(30)
Cũng may Kiều Diệc Thần không điên đến mức không chữa nổi, đúng lúc chị Lỵ gõ cửa phòng ngủ, anh lên tiếng: “Tôi ra ngay đây.”
“Được.”
Chị Lỵ đứng ngoài cửa vài giây sau đó lên tiếng rời đi.
Kiều Diệc Thần xoay người xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, một lúc sau anh cuốn khắn tắm nửa người dưới đi ra.
Đúng lúc tôi ló cái đầu tròn ra, bất ngờ bị nhìn thấy toàn bộ nửa người trên đang trần trụi của anh, để lộ những đường máu huyết mạch trên làn da.
“…..”
Nếu không nhớ bên ngoài có người, tôi đã thét chói tai thành tiếng.
Gắn gao cắn chặt đôi môi, đôi mắt mở to tròn xoe.
Không biết có phải do bị dọa không, nhìn đến ngây người, phản ứng chậm chạp, quên luôn việc phải thu lại ánh mắt đầu tiên.
Kiều Diệc Thần đi đến chỗ tủ quần áo chọn đồ, bớt thời gian liếc mắt nhìn tôi: “Thế nào, muốn xem tôi thay đồ?”
Lúc này tôi mới phản ứng lại, mặt lại đỏ, vội vàng trốn lại vào trong chăn.
Mà không biết có phải do tư tưởng nó không thuần khiết hay không, tôi vào lại trong chăn, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương của anh, có một loại cảm giác không hiểu như được Kiều Diệc Thần ôm.
Mặt đỏ nóng bừng bừng.
Bên ngoài vang lên tiếng xoạt xoạt, không biết người này đã mặc quần áo xong chưa, tôi nín nhịn bên trong có hơi khó khắn, nhẹ giọng hỏi: “Kiều Diệc Thần, anh….anh đã thay xong chưa?”
Nhưng không ai trả lời tôi.
Tôi khẽ đẩy chăn để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn, thấy cửa phòng ngủ mở toang không biết từ lúc nào.
Mà trong phòng sớm không thấy bóng dáng Kiều Diệc Thần đâu!
“……..”
Tên này cố ý không đóng cửa!