ÁNH DƯƠNG CỦA TRÌNH MẠT

Edit: Nynuvola

Tắm rửa thay quần áo xong, Tống Húc Dương ngồi xếp bằng trên đệm, để Trình Mạt ngồi trên đùi dựa vào mình, cậu dùng máy sấy hong khô tóc cho Trình Mạt.

Có lẽ do tác dụng của thuốc hạ sốt, cũng có lẽ phải chạy đông chạy tây nửa ngày, Trình Mạt thật sự quá mệt mỏi, Tống Húc Dương cảm thấy người trong lồng n.gực càng ngày càng trầm.

Trình Mạt dựa vào Tống Húc Dương thiếp đi rồi.

Tống Húc Dương chỉnh cấp gió về số nhỏ nhất, chậm rãi hong khô tóc cho Trình Mạt, sau đó đổi một tư thế khác, chặn ngang bồng em lên. Vốn định bế em trở về phòng nhưng đi đến cửa, cậu bỗng hoảng hốt, không dừng lại mà ôm em trai quay về phòng của mình.

Lỡ như có chuyện gì xảy ra, có thể chăm sóc em hơn một chút.

Trình Mạt ngủ mơ màng. Không khí trong phòng anh trai khiến em vô thức an tâm. Một giấc cứ thế kéo dài từ trưa tới chạng vạng.

Lúc tỉnh lại, trời đã tối rồi. Trước cửa phòng có một bóng người. Trình Mạt trong nháy mắt cảm thấy cực kỳ lo lắng, hình như đây không phải phòng của em, cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, em theo bản năng kêu lên: “Anh ơi!”

Người nơi cửa ấn mở công tắc đèn. Căn phòng tức khắc sáng lên. Trình Mạt không thích ứng chớp mắt một cái, người bên ngoài là Tống Tử Minh.

“Là ba. Anh con và dì đang ăn cơm dưới lầu. Ba trở về thăm con, bị ốm sao?” Tống Tử Minh vừa nói vừa đặt một túi quà bánh Vượng Vượng lên trên bàn.

Trình Mạt càng thêm hoảng hốt.

Khi còn nhỏ, Tống Tử Minh thỉnh thoảng sẽ ghé qua thăm em và mẹ, mỗi lần đến ông đều sẽ mua một túi quà Vượng Vượng cho em. Em bé Trình Mạt coi thứ này là món quà xa xỉ nhất thế giới, mở chiếc túi lớn bên ngoài ra, ở trong còn có rất nhiều gói nhỏ nữa. Trình Mạt thích nhất là ăn kẹo QQ, lúc nào cũng giữ lại ăn cuối cùng. Khi mở ra không ăn hết một lần mà mỗi ngày chỉ lấy hai viên bỏ vào trong túi áo ăn dần. Mãi cho đến một lần, vì giặt quần áo không lấy kẹo QQ ra nên mọi thứ trong túi hóa thành nước đường, khiến toàn bộ máy giặt đều dính nhớp.

Trình Hiểu Thu không có cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho em trai là Trình Hiểu Đông tới giúp rửa sạch máy giặt, chuyện này ầm ĩ đến mức bà ngoại cũng biết, cùng Trình Hiểu Đông đến nhà, người cậu không kiên nhẫn sửa máy còn bà ngoại thì kéo tai Trình Mạt mắng em là quỷ đòi nợ.

Em cầu cứu nhìn về phía mẹ, nhưng vẻ mặt Trình Hiểu Thu lại đầy mỏi mệt ai oán nói với bà ngoại: “Cũng chỉ là quỷ đòi nợ mà thôi, chẳng phải mẹ khuyên con đẻ nó ra hay sao, đẻ ra đến tìm mẹ đòi nợ đấy!” Bà ngoại xuống tay càng ác hơn.

Sau đó, Tống Tử Minh dần dần ít đến thăm. Trình Mạt ám ảnh suốt một thời gian, lúc nào giặt quần áo cũng phải lật trước lật sau vài lần kiểm tra.

Trình Mạt nhìn cha đứng trước mặt em, ông mang theo “Món quà xa xỉ nhất thế giới”, nói “Trở về thăm con”. Trình Mạt lục lọi hết trí nhớ những khát vọng hèn mọn từ khi còn nhỏ ra, nhưng chúng không còn rực rỡ rọi chiếu Tống Tử Minh mà trở thành một bóng dáng mơ hồ không rõ mặt. Trình Mạt cúi đầu.

Tống Húc Dương đúng lúc này vào phòng, cậu mở miệng gọi “Ba”, sau đó nhanh chóng đi tới gần Trình Mạt, vươn tay sờ trán em. Lạnh lạnh.

“Tỉnh chưa? Hạ sốt rồi này.” Tống Húc Dương thân mật nhéo nhéo mũi Trình Mạt, “Giường của anh thoải mái vậy hả? Em ngủ suốt một buổi trưa, trời tối luôn rồi.”

Trong tay Tống Húc Dương cầm áo khoác, cậu đỡ Trình Mạt dậy khoác lên người em, nói: “Xuống ăn cơm tối, giữa trưa mẹ làm món thịt viên chua ngọt mà em thích ăn, em mãi ngủ quên ăn, mẹ để dành cho em ở dưới đó.”

Tống Húc Dương cong lưng đứng trước giường, nói: “Đi thôi.”

Trình Mạt lập tức ôm lấy bờ vai cậu, em không dám nhìn thẳng Tống Tử Minh, anh trai cõng em lên, em liền vùi mặt vào lưng Tống Húc Dương rũ mắt.

Tống Tử Minh đứng sững sờ, nhất thời nói không nên lời.

Suốt buổi sáng Tống Tử Minh đều ở bên ngoài bận việc, giữa trưa mới có thời gian xem điện thoại từ trường học rồi gọi lại, ông biết Trình Mạt xỉu trong trường, được Tống Húc Dương đón về. Tống Tử Minh gọi qua điện thoại của Tống Húc Dương nhưng Chu Oánh nhận.

Chu Oánh tức muốn hộc máu mắng ông: “Dương Dương đang giúp con trai bảo bối của ông tắm đó. Cả buổi sáng ông làm gì bên ngoài? Đi bệnh viện cũng là Dương Dương đưa Trình Mạt đi. Trình Mạt bị bong gân, còn phát sốt, nếu không có Dương Dương cõng người chạy lên chạy xuống, một mình tôi sao có thể xoay sở. Ông có xứng làm cha không đấy? Dương Dương lúc nhỏ ông không quan tâm, lớn rồi còn muốn nó thay ông làm cha hay gì?”

Tống Tử Minh cúp điện thoại, vội vàng chạy về nhà. Trên đường ghé ngang siêu thị tính mua cho con trai chút gì đó, vừa bước vào ông liền lấy một thùng sữa bò cho Tống Húc Dương, lại dạo thêm một vòng, cuối cùng cầm lấy một túi quà bánh kẹo Vượng Vượng. Trình Mạt khi còn nhỏ rất thích ăn cái này.

Đón Trình Mạt về nhà hơn nửa năm, Tống Tử Minh từ lúc bắt đầu là bất đắc dĩ và không vui vẻ gì cho tới giờ đã tiếp nhận sự tồn tại của đứa trẻ này. Trình Mạt không gây chuyện khóc nháo đòi thắt cổ giống Trình Hiểu Thu, càng không mang chút tính cách mưu mô xảo quyệt của bà ngoại, con quá hướng nội, biết ý tứ và chăm chỉ, dám chắc là con trai ruột thịt của ông.

Nhưng Tống Tử Minh hậu tri hậu giác phát hiện, phảng phất không có thứ gì có thể hàn gắn lại được quãng thời gian hai người chia cắt. Túi quà Vượng Vượng trở thành đồ vật xưa cũ. Trong ánh mắt của con trai chỉ toàn hoảng hốt và lạ lẫm.

Nhưng bắt đầu từ bao giờ? Trình Mạt lướt qua người làm cha như ông mà phá lệ thân mật với anh trai Tống Húc Dương. Tống Tử Minh nghĩ, hai đứa nhỏ là anh em máu thịt tương liên, dường như từ trong xương cốt đã có sẵn thân mật và ăn ý.

Chu Oánh mắng ông không xứng làm cha. Mà Tống Húc Dương lại là một người anh tốt, điều này khiến Tống Tử Minh vô thức nảy lên cảm giác vui mừng phức tạp.

Trình Mạt xin nghỉ mấy ngày đến tận cuối tuần.

Tống Tử Minh bỏ công việc để ở nhà chăm sóc con trai vài hôm, lại bị Chu Oánh khơi ra chuyện lông gà vỏ tỏi mà phải đi làm. “Ông ở nhà còn chẳng bằng không ở nhà, nhìn là thấy phiền.” Chu Oánh không chút khách khí kết luận.

Thứ hai tuần sau, chân Trình Mạt còn chưa khỏi hẳn, Chu Oánh vốn dĩ định xin đơn vị đến trễ một chút để đưa Trình Mạt đi học. Kết quả sáng sớm nhận được điện thoại của bệnh viện, một thai phụ sáu tháng bị tai nạn giao thông vỡ nước ối, tạm thời đưa đến bệnh viện Nhân Dân cấp cứu, khoa phụ sản bận bịu gà bay chó sủa, Chu Oánh là y tá trưởng, thật sự không thể không nhanh chóng có mặt.

“Để con đưa Trình Mạt đi học, con đến tiết tự học trễ chút cũng được.” Tống Húc Dương nói.

Chu Oánh thấy Tống Húc Dương lại sắp bỏ tiết, trong lòng không thoải mái, nói: “Tống Tử Minh làm cha kiểu chi không bớt lo được, cái gì cũng để con trai lớn đảm đương.”

Tống Húc Dương dở khóc dở cười: “Mẹ, ngày hôm qua không phải mẹ mới đuổi ba ra khỏi nhà sao?”

“Quên đi, hai đứa đi đường chậm thôi!” Chu Oánh sốt ruột chạy ra cửa.

Tống Húc Dương đạp xe chở Trình Mạt, đây là lần đầu tiên mà buổi sáng sớm cậu chở Trình Mạt đi học. Trận mưa thu vừa ghé qua, trời tựa hồ lạnh đi vài phần, khắp nơi đều có cây bạch dương và lá rơi rụng, bánh xe cán qua phát ra những tiếng lạo xạo.

Vừa đến cửa trường tiểu học thực nghiệm trực thuộc, hai người chạm mặt Triệu Gia Dự. Triệu Gia Dự kêu tên Trình Mạt, Tống Húc Dương liền nhận ra cậu nhóc, đứa trẻ này khỏe khoắn lanh lẹ, giống anh họ Triệu Lôi đến ba phần.

Triệu Gia Dự né tránh ánh mắt của Tống Húc Dương, hỏi thăm Trình Mạt: “Trình Mạt, cậu hết bệnh chưa?”

Không chờ Trình Mạt trả lời, Tống Húc Dương đã hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì, vươn tay giữ chặt Triệu Gia Dự đang định chạy đi: “Đợi đã, ngày đó là em gọi điện thoại cho Triệu Lôi? Em…?”

Triệu Gia Dự có tật giật mình, cho rằng Trình Mạt đã tố cáo mình với Tống Húc Dương, vội vàng nhận sai: “Anh, em sai rồi, em không dám nói bậy nữa!”

Trình Mạt ngồi sau lưng Tống Húc Dương liên tục lắc đầu với Triệu Gia Dự, mong cậu ta đừng nói thêm nữa.

Tống Húc Dương càng nghi hoặc trong lòng, bàn tay nắm Triệu Gia Dự cũng không buông lỏng, hỏi: “Em đã nói gì với Trình Mạt?”

“Anh em bảo em nhắc nhở cậu ấy đừng lẽo đẽo theo đuôi anh nữa, nên em đã nói với cậu ta, anh đang yêu đương, đừng trở thành gánh nặng cho anh.”

Sắc mặt Tống Húc Dương thay đổi.

“Trình Mạt, em chờ khi nào vơi bớt người hẵng tan học, xuống lầu cẩn thận một chút. Mẹ bảo mẹ sẽ qua đón em. Ở trường có gì bất tiện thì nhờ bạn bè và giáo viên giúp, đừng cứng đầu.”

Tống Húc Dương dặn dò xong, quay sang trừng mắt nhìn Triệu Gia Dự, nói: “Quản cho tốt cái miệng của em. Anh yêu đương khi nào sao anh không biết? Hay do anh em bịa chuyện trước?”

Tống Húc Dương đưa Trình Mạt đi học xong, lúc quay lại tiết tự học sớm lớp 11 thì đã muộn.

Cậu đẩy cửa ra, một đường đi thẳng xuống cuối lớp.

Triệu Lôi đang ôm vở bài tập toán của Đinh Viện làm bài, Tống Húc Dương đi đến trước mặt cậu ta. Triệu Lôi chăm chỉ làm bài hăng say, hoàn toàn không chú ý tới Tống Húc Dương.

“Triệu Lôi.”

Triệu Lôi theo tiếng ngẩng đầu, Tống Húc Dương rút vở bài tập của cậu ta lên, ném bộp xuống đất.

“Đm! Tống Húc Dương thằng cờ hó——” Triệu Lôi còn chưa kịp phản ứng, Tống Húc Dương đã tiếp đón cậu ta bằng một cú đấm.

Triệu Lôi ngây ra, sau đó không chút khách khí đứng dậy, đáp lễ Tống Húc Dương bằng một quyền.

Hai người nhào vào đánh nhau.

Tống Húc Dương không lùn, sau khi lên lớp 11 đã vọt đến 1m83, nhưng Triệu Lôi tham gia đội bóng rổ, cao 1m9, so với Tống Húc Dương còn hơn nửa đầu. Vốn ban đầu là Tống Húc Dương ra tay ác liệt, về sau Triệu Lôi chiếm thế thượng phong, đè Tống Húc Dương trên sàn nhà, một quyền nện xuống, mũi Tống Húc Dương xộc mùi tanh, máu loãng đỏ tươi lập tức chảy ra.

Đỗ Tiên Tiên và Đinh Viện chạy tới can ngăn, nhưng làm sao có thể kéo được hai thanh niên cao trên m8, Đỗ Tiên Tiên thấy Tống Húc Dương bị đánh chảy máu mũi, tức giận hét to: “Triệu Lôi! Cậu không buông tôi lập tức kêu cô Vương đến!”

Triệu Lôi đơn giản do Tống Húc Dương không đầu không đuôi đấm nên nóng máu, căn bản không định đánh nhau với Tống Húc Dương, cậu ta thấy Tống Húc Dương bị đánh chảy máu, cũng có chút hối hận bèn dừng tay, thở phì phò mắng: “Tống Húc Dương con mẹ cậu phát điên cái gì?!”

Tống Húc Dương che mũi, máu thấm đầy tay. “Ai bảo cậu dò hỏi em trai tôi! Cậu nói bậy nói bạ chó má gì với Trình Mạt?!”

Triệu Lôi ngẩn ra. “Tôi nói lúc nào, tôi chỉ kêu Triệu Gia Dự hỏi thăm một chút, nếu biết thằng nhãi ranh kia ba hoa cái gì, tôi đã đập nó một trận!”

“Vậy cậu sai thằng nhóc kia dò hỏi em trai tôi là đúng hả?!”

Triệu Lôi nảy sinh cảm giác xấu hổ, buông lỏng Tống Húc Dương, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: “Nói cậu yêu đương thì làm sao? Lớp trưởng thích cậu, cậu mù à, ai cũng nhìn thấy! Sao lại không thể nói với em trai cậu, nó cũng không phải con dâu nuôi từ bé của cậu!”

Lúc này đến phiên Tống Húc Dương ngẩn ra. Cậu đẩy Triệu Lôi đứng dậy, chậm rãi nói: “…… Tôi với Đỗ Tiên Tiên…… Không phải có ý kia.”

Đỗ Tiên Tiên không kìm được, ngay trước mắt nhiều người ôm mặt chạy khỏi phòng học.

========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi