ANH KHÔNG YÊU CÔ TA


Cô thật sự đã biến mất khỏi Nam Dương, một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Cố An Tước điên cuồng tìm kiếm, lục tung cả Nam Dương, mọi ngóc ngách trên thành phố rộng lớn này đều không được bỏ sót.

Ngay cả những thành phố lân cận cũng không được phép bỏ qua.
Chỉ trong một đêm, cô không thể đi xa như thế được.
Đoàn người phái đi lũ lượt trở về tay trắng, Nghệ Lâm thầm cầu khấn mười mấy đời tổ tiên nhà mình phù hộ mới dám đẩy cửa bước vào căn phòng.
Bên trong, đồ đạc đổ vỡ lộn xộn khắp nơi tứ phía, hệt như vừa trải qua một trận hỗn chiến vậy.
Từ hôm qua đến giờ, tin tốt tin xấu lần lượt truyền đến tai Cố An Tước, khó tránh anh lại kích động như vậy.
Tin tốt là bà nội nằm yếu ớt trên giường bệnh giằng co giữa sự sống và cái chết lâu ngày cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu của sự sống, một chút tia hy vọng mỏng manh cứu bà khỏi tình trạng người thực vật trong những ngày tiếp theo.
Cứu được bà cụ thì lại đánh mất người con gái anh coi trọng hơn cả tính mạng.
Biệt tăm biệt tích, đến giờ vẫn chưa thể tìm ra.
"Ngài Cố."
Nghệ Lâm rón rén bước vào, cánh cửa vừa tuột khỏi tay còn chưa kịp đóng, người đàn ông đứng đằng kia đã lên tiếng.
"Người đâu?"

Nghệ Lâm kinh hoảng đến nỗi sắp sửa quỳ rạp xuống sàn.
"Ngài Cố, chúng tôi sẽ phái thêm một đoàn người nữa, đảm bảo sẽ tìm ra..."
Choang!
Bình gốm sứ ngay cạnh chân bị anh đạp đổ, mảnh vỡ b ắn ra tung tóe, Nghệ Lâm không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ còn cách cúi đầu thật thấp để tạ tội.
"Cút ra ngoài!"
Bốn bề lại rơi vào yên tĩnh.
Cho đến khi Nghệ Lâm bước ra khỏi "quỷ môn quan", anh ta vẫn không tin bản thân mình còn sống.
Bên phía Hà Cảnh Minh cũng không hề nhàn rỗi.

Tất cả những nơi Hà Tiểu Vãn có thể đến, anh đều đã tìm qua, điện thoại thì luôn rơi vào trạng thái tắt nguồn không gọi được.
Em gái anh suy nghĩ đến bước đường này, âu cũng do tên đàn ông bội bạc kia mà ra!
Hà Cảnh Minh tự nhủ nếu lần này tìm ra cô, nhất định sẽ không mềm lòng giao phó cô cho Cố An Tước nữa.
...
Hạ Kiều ở bên ngoài cố gắng thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, xong xuôi cũng là lúc trời sẩm tối.
Cửa phòng một lần nữa được mở ra, không khí bên trong còn u ám và ngột ngạt hơn cả bên ngoài.
Anh cố gắng nheo mắt nhìn, chỉ dám bật cái đèn cây ngay tầm với của mình lên, chút ánh đèn ít ỏi giờ phút này lại trở thành nguồn sáng duy nhất của căn phòng.
"Cứ tìm kiếm như thế này cũng không phải cách." Hạ Kiều khẽ lên tiếng, chậm rãi bước về phía cửa sổ sát đất nơi Cố An Tước đang đứng.
Bóng dáng cao ngất của người đàn ông từ từ quay lại, hàn khí tích tụ nơi đáy mắt còn chưa tiêu tan.
Một ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy.
"Có cách nào liên lạc với lão Quý không?" Cố An Tước ném di động trong tay lên bàn, Hạ Kiều khẽ liếc qua, có vẻ anh vừa gọi điện cho ai đó xong.
Chỉ tiếc là đối phương không nghe máy.
"Lão Quý?" Hạ Kiều nhíu mày, đây có lẽ là cái tên lần đầu tiên anh nghe thấy.
Giọng điệu Cố An Tước có chút nóng vội.

"Thầy giáo của Tiểu Vãn."
Nhìn vẻ mặt ú ớ của Hạ Kiều, tia sáng trong đáy mắt Cố An Tước lập tức dập tắt.


Chỉ là anh vừa nghĩ ra tối hôm qua Hà Tiểu Vãn vẫn còn ở chỗ lão Quý, vậy thì có lẽ ông ấy sẽ là người biết cô đã đi đâu.
"Lão Cố..." Hạ Kiều gãi đầu.

"Nếu không gọi được thì cậu gặp mặt trực tiếp đi..."
Lời chưa dứt, bóng dáng Cố An Tước đã mất hút.
Cả đường đi đều rất thuận lợi, biết ngài Bộ trưởng đang tìm người, mọi tuyến đường giao thông mà anh đi qua đều được tạo điều kiện hết mức có thể, thậm chí còn có đoạn đèn đỏ đột ngột chuyển xanh khi thấy xe của anh băng qua.
Ngay cả cánh cổng tứ hợp viện cũng mở sẵn, dường như định sẵn sẽ có khách quý ghé thăm.
Lúc Cố An Tước vững vàng ở trước mặt ông, lão Quý vẫn bình thản uống trà, một lát sau mới bảo Trác Văn Thiên đưa cho anh bản đồ, còn chu đáo nhắc nhở vài câu.
Cố An Tước cảm kích ghi nhớ không quên.
"Trân trọng, đừng để mất đi rồi mới tỏ ra hối tiếc."
...
Cấm địa của nhà họ Hà ở Nam Dương, chỉ có các trưởng lão Hà gia mới biết.

Từ sau khi ông nội mất đi, ba mẹ cô lựa chọn ở lại trông coi di cốt của ông ở Parma, chưa một lần có ý định rời khỏi.
Nhưng vì gốc gác nhà họ Hà vẫn là ở Nam Dương, nên hai anh em mới lựa chọn về đây hương khói tổ tiên, duy trì gia thế.
Hà Cảnh Minh không tìm được nơi này là điều dễ hiểu, anh là con nuôi.

Vậy mà chưa đến một ngày, Cố An Tước đã có thể thăm dò ra nơi này.

Hà Tiểu Vãn đứng trên tầng sáu của căn biệt thự, ánh mắt lạnh lẽo dõi xuống, không khó để nhận ra bóng dáng cô độc của anh đứng bên ngoài.
Hình như cảm giác được có người nhìn mình, Cố An Tước cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, ngay lập tức nhìn rõ đối phương.
Ở khoảng cách xa người ở trên người đứng dưới, tầm mắt hai người dõi theo nhau, giống như đang so xem anh cứng hay tôi mềm vậy.
Ngón tay Hà Tiểu Vãn vén rèm cửa sổ, nhìn như vậy một lúc lâu rồi bỏ đi.
Ngay lúc Hà Tiểu Vãn quay lưng bỏ đi, tim can người đàn ông như muốn vọt khỏi cổ họng.
Anh muốn hét lên, gọi tên cô, nhưng chỉ sợ cô sẽ không nghe thấy, hoặc là không muốn nghe thấy.
Cánh môi khô khốc mấp máy định nói gì đó lại thôi, nhưng anh không bỏ cuộc, tiếp tục đứng ở đó chờ đợi.
Hà Tiểu Vãn thả người trên chiếc ghế mềm, rũ mi mắt nhức mỏi, căn phòng yên lặng chỉ còn tiếng thở đều đặn của cô gái.
Thời tiết tháng bảy tháng tám mưa nắng thất thường, lúc Hà Tiểu Vãn tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài đã mưa như trút nước từ bao giờ.
Chiếc bụng nhỏ réo rắt kêu loạn, Hà Tiểu Vãn đành xuống bếp lấy một ly sữa nóng lót dạ.
Nhìn mực nước trong ly dần lấp đầy, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, vội chạy đến bên cửa sổ lần nữa.
Người đàn ông vẫn đứng đó, dưới cơn mưa tầm tã như trút nước, tư thế thẳng tắp không chịu khuất phục.
Hà Tiểu Vãn cố nén cảm giác muốn chạy ra ngoài trong lòng xuống, một lần nữa hạ rèm cửa xuống, tắt toàn bộ điện thắp sáng trong căn biệt thự.
Mưa cả đêm, Cố An Tước cũng dầm mưa cả một đêm đó.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi