ANH LÀ TRĂNG TRÊN BẦU TRỜI

(11)

Kiều Diệc Thần cúp điện thoại, ra hiệu bảo tôi cầm lại trong lúc tôi đang ngơ ngác như đang mơ.

Đầu óc tôi mơ hồ choáng váng, gấp đến muốn khóc đến nơi: “Anh….Tại sao anh lại nói mấy lời đó với mẹ tôi?”

“Không lẽ cô muốn bị ép hôn, lấy người đàn ông vừa rồi?”

Kiều Diệc Thần nhướn mày nhìn tôi.

Các mạch máu của tôi như bị bóp chặt lại, cật lực lắc đầu.

Không biết có phải do tóc trên đầu tôi dày nhìn giống con vật nào đó không, không ngờ người này rất tự nhiên mà nâng tay xoa nhẹ hai cái ở trên đó.

Tôi hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, mọi thứ đang rối tung điên cuồng trong lòng.

Gắt gao trừng mắt nhìn Kiều Diệc Thần để che dấu trái tim đang đập tại giờ phút này.

Anh nhìn tay mình, thái độ rất vô tội: “Xin lỗi, vừa nhìn thấy đầu của cô lại khiến tôi nhớ tới con chó không thành thật nào đấy trong nhà tôi.”

Tôi: “……?”

Chó nhà anh có thể nói tiếng người?

Bỏ đi, anh đẹp trai, lại là người đàn ông xuất sắc mà tôi thầm mến, anh nói gì cũng đúng hết.

Có thể bộ mặt như lợn chết trần qua nước sôi rất nóng này của tôi đã thành công lấy lòng Kiều Diệc Thần, chỉ thấy tâm trạng anh tốt hơn, nhìn tôi cười.

“Bây giờ, mẹ cô tin tôi là bạn trai của cô, tạm thời sẽ không tiếp tục ép cô phải lấy người đàn ông kia.”

“Cho nên, cô Thẩm, về giao kèo vừa rồi chúng ta nói, giờ có thể tiếp tục nói về nó không?”

Sáu năm sau, không nghĩ tới, Kiều Diệc Thần ngày xưa khó lay chuyển cũng học được thủ đoạn uy hiếp hành động trước nói chuyện sau.

Một giây trước anh còn nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi, một giây sau nếu tôi không đồng ý hiệp ước này thì tôi phải làm thế nào để giải thích với mẹ?

Cuối cùng, cái đầu cứng ngắc của tôi gật một cái với biên độ cực kỳ nhỏ.

Trong đáy mắt người này hiện lên niềm vui thỏa mãn khi thực hiện được ý đồ, tôi cúi đầu, không nhìn thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi