ANH LẠI GẶP EM

Biểu hiện đầu tiên của đối phương là nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó lại nhìn áo cưới trong tay của cô, sửng sốt thật lâu, không nói lời nào, không nhận lấy áo cưới, cũng không ký tên.

Thị Y Thần nhìn ánh mắt tối tăm vô hồn của anh ta, trong lòng suy nghĩ, lẽ nào cô đã nói chuyện gì không nên nói sao? Không có nha.

Đang suy nghĩ, người đàn ông kia đột nhiên đi tới, mặt không cảm xúc nhận lấy áo cưới, bàn tay vô tình chạm vào tay cô, cô vội vàng rút tay về theo bản năng.

Bàn tay của người đàn ông này thật là nóng, bộ dạng như sắp ngã xuống đến nơi rồi.

Anh cầm lấy cây viết trên bàn, ký lên đơn hàng ba chữ như rồng bay phượng múa, miễn cưỡng có thể nhận ra được tên của anh: Lục Thần Hòa.

Nhìn thấy chữ ký của anh ta, Thị Y Thần nói tiếp: "Lục tiên sinh, chiếc áo cưới này hai tháng trước Đường tiểu thư đặt ở cửa hàng để mặc trong lễ đính hôn, đã thanh toán bảy mươi phần trăm tiền hàng, trên đơn đặt hàng có ghi rõ, còn lại ba mươi phần trăm, phiền Lục tiên sinh thanh toán nốt."

Người đàn ông ký xong mang đơn đặt hàng trả lại cho cô, lại nhìm chằm chằm vào cô một lúc, đột nhiên nói: "Cô làm nghề đòi nợ sao?" Tuy rằng lời nói của anh ta rất yếu ớt, nhưng ngôn ngữ châm chọc trong lời nói lại không hề yếu ớt chút nào.

Thị Y Thần vừa nghe xong, ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông rây ria lởm chởm bệnh tật này, giọng nói quen thuộc cùng với những ký ức ác mộng trong đầu cô cứ đè nặng chồng chất lên nhau. Cô đột nhiên nhớ ra, cả kinh kêu lên một tiếng: "Lại là tên Bối Bối Sơn này!"

"Xin cô chú ý cách dùng từ của mình. Ai là Bối Bối Sơn?!"

"Anh hung hăng gì chứ? Dùng Bối Bối Sơn là để ‘khen ngợi anh, ca tụng anh’ thôi."

"Tôi mà phải cần đến cô khen sao? Phụ nữ trơ trẽn? Nếu tôi là Bối Bối Sơn vậy cô là cái gì? Một người phụ nữ uống say bí tỉ trong quán rượu, trước mặt đàn ông xa lạ lại ‘cởi sạch’, không chút kiêng dè nằm trên giường, là con gái đàng hoàng sẽ không bao giờ làm."

Chuyện sai lầm của cô đêm đó từ miệng Lục Thần Hòa nói ra, giống như mang một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực Thị Y Thần, máu chảy thành sông. Cô nhìn người đàn ông trước mắt như không thể tin được, anh ta lại có thể nói những lời độc mồm độc miệng đến vậy.

"Chả trách Đường tiểu thư muốn hủy bỏ lễ đính hôn, chắc là đã nhìn thấy diện mạo xấu xí này của anh, không muốn bị anh lừa gạt. Thật sự là một người đàn ông cặn bả cực phẩm!" Vốn cô không thể hiểu được Đường tiểu thư vì sao đột nhiên nói hủy bỏ hôn ước, hôm nay tận mắt thấy người đàn ông này nói ra những lời ghê tởm đến vậy, cô có thể hiểu được phần nào.

Lục Thần Hòa vừa nghe xong, có chút nổi giận, nói: "Cô thì biết cái gì?! Chỉ dùng suy nghĩ để phán đoán lung tung, tại sao cô không đi làm biên kịch chứ? Cô quả thực là một người phụ nữ chanh chua, đáng đời đêm Thất tịch không có ai ở cùng còn phải đi giao áo cưới." Anh ta nói hai câu, chợt ho khan liên tục, ho đến nỗi không đứng vững được. Anh vịn vào sopha, yết hầu đau dữ dội, toàn thân nóng hổi, đầu óc mơ màng.

"Tội là phụ nữ chanh chua? Anh so với tôi tốt hơn bao nhiêu? Cũng không đến mức nằm vùi ở nhà như một con quỷ bệnh lao!" Thị Y Thần gần như phát điên, cô sống hai mươi chín năm trên đời, lần đầu tiên bị một người đàn ông mắng cô là người phụ nữ chanh chua, lại còn nguyền rủa cô đêm Thất tịch chỉ cô đơn một mình. Cô tức giận đến thiếu chút nữa không kiềm chế được. Thị Y Thần cố gắng đè xuống tâm trạng của mình, sợ mình một nhịn không được nhào tới trước, xé xác người đàn ông này, "Tôi không muốn nhiều lời vô ích với anh, nhanh thanh toán nốt ba mươi phần trăm số tiền còn lại!"

"Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy."

"Ngại quá, vậy tôi phải mang áo cưới về." Nói xong, cô liền với tay giật lấy cái áo cưới.

Anh ngăn cản cô, mi tâm nhíu lại, nói: "Cô dựa vào cái gì muốn mang về?"

"Lục tiên sinh, anh từ Sao Hỏa đến sao? Đến cửa hàng và siêu thị mua đồ không muốn trả tiền sao? Không có tiền, anh lấy cái gì chứ? Còn có, giày của tôi, trả giày cho tôi."

"Giày gì chứ? Không nhìn thấy. Tôi ghi lại hóa đơn thanh toán cho cô, tối mai cô đến lấy tiền." Lục Thần Hòa vỗ vỗ trán, giọng nói có chút yếu ớt, cơ thể đứng không vững. Anh rất khó chịu, muốn nằm xuống nghỉ ngơi, anh không có dư tinh lực ăn thua đủ với người phụ nữ này.

"Tối mai? Anh tưởng tôi ngốc sao? Là anh cố ý mà, anh sống ở cái nơi ‘khỉ ho cò gáy’ này, đi đến đây một chuyến khó khăn bao nhiêu biết không? Còn phải lên vành đai cao tốc, đi một đoạn xa suýt chút nữa là đến thành phố M rồi." Tại sao phải ở xa vậy chứ? Không rời khỏi biệt thự được sao? Cô cũng có thể về quê cha mình còn xa gấp mấy lần nơi ở của anh ta.

Lục Thần Hòa cố nhịn, nặng nề ngẩng đầu lên, chỉ vào quảng cáo trên đơn đặt hàng, nói: "Phục vụ chuyên nghiệp, bằng lòng giao hàng đến nhà? Đây chính là tiêu chuẩn phục vụ của cửa hàng cô sao? Chỉ bằng thái độ phục vụ này của cô, thực sự là không hiểu nổi tại sao ông chủ lại thuê người như cô?"

"Thật ngại quá, tôi là chủ cửa hàng." Thị Y Thần như cười như không.

"À, ra vậy, chắc là cửa hàng của cô cũng không duy trì được bao lâu..." Lục Thần Hòa từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng lầm bầm trào phúng, giọng nói yếu ớt, nhẹ vô cùng, nhưng vẫn là bị Thị Y Thần nghe thấy được.

Kẻ sĩ thà chịu chết chứ không thể chịu nhục.

Đối mặt sự khinh thường của Lục Thần Hòa, Thị Y Thần giận không chỗ phát tiết, quyết định không theo vụ làm ăn này nữa, "Xin lỗi, loại người như anh đây thì có cho nhiều tiền hơn nữa, bản tiểu thư cũng không muốn phục vụ. Áo cưới mang đến, bản tiểu thư không bán, ngày mai mời anh đến cửa hàng để lấy lại tiền."

Chuyện làm khó dễ người khác ai không biết làm!

Cửa hàng của cô cực kỳ phát đạt, anh ta lại dám nguyền rủa cửa hàng bảo bối của cô sớm đóng cửa!

Cô mang danh thiếp đập mạnh lên bàn, sau đó nhanh tay giật lại áo cưới trên tay anh ta. Nhưng mà, không biết là do cô dùng sức quá mạnh hay sao, Thị Y Thần không lường trước được, trong lúc cô giật lại cái áo cưới, cũng kéo cả Lục Thần Hòa về hướng mình.

Cứ như vậy không hề báo trước, Lục Thần Hòa bổ nhào về phía cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi