xe mô tô đã tắt máy, nhưng ba bóng đèn phía trước vẫn sáng, ánh sáng chói cả mắt. Gió thổi vào trong ngõ, thổi bay một lon coca bị vất ngoài đầu ngõ vang lên tiếng động lanh lảnh.

Lon coca lăn đến cạnh đôi dép lê hàng hiệu màu xanh trắng, Giang Hành nhặt đầu lọc thuốc lá vừa ném và lon caca không, bỏ vào thùng rác có công dụng như vật trang trí gần đó. Sau đó y lại rút điếu thuốc khác ra châm lửa, rít mạnh một hơi rồi phun ra, bốn khớp bàn tay dính đầy máu nhô lên trên bàn tay cầm điếu thuốc.

Phía sau, tên lái xe đã bị đánh đến nỗi không thấy rõ mặt mày nằm cạnh xe mô tô, còn cô ả đi chung với gã thì đã hoảng sợ bỏ chạy từ lâu.

Giang Hành mặc áo len cao cổ màu đen, quần dài cũng màu đen, ống quần dài như muốn phết đất, dưới chân là đôi dép lê màu xanh trắng, quần áo ở nhà đơn giản như vừa mới ngủ dậy xuống lầu mua bao thuốc lá.

Y đi vòng qua mấy hẻm nhỏ, đến đường cái gần ga xe lửa nhất, vừa ngẩng đầu sẽ thấy Lý Toản đầu đầy mồ hôi đang xưng “papa”. Giang Hành dừng chân, dựa vào tường, bình thản không hề có tạp niệm gì mà ngắm nhìn.

Vốn chỉ đứng nhìn đầy trong sáng thuần khiết, cho đến khi Lý Toản kéo cổ áo thun bên trong áo khoác xuống thấp vì nóng. Hắn hất cằm, hai mắt hơi nheo lại vì chói, cổ kéo căng thành đường thẳng, mồ hôi chảy xuống, từ cần cổ lăn qua hầu kết nhô ra, cuối cùng rơi xuống hõm xương quai xanh. Giọt mồ hôi nhanh chóng chảy xuống tiếp, thấm vào áo thun cotton, ướt cả mảng da bóng loáng nhẵn nhịu chỗ xương quai xanh.

Giang Hành đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngón trỏ tay phải vô thức cọ xát ngón cái, dường như đang nghĩ đến hình ảnh gì đó. Mặt hồ yên ả như bị ném xuống ba bốn viên đá, từng gợn sóng lan ra, không cách nào khôi phục yên tĩnh như ban đầu được nữa.

Giang Hành nhìn chằm chằm Lý Toản cách đó không xa một lúc lâu, sau đó chột dạ dời tầm mắt nhìn qua một bên nhưng lại giấu đầu hở đuôi, miệng đóng mở hai cái như đang nuốt gì đó, hầu kết nhô ra chuyển động lên xuống.

Không biết tại sao, đột nhiên y không cách nào nhìn Lý Toản phóng khoáng tùy tiện đẹp trai một cách trong sáng vô tạp niệm như trước đây.

Nhưng càng cố ý tránh né thì hình ảnh Lý Toản kéo cổ áo thun, da thịt lộ ra càng hiện lên rõ ràng trong đầu y.

Giang Hành thở sâu, bàn tay cầm thuốc lá hơi run nhè nhẹ.

Y tự lên tinh thần, sau đó tìm kiếm bóng dáng Lý Toản, kết quả nhìn thấy một cô gái làng chơi ăn mặc hở hang đang xum xoe quanh hắn.

Giang Hành căng thẳng, vội bước nhanh tới. Đến gần thì nghe cô gái kia nói: “Báo cảnh sát? Được được, tôi lấy dây thừng trói chúng lại đưa đến cục cảnh sát.”

Lý Toản lên tiếng: “Đừng đưa đến cục cảnh sát, trực tiếp gọi điện cho phân cục báo án.”

“Hả?” Cô gái sửng sốt: “Nhưng ở đây… không ai quản lý.”

Dường như đã có giao hẹn sẵn, cục cảnh sát không quản, hai khu Bắc Điền và Đông Thành mắt nhắm mắt mở, miễn là không có tai nạn chết người thì mặc kệ. Thỉnh thoảng cảnh sát đến bắt mại dâm, bắt ma túy, nhưng cơ bản không bắt được phần lớn bọn bán thuốc phiện.

Lý Toản lười biếng nói: “Cô cứ gọi điện là được.” Hắn ném cây gậy bóng chày xuống “bang” một tiếng giòn giã.

Cô gái gật đầu rồi gọi điện, phân cục Đông Thành nghe máy rất nhanh, cô đang định cực lực miêu tả thật sinh động để cảnh sát đến đây nhanh, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Lý Toản đã lấy di động trong tay.

“Cho tôi mượn một chút.”

Cô gái u mê nói: “Cho anh luôn cũng được.”

Lý Toản tường thuật đơn giản, sau đó báo tên, nghe bên kia trả lời rồi mới cúp điện thoại trả cho cô gái: “Cám ơn.”

Cô gái đến gần định nói gì nữa thì có một bóng người cao lớn sải bước nhanh hơn cô, cánh tay choàng vai Lý Toản, sau đó là giọng nói trầm thấp đầy ý cười: “Thật trùng hợp. Đêm dài đằng đẵng, chúng ta lại gặp nhau.” Y hạ thấp giọng, kề sát vào tai Lý Toản nói: “Đội trưởng Lý.”

Vẻ mặt cô gái làng chơi thay đổi, nhìn người đàn ông có ngoại hình không thua kém gì Lý Toản vừa xuất hiện, lại thấy hai người choàng vai bá cổ còn rất xứng đôi, cô lập tức bi phẫn, giọng nói kỳ quái: “Hắn chính là người đàn ông anh chơi ở hộp đêm?”

Lý Toản bị ôm vai nhưng đầu cố tránh xa Giang Hành, nghe vậy sửng sốt: “Cô nói bậy gì vậy?”

Giang Hành cũng vô cùng kinh ngạc khi nghe câu này.

Cô gái nhìn gương mặt Giang Hành, quả thật đẹp hơn cô, da cũng trắng và mịn màng hơn cô, nhưng cơ thể y có mềm mại chút nào đâu. Thắt lưng rắn chắc, phỏng chừng có cả cơ bụng, dù ăn mặc xuề xòa nhưng lại không có dáng vẻ nhếch nhác suy sụp tinh thần.

“…” Cô lại nhìn xuống đôi dép Giang Hành đang mang, sau đó nhìn lên hai người, bỗng suy nghĩ thông suốt, hàm ý nói: “Thì ra anh mới là ở dưới.”

Lý Toản: “…”

Giang Hành bật cười một tiếng, trán gác lên vai Lý Toản mà cười đến run cả người. Sau đó y gần như cắn lỗ tai hắn mà hỏi: “Đội trưởng Lý, có phải cậu ra ngoài nói gì xúc phạm thanh danh tôi không?”

Lý Toản mặt không thay đổi: “Phiền cô giúp canh chừng bọn chúng, chờ cảnh sát đến là được.” Hắn nói xong lướt qua Giang Hành đi về phía trước, đi được vài bước bỗng dừng chân quay đầu hỏi: “Câu lạc bộ thể hình Thiên Phong ở đâu vậy?”

Cô gái vừa nghe lập tức biến sắc. Cô nhìn trái nhìn phải một vòng, sau đó bước nhanh đến trước mặt hai người, hạ giọng nói: “Hai người muốn tìm Trần Tam Hắc?”

Lý Toản đáp: “Đến câu lạc bộ thể hình đương nhiên là tập thể hình.”

“Tôi lăn lộn ở đây đã bảy tám năm, năm xưa phố Khanh Thủy từng được lên kế hoạch quy hoạch, trong trận hỗn chiến có vũ khí đó, tôi đứng trên lầu xem. Tôi tận mắt chứng kiến phố Khanh Thủy từ đang phát triển nhanh đến thành không gượng dậy nổi, cuối cùng biến thành khối u ác tính không thể diệt sạch của thành phố Việt Giang như hiện tại.” Giọng nói của cô rất sốt ruột: “Người ngoài đến phố Khanh Thủy tìm câu lạc bộ Thiên Phong, chắc chắn là tìm Trần Tam Hắc!”

“Chị khuyên hai người một câu, đừng cậy mạnh, đừng tưởng Trần Tam Hắc dễ đùa như băng đua xe không não kia. Trận hỗn chiến trước kia… đồn khắp phố Khanh Thủy kẻ sau màn chính là Trần Tam Hắc.”

Lý Toản bình tĩnh nhìn cô gái làng chơi, sau đó cười nhẹ: “Cám ơn nhắc nhở. Chờ cảnh sát đến, nhớ giúp tôi nói với họ một tiếng.”

Cô gái thấy hắn không thay đổi, trong lòng biết không thuyết phục được hắn. Đêm nay cô bỗng tốt bụng nhắc nhở một câu, ai ngờ người ta không cảm kích. Thế là cô giơ tay chỉ về một hướng: “Ở đó, gần ga xe lửa bỏ hoang.”

Lý Toản cám ơn rồi bước đi.

Giang Hành bước hai bước đuổi kịp hắn, mang dép lê mà đi rất nhanh.

“Anh điều tra tới đâu?” Lý Toản bỗng hỏi.

Y hỏi ngược lại: “Giao dịch?”

Hắn im lặng, hai người sóng vai sải bước.

Bóng đèn neon đủ mọi màu sắc chiếu xuống hai người, không biết từ sàn nhảy hay là khách sạn nào đó truyền đến một bài tình ca êm ái.

Nữ ca sĩ đang hát, giọng hát thô kệch hoàn toàn trái ngược với làn điệu êm ái của bản tình ca, còn mang theo vẻ thờ ơ và tang thương. Nó khiến người ra sinh ra ảo giác như tiến vào không gian và thời gian sai lạch, phảng phất như thời gian và không gian bị đảo ngược, mà ánh đèn hỗn tạp sáng tối cùng dây điện chằng chịt trùng hợp khiến cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Một lúc lâu sau Lý Toản mới lên tiếng: “Anh điều tra ma túy là vì em gái anh?”

“Ừ.”

Đôi giày thể thao nện bước trên nền xi măng cũ kỹ, cùng lúc song song với đôi dép lê xanh trắng.

Lý Toản nói tiếp: “Trần Tam Hắc quản lý phố Khanh Thủy, từng liên quan đến buôn bán thuốc phiện, sau đó không biết là ai đưa gã ra khỏi tù. Gã âm thầm phát triển ở phố Khanh Thủy, cuối cùng trở thành trái tim của khối u ác tính. Đội phòng chống ma túy thành phố theo dõi gã, tìm cách tóm gã.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Không thành công. Đến lượt anh.”

Giang Hành nói: “Vì gã có người chống lưng. Tôi đoán Đội phòng chống ma túy không động vào gã là vì muốn tóm con sẻ thông vàng ra lệnh phía sau.” Nền đất phía trước xuất hiện một cái hố nhỏ, y nhảy qua rồi nói tiếp: “Tám năm trước, Trần Tam Hắc được đưa ra. Bảy năm trước, phố Khanh Thủy xảy ra hỗn chiến có vũ khí, phát triển quy hoạch bị tạm dừng.”

“Đại khái năm năm trước, phố Khanh Thủy triển khai truy bắt ma túy quy mô lớn. Bắt được điều chế, buôn bán ma túy, hít thuốc phiện, hơn 150 người, tịch thu 40kg ma túy đá và hơn 2 triệu tệ. Sau lần đó, thế lực của Trần Tam Hắc mới xuất hiện, nhanh chóng cai quản toàn bộ phố Khanh Thủy, bao trùm toàn bộ mạng lưới ma túy khu đông, thậm chí là thành phố Việt Giang.”

Lý Toản dừng bước, quay đầu nhìn y: “Mạng lưới của gã đã xâm nhập toàn thành phố?”

“Hẳn là chưa. Cần một cơ hội độc quyền.”

Ma túy loại mới?

Lý Toản đi tiếp, có điều không nói điểm mấu chốt này ra.

“Kẻ phía sau Trần Tam Hắc là ai?” Hắn nghĩ trong lòng, đồng thời buộc miệng hỏi ra.

Giang Hành cười cười: “Tôi cũng không biết.”

Không hiểu sao hắn cũng cười theo, pha trò nói: “Không phải anh luôn khoe khoang là rộng rãi sao, hợp tác giao dịch thích nhất có ưu đãi?”

“Đương nhiên.” Giang Hành gật đầu, lục lọi trong túi ra một viên kẹo, còn trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay Lý Toản: “Quà tặng.”

“…”

Lý Toản hỏi: “Không trị giá 22 vạn đó chứ?”

Y lắc đầu: “Không đắt như vậy.”

Hắn xùy cười một tiếng, xé vỏ kẹo ngậm vào miệng. Kẹo vị quả táo, vừa thơm vừa ngọt, hòa tan vị thuốc lá cay đắng trong miệng.

Giang Hành xòe ngón tay tính toán: “Đại khái hai ba vạn.”

“Khụ khụ khụ…” Lý Toản suýt bị sặc chết: “Anh làm từ thiện à?”

Y chỉ cười không nói.

Lý Toản nhớ lại lúc ở bệnh viện Minh Loan, người này dùng 22 vạn mua cây kẹo que kém chất lượng, còn đùa dai cướp kẹo ngay trước mặt bé trai. Hắn không khỏi cau mày, đầu lưỡi đẩy viên kẹo qua một bên má, híp mắt nghiêm túc thưởng thức viên kẹo có giá hai ba vạn này.

Ngậm đến khi tan hết, Lý Toản đánh giá: Quá ngọt. Ngán.

Hết chương 34

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi