ÁNH DƯƠNG CỦA TRÌNH MẠT

Edit: Nynuvola

Chu Oánh thêm sữa đậu nành hữu cơ vào điểm tâm sáng. về sau bên cạnh sữa đậu nành lại có thêm một hũ đường nhỏ.

Có một lần khi Trình Mạt uống sữa đậu nành, em hơi do dự đi vào phòng bếp bỏ thêm một muỗng đường nhỏ, em cố gắng che giấu toàn bộ mọi cảm xúc của bản thân, nhưng dù sao vẫn còn là một cậu bé, thích ăn đồ ngọt, điểm này khó mà giấu được.

Vài ngày sau, Tống Húc Dương tự tay làm một cái lọ thủy tinh nhỏ, bỏ thêm đường, đặt bên cạnh sữa đậu nành, cậu nói: “Anh uống sữa bò cũng muốn thêm đường, để ở đây cho tiện.”

Nhưng Tống Húc Dương chỉ bỏ đường vào ly sữa của cậu một lần duy nhất xem như tượng trưng —— Bởi vì đó giờ cậu luôn uống sữa nguyên chất.

Trình Mạt xa xỉ nghĩ ngợi, hũ đường kia là anh trai chuẩn bị cho mình sao? Trình Mạt trân trọng ôm hũ đường nhỏ trong tay, giống cô bé lọ lem nâng niu đôi giày thủy tinh của mình vậy.

Tống Húc Dương thích nhất sữa bò, Trình Mạt lại bị dị ứng nghiêm trọng, muốn đụng cũng không thể đụng. Đây là một ẩn dụ thần kỳ, tựa hồ bọn họ trời sinh đã bị định mệnh ngăn cách làm hai. Cái loại định mệnh này chưa bao giờ công bằng, từ lúc bắt đầu đã cao thấp bất phân, thiếu niên Trình Mạt còn không thể lý giải vấn đề một cách sâu sắc nhưng em hiểu rằng, Tống Húc Dương thuộc về ánh mặt trời và bầu trời xanh thẳm, mà em vốn không nên tồn tại, chỉ lầ một hạt bụi nhỏ bé mà thôi.

Trình Mạt tưởng tượng bản thân thật sự biến thành hạt bụi, nhẹ nhàng bay bay, lẫn vào trong những hạt đường trắng, nằm trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt trên bàn cơm, nhìn chăm chú Tống Húc Dương vui vẻ uống ùng ục hết sữa bò. Sau đó có thể cùng với đường trắng rơi xuống ly sữa bò của anh trai, hòa tan trong màu trắng ấm áp nhu hòa kia.

Một năm xuân qua hạ về này, đường trắng cuối cùng cũng trở nên ngọt ngào thấm đẫm lòng người.

Giữa tháng sáu, trời dần dần nóng lên. Thành phố Long Thành ban ngày cực kỳ nóng nực, nhưng sau khi hoàng hôn xuống, không khí sẽ dần dần mát mẻ hơn.

Tống Húc Dương mở cánh cửa sổ, đón cơn gió đêm mát lạnh, cắm tai nghe vừa ôn bài. Trước mặt cậu là tài liệu ngữ văn, trang trên cùng là bài 《 Đoản ca hành 》của Tào Tháo. Tuần sau sẽ phải thi cuối kỳ rồi, Tống Húc Dương vẫn còn rất nhiều bài thơ tiếng Trung chưa học thuộc, cậu không khỏi đau đầu, dần dà, “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà” trước mắt thật sự biến thành ca khúc, Tống Húc Dương rất thích Stefanie Sun, trong tai nghe của cậu đang vang lên bài《 Lục Quang 》do Stefanie trình bày, Tống Húc Dương bất giác khẽ ngâm nga theo.

Quạt điện tà tà thổi, góc tài liệu môn ngữ văn bị đè dưới cánh tay cậu, phần phật từng tờ, Tống Húc Dương cũng không thèm để ý, ngân đến câu “Cảm giác điện giật thật khó hình dung, tựa như điều kỳ tích, xẹt qua nhân sinh của tôi”, Tống Húc Dương bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó gõ cửa.

Tống Húc Dương biết ngay là Trình Mạt. Giọng của em khi nói chuyện nhỏ nhẹ, tiếng đập cửa cũng vậy, cốc cốc hai tiếng, cũng không dám gõ thêm. Tống Húc Dương đứng lên mở cửa, bên ngoài quả nhiên xuất hiện khuôn mặt to bằng nắm tay của Trình Mạt —— Thế nhưng so với lúc vừa đến đây thì cao thêm một chút, người cũng có chút thịt, không còn mang cảm giác da bọc xương nữa.

Trình Mạt mở to mắt nhìn Tống Húc Dương rồi lập tức cúi đầu. Tống Húc Dương để em bước vào: “Có chuyện gì thế?”

Trình Mạt cong lưng, đối diện em là tài liệu môn văn đặt gọn trên bàn. Em cắn môi, thỏ thẻ nói: Anh ơi, tuần sau em phải thi……”

Tống Húc Dương gật đầu: “Ừm, anh cũng vậy, đang ôn tập này.”

Trình Mạt nhanh chóng trở nên nhạy cảm: “Anh đang bận hả?”

“Không, em nói đi.”

“Thi xong phải họp phụ huynh. Thứ sáu tuần sau, trường em sẽ tổ chức họp phụ huynh.”

“Ồ, anh cũng là thứ sáu tuần sau.” Tống Húc Dương hiểu được ý của Trình Mạt, “Anh gọi điện thoại kêu ba về đi họp cho em nhé?”

Trình Mạt như trút được gánh nặng: “Cảm ơn anh trai.”

Trình Mạt thấy Tống Húc Dương đang ôn bài, nói xong chuyện bèn tính về phòng mình ngay, khổ nỗi bụng lại òng ọc kêu vang không đúng lúc. Vết đỏ trên mặt Trình Mạt lập tức lan tới cổ. Tống Húc Dương kéo em lại: “Buổi tối ăn ít cơm là bởi vì mãi nghỉ chuyện này phải không?” Trình Mạt im lặng.

Hôm nay Chu Oánh trực ca đêm, trong nhà chỉ còn hai anh em họ.

Tống Húc Dương dẫn Trình Mạt xuống lầu. Tủ lạnh tối nay còn dư lại ít cháo hạt kê, Tống Húc Dương múc cho em một chén nhỏ, đồng thời múc cho mình nửa chén bỏ vào lò vi sóng. Cậu lấy thêm hai cái bánh bao ra, đưa cho Trình Mạt: “Ăn cái này đi.” Trình Mạt vội vàng lắc đầu: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ.”

Tống Húc Dương cười: “Không sao, phiền phức gì chứ, anh cũng đói bụng mà.”

Tống Húc Dương kỳ thật rất ít khi nấu nướng. Cơm tối cơ bản đều do dì Trương và Chu Oánh chuẩn bị, bữa sáng đơn giản, không có yêu cầu nào, cơm trưa thì vẫn luôn ăn ở trường. Cậu cầm hai cái bánh bao đậu để lên dĩa nghĩ bụng, chắc cũng bỏ vào lò quay cho nóng một lát đi. Kết quả năm phút sau, cậu lôi từ lò ra hai cái bánh nhân đậu khô quắt.

Tống Húc Dương có chút ngượng ngùng, nói: “Hình như là chưa đủ nóng…… Thôi, nếu không em ăn tạm mì gói nhé, anh pha mì cho em.” Trình Mạt lại vươn tay cầm cái dĩa: “Không sao đâu anh.”

Tống Húc Dương sửng sốt, đành phải cùng Trình Mạt ngồi xuống bàn ăn, Trình Mạt cắn một miếng bánh bao đậu, vẻ mặt có chút phức tạp —— Lớp vỏ quả thật quá cứng.

Tống Húc Dương nhịn không được phụt cười: “Anh đã nói không nóng rồi mà, em còn cố làm gì.” Cậu giơ tay muốn lấy bánh của Trình Mạt nhưng Trình Mạt lắc đầu, biểu tình tiếc nuối.

Tống Húc Dương nghĩ nghĩ, cầm chiếc bánh còn lại trong dĩa, bẻ một ít vỏ bánh chấm vào cháo gạo kê, sau đó bỏ miệng ăn…… Dường như có mềm đi chút ít. Cậu hỏi Trình Mạt: “Nếu không em thử ăn như vậy xem?”

Trình Mạt liền ngoan ngoãn học cậu, bẻ phần vỏ bánh bao nhân đậu ra chấm một chút rồi ăn chúng.

Tống Húc Dương vẫn hơi nghi hoặc: “Như vậy có thể ăn sao?”

Trình Mạt gật đầu: “Ăn ngon ạ.”

Tống Húc Dương vô cùng ngượng ngùng, nhưng nhìn Trình Mạt ăn cực kỳ chuyên tâm, chỉ có điều sức ăn vẫn nhỏ bé như cũ, em ăn xong nửa cái bánh đậu thì tạm ngừng. Tống Húc Dương nhanh chóng bảo: “Dư lại cho anh, anh đói bụng.” Tống Húc Dương hai ba ngụm đã ăn sạch bánh bao, Trình Mạt cũng đúng lúc uống hết chén cháo đối diện.

Tống Húc Dương vừa định dọn bàn, Trình Mạt đã hiểu chuyện cầm chén dĩa của hai người chồng lên nhau, nói với cậu: “Em sẽ rửa chén.” Lại bổ sung một câu: “Anh trai làm cơm, cho nên em rửa chén.”

Tống Húc Dương không miễn cưỡng nữa, quan sát nhóc con nỗ lực bận rộn trước bồn nước. Đợi Trình Mạt rửa xong xoay người, Tống Húc Dương nhìn em, vươn tay lau đi bọt xà bông bắn lung tung trên mặt em.

Hai người cùng lên lầu về phòng.

“Mạt Mạt.” Tống Húc Dương trước lúc bước vào có nói, “Em cũng dễ nuôi thật đấy.”

Trình Mạt ngơ ngác đứng nơi cửa phòng Tống Húc Dương, chưa kịp tiêu hóa lời của anh trai.

Tống Húc Dương cười: “Em ăn có chút xíu mà còn biết làm việc nhà, quá dễ nuôi rồi.”

Đây vốn chỉ là một câu nói đùa thôi, Thế nhưng Tống Húc Dương không ngờ vành mắt Trình Mạt nhanh chóng đỏ lên.

“Em không hề dễ nuôi. Là em không tốt, bị dị ứng sữa bò, còn rất hay bị bệnh.” Trình Mạt cúi đầu, không khỏi lặp lại những lời bà ngoại quở trách ngày trước, “Em ăn nhưng không nặng thêm lạng thịt nào, lãng phí lương thực, uống thuốc chích thuốc, cái nào cũng phí tiền. Em……”

Tống Húc Dương không để Trình Mạt nói hết. Cậu giả bộ không vui: “Nếu em còn nói như vậy, anh sẽ không gọi ba về họp phụ huynh cho em nữa.”

Trình Mạt đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Tống Húc Dương. Tống Húc Dương cũng không thật sự tức giận, cậu đổi giọng, nhẹ nhàng nói: “Bánh bao đậu chắc là dở lắm đúng không?…… Chẳng có ai cái gì cũng làm được, cái gì cũng giỏi cả. Giống như anh cũng không biết nấu cơm.”

Tống Húc Dương thấy Trình Mạt không đáp lời, liền hỏi: “Em đã hiểu chưa?”

Trình Mạt hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không dở, anh hâm bánh bao đậu ăn rất ngon.”

Tống Húc Dương phì cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cậu gọi điện thoại cho Tống Tử Minh, buổi thứ năm tuần sau, ông đúng hẹn trở về nhà.

Chu Oánh chưa nghe Trình Mạt kể chuyện họp phụ huynh, tan tầm trở về thấy Tống Tử Minh ở nhà, khó tin hỏi: “Hôm nay mưa gió bão bùng à?”

Tống Tử Minh cũng khó hiểu: “Không phải kêu anh về họp phụ huynh sao?”

Chu Oánh cho rằng Tống Tử Minh nói là họp phụ huynh cho Tống Húc Dương, trong lòng vui vẻ đáp: “Anh vẫn nhớ mình làm ba cơ đấy. Anh không nói sớm, nếu biết mai anh đến họp phụ huynh cho Dương Dương, tôi đã không xin nghỉ rồi.”

Tống Tử Minh mờ mịt: “Dương Dương? Dương Dương ngày mai cũng có họp phụ huynh à?”

Chu Oánh sững sốt.

Tống Húc Dương đi đón Trình Mạt, hai người vừa về tới nhà liền đụng phải Tống Tử Minh và Chu Oánh đang giương cung bạt kiếm.

“…… Lúc Dương Dương gọi điện thoại cho anh không hề bảo rằng con sắp họp phụ huynh.”

“Nó nói thì có ích gì? Lớn vậy rồi, họp phụ huynh nó anh đi được mấy lần?”

Tống Tử Minh cũng bực dọc: “Vậy anh đi họp cho Dương Dương, em đi họp phụ huynh cho Trình Mạt nha?!”

Chu Oánh không cam lòng yếu thế: “Đi thì đi!”

Tống Húc Dương vội vàng xen ngang: “Mẹ, con không cần ba con……”

“Con im miệng!”

Sáng sớm hôm sau, Chu Oánh thật sự định đi họp phụ huynh cho Trình Mạt.

Tống Tử Minh nói: “Anh lái xe đưa hai người đi trước, sau đó qua trường Dương Dương được không?”

Cơn giận của Chu Oánh chưa tan, bà ngoảnh mặt làm ngơ, nói với Trình Mạt đang cột dây giày chỗ huyền quan: “Dì ra ngoài đón xe taxi trước, thay xong giày thì lập tức xuống.”

Tống Húc Dương nhìn Trình Mạt chân tay vụng về cột rối dây giày, hoảng hốt chạy ra cửa, ngay cả một cậu hẹn gặp lại cũng quên nói với cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi