Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung
Trước khi Cố Yếm xuống xe, Khúc Nhất Huyền nhấn cửa sổ xe xuống chỉ lều vải ở đằng xa: “Nhìn thấy người mặc áo jacket màu xanh lục vừa bước vào lều không? Đó là lĩnh đội lâu năm, anh có việc gì cứ bàn giao với anh ta, anh ta sẽ làm mọi chuyện ổn thỏa cho anh.”
“Tôi làm tiên phong, thường xuyên không ở hiện trường trước khi xuất phát bọn cũng đã quen rồi. Viên Dã ở đây, bọn họ nghe Viên Dã, Viên Dã không ở đây, thì lại phân biệt đối xử, chỉ nghe theo người có tài. Đội ngũ này rất dễ chỉ đạo.” Đội làm cứu viện khác với các đoàn đội khác, chiến trường của bọn họ là đất đai mênh mông khắp nơi. Không có nhiều gút mắc lợi ích như vậy, chỉ dựa vào một tấm lòng son đi làm chuyện mò kim đáy biển. Không có chút lòng từ bi, không có chút rộng lượng, không có chút nghị lực kiên nhẫn, việc này căn bản không làm được, có làm cũng không lâu dài.
Cố Yếm đã hợp tác vô số lần với đội ngũ này, tất nhiên vô cùng quen thuộc. Anh ta khẽ vuốt cằm, đẩy cửa xe ra trước, do dự một chút vẫn nói: “Nhiều năm như vậy, khi cô nhắc đến đội cứu viện vẫn cứ kiêu ngạo như trước.”
Đó là bởi vì họ đáng để kiêu ngạo. Chỉ là lời này Khúc Nhất Huyền để ở trong lòng không nói. Cô đưa tay, ngón trỏ và ngón giữa khép đặt lên trán vẫy vẫy tạo một tư thế tay chào: “Chúng tôi đi trước một bước.”
Cố Yếm gật đầu, đứng ở ven đường. Ven đường có đất tuyết, tuyết đọng đã bị san bằng, lộ ra sợi cỏ khô mượt mà. Anh ta đưa mắt nhìn xe việt dã chèn lên tuyết đọng, đi ra khỏi doanh địa.
Đèn xe vừa thu vừa phóng, ở góc rẽ của đường núi, nó sáng như con ngươi của dã thú, chiếu xuống con đường đất tuyết không người làm tràn ra một mảng sáng hồng hồng trên đất.
Anh ta đứng đó một lúc lâu, quay người, vén rèm bước vào.
** ** **
Hai mươi phút sau. Cố Yếm y theo kế hoạch gọi điện thoại cho Bành Thâm. Ngoài dự định, sau gần một phút tiếng chuông dài dằng dặc vang lên, điện thoại bị cúp.
Cố Yếm nhăn mi. Anh ta thu giọng, bình tâm tĩnh khí gọi lại một lần nữa. …
Sau âm thanh máy bận có thứ tự, vẫn trạng thái là không người nghe như cũ.
Cả phòng tràn ngập trong yên tĩnh.
Một lĩnh đội ngồi dựa vào nơi hẻo lánh trong lều vải bỗng nhiên nói: “Sao tôi lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông nhỉ?”
Cố Yếm nhíu mày, một tay vừa khép ống nghe lại, vừa tập trung nghe.
Quả nhiên.
Bên ngoài lều có tiếng chuông lơ lửng bay tới, loáng thoáng, kèm theo tiếng gõ “Bang bang”, tiếng trước gấp hơn tiếng sau. Thanh âm kia càng cấp bách, lưng anh ta càng phát lạnh.
Tựa như bùa đòi mạng, từng tiếng từng tiếng tới để đòi mạng.
** ** **
Trên đường núi tuyết nhiều, vết bánh xe lưu lại lúc Bành Thâm lên núi trong thời gian ngắn còn chưa tới kịp bị tuyết lớn che đi. Khúc Nhất Huyền đi vết bánh xe này, đi thẳng dọc theo đường núi uốn lượn. Nửa giờ sau, rốt cục đến gần đường cái cuối cùng trên đỉnh núi. Đó là một ngã ba đường.
Đá sỏi ở giao lộ như bị nghiền nát vụn, ngừng lại ở con đường nhỏ thông lên đỉnh núi. Nơi xa núi đá lởm chởm, choàng chiếc áo tuyết bạc, bởi vì bị trói chặt bởi hàng rào gỗ đã phá thành mảnh nhỏ, chỉ lẻ tẻ mấy tấm dựng đứng ở rìa vách núi, nhắc nhở nơi đây có “Vách núi dựng đứng nguy hiểm”.
Khúc Nhất Huyền ngừng xe ở giao lộ, xuống xe xem xét. Vết bánh xe của Bành Thâm sau khi đến nơi này đã bị cố ý làm rối loạn.
Trên đất trống của ba lối rẽ, không chỉ có vết của một đầu xe rõ ràng mà là mấy cái, rắc rối phức tạp, vết bánh xe đan xen vào nhau để cho người ta không tìm thấy đầu đuôi, càng không thể xác định phương hướng rõ ràng. Khúc Nhất Huyền nhìn khắp nơi, khoa tay làm mẫu cho Phó Tầm: “Cái hiệu quả này, so với rửa trôi đi không khác nhau lắm. Xe bắt đầu gia tăng tốc độ trên đường núi, sau khi lên dốc thì vung đuôi, lấy trục xe làm tâm, vẽ lên một nửa hình tròn.”
“Sau đó, anh ta bắt đầu đảo quanh tại chỗ, xoay quanh, làm mờ tất cả vết bánh xe.” Cuối cùng, cô tính được kết quả: “Chúng ta mất dấu.”
Điểm chú ý của Phó Tầm khác với cô, sau khi anh xuống xe, trọng điểm quan sát là đường nhỏ giao lộ giữa ba đường. Bành Thâm đã tận lực muốn che giấu hành tung, tất nhiên cũng sẽ không lưu lại vết tích ở giao lộ. Chỉ kỳ quái là, tuyết đọng trên ba con đường giống như chưa hề bị đặt chân đến, một màu trắng xóa tràn ngập. Chiếc xe kia giống như là lái đến đây rồi trực tiếp chạy vào vách núi, không thấy tăm hơi.
Anh nâng cổ tay nhìn thời gian, nhắc nhở cô: “Đã qua nửa giờ, Cố Yếm còn chưa gọi tới.” Ngụ ý của Phó Tầm là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bất kể là bọn họ lên núi mở đường hay là Cố Yếm ở dưới núi, rất rõ ràng, đều xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không thể tránh khỏi. Tin tức này không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang.
Khúc Nhất Huyền ngơ ngẩn trong một lát, cô không nói chuyện ngay lập tức, dường như suy tư đối sách, lúc mở miệng ngữ khí vừa tỉnh táo vừa trầm ổn: “Vậy chúng ta gọi điện thoại hỏi tình huống.”
Phó Tầm không ngăn cản. Trong tiềm thức anh cho rằng Cố Yếm đã quá hạn mười phút, hiển nhiên là trong mười phút này đã phát sinh biến cố khiến anh ta không cách nào kịp thời liên lạc với bọn họ. Vậy thì cho dù là ai gọi điện thoại đến cũng thế thôi.
Quả nhiên.
Sau khi Khúc Nhất Huyền gọi điện thoại xong sắc mặt trầm trầm, có chút khó coi: “Không có ai nghe.”
“Không sao.” Phó Tầm cầm tay cô, một tay phủi nhẹ tuyết rơi trên vai cô, thấp giọng trấn an: “Cố Yếm có năng lực xử lý tình huống nguy cấp rất tốt, bây giờ chúng ta quay trở lại chưa chắc có thể giúp một tay, còn lãng phí thời gian.”
Anh rút găng tay, lòng bàn tay vuốt ve khóe mắt cô, trầm ngâm nói: “Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp Bành Thâm.”
“Anh ta hẳn là đã cân nhắc đến mỗi tình huống sẽ phát sinh, đồng thời sắp xếp phương thức ứng đối dự bị khác, một bước một cờ, kế hoạch kín đáo. Chúng ta cho là mình giành trước anh ta một bước, có thể kẻ xướng người hoạ với Cố Yếm đánh anh ta trở tay không kịp. Kỳ thật, bị anh ta tương kế tựu kế lôi vào trong toàn cục.” Dứt lời, anh cúi đầu, chóp mũi chống lên chóp mũi cô nhẹ nhàng cọ xát, nói: “Càng là thời điểm như thế này thì càng phải tỉnh táo lại, dù là luôn bị anh ta tính toán, cũng phải ngược gió lật bàn thắng.”
— Cho dù luôn bị anh ta tính toán, cũng phải ngược gió lật bàn thắng.
Câu nói sau cùng, giống như chiếc búa gõ vào đầu, khiến Khúc Nhất Huyền bắt được một tia tỉnh táo từ trong đống hỗn độn trước mắt. Cô dùng sức nhắm mắt lại, ép buộc bản thân thả lỏng đại não trong ba giây.
Ba giây sau, cô mở mắt ra, ngón tay lạnh buốt nắm chặt lòng bàn tay của anh: “Vương Khôn đã từng làm công việc này, vậy hắn ta nhất định biết rõ địa hình. Hắn luôn nhận ân huệ của Bành Thâm, giúp anh ta làm không ít chuyện, lần này cũng giống vậy, chắc hẳn cho là mình với Bành Thâm là người trên cùng một thuyền. Ưu thế của Bành Thâm là biết rõ địa hình của núi tuyết.”
Cố Yếm không nhận điện thoại. Tình huống như thế nào có thể khiến cho anh ta ngay cả điện thoại cũng không tiếp được? Bành Thâm thì sao? Anh ta đã chỉ cho Cố Yếm đến sông băng, con đường đến đầm lầy Mê Vụ này vì sao lại cố ý xóa đi hành tung, khiến cô như con ruồi không đầu chỉ có thể bó tay chờ ở tại chỗ? Cô nghĩ không ra đáp án, nhưng bây giờ lại rất bức thiết, nếu chỉ đợi ở chỗ này, vĩnh viễn sẽ không có đáp án.
Cô nâng mắt, trong đầu giống như đột nhiên thông suốt, có một sợi manh mối nhanh đến mức giống như là cá chuồn mọc cánh, không chờ cô thấy rõ đã vèo một cái không thấy bóng dáng.
Cảm giác không biết miêu tả như thế nào vây chết cô ở trong lồng giam làm cho cô như có lửa thiêu đốt ngũ tạng, cô kìm nén đống lửa không có chỗ phát, tựa như trút giận tháo kính râm xuống quăng ra ngoài giao lộ.
Cái quăng này, làm cỏ dại khô héo ven đường ngoáng một cái bị dạt xuống lộ ra một thứ bị cỏ dại che giấu… một tấm bia chỉ đường.
Khúc Nhất Huyền khẽ giật mình.
Ánh hồng xẹt qua trước mắt kia lặp đi lặp lại trong đầu mấy lần, xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô bước nhanh lên, đẩy hòn đá bị đám cỏ dại che giấu một tia không lọt.
Lần này, cô rốt cục thấy rõ. Bia đá đứng sừng sững ở ven đường này, nói nó là bia chỉ đường, nó cũng không hợp quy tắc. Không phải là bia nền trắng chữ đỏ trên quốc lộ, cũng không phải bia nền trắng chữ xanh trên đường đi về tỉnh, ngay cả bia nền trắng chữ đen cũng khác nó rất nhiều.
Nó chỉ trông giống một bảng chỉ đường, nền đỏ chữ trắng, viết — Tạp Ô Hồ.
Tạp Ô Hồ không khó lý giải.
Bành Thâm đã từng nói trên núi tuyết này có sông băng, “Tạp Ô Hồ” này tám chín phần mười chính là tên của sông băng ở bên kia, về phần tại sao biển báo giao thông mộc mạc như vậy bị ẩn nấp…
Sợ là muốn bắt chước tiêu chí khảo sát địa lý Tam Giang Nguyên, chỉ một tấm bia đá nho nhỏ, giống như kiểu “Từng du lịch qua đây”.
Cánh cá chuồn xẹt qua đầu rốt cục bị cô một tay nắm lấy, cô nhặt kính râm lên, quét đi ủ dột nôn nóng vừa nãy, cô cắn môi dưới cười đến đắc ý: “Vừa muốn đi sông băng, lại có ngay cái chỉ đường cho em.”
Phó Tầm bật cười, cầm bàn tay bị đông cứng đến đỏ bừng của cô bọc trong lòng bàn tay chà xát. Độ cao của núi tuyết so với mặt biển đã gần đến năm, sáu ngàn mét, trên núi có bão tuyết nên nhiệt độ thấp, trong hoàn cảnh không có gì để che tuyết chắn gió hay thiết bị sưởi ấm, chỉ là xoa tay hà hơi, nhiệt lượng vẫn bị xói mòn rất nhanh.
Anh không muốn hắt bát nước lạnh cho cô trong giờ phút này, nhưng không thể không nhắc nhở: “Chưa hẳn con đường này là chính xác.”
“Khái niệm bia chỉ đường em dẫn đường chuyên nghiệp chắc chắn đã biết, cơ hồ là một cây số có một cái, nơi này chưa chắc là đầu nguồn, khả năng chỉ là một trong số các bảng chỉ đường.”
“Nhưng so với đứng ở đây không có phương hướng, không bằng thuận theo con đường này đi qua nhìn một chút, có lẽ là ý trời?” Câu nói sau cùng kia, anh cắn chữ mập mờ, có ý riêng.
Khúc Nhất Huyền chợt nhớ lại ban đầu lúc ở Đôn Hoàng, anh nhất định phải giao ngọc bội Câu Vân cho cô giữ cũng nói rằng là duyên đã định.
Cũng kỳ, lúc ấy rõ ràng cô không muốn có một chút dính líu quan hệ nào với anh, ngay cả ý tưởng ngủ một giấc cũng chưa manh nha… Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, không chỉ ở với anh, thậm chí ngủ cũng ngủ luôn rồi.
Nhân sinh vô thường.
Khúc Nhất Huyền sờ sờ chóp mũi, bên tai không biết là bị lạnh hay là nóng dần dần đỏ bừng lên. Cô quay người ném găng tay bị kẹp ở dưới cánh tay vào trong ngực anh, tức giận vung ra hai chữ: “Lên xe.”
Chính cô không cảm thấy, so với tác phong cứng rắn lúc bình thường, sắc mặt của cô lúc ném găng tay khi nãy giống như là nũng nịu giận dữ. Mặt mày kia, bất kể là nằm ngang dựng thẳng, hung hăng hay là nhu hòa, vào mắt Phó Tầm tất cả đều là thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.
** ** **
Sau khi lên xe. Khúc Nhất Huyền lên số, cất bước, đầu xe đảo qua đám cỏ dại trên giao lộ, chèn cỏ dán vào phía bên phải đường nhỏ.
Con đường nhỏ trước mắt này hiển nhiên là ít người lui tới, cỏ dại rậm rạp. Con đường chỉ rộng bằng một chiếc xe xóc nảy đến mức nào tất nhiên cũng tự hiểu được. Trên đường lại tích tầng tuyết thật dày, không có xe dò đường ở phía trước, toàn bộ phải dựa vào Khúc Nhất Huyền tự tìm tòi.
Gió thổi tuyết.
Tuyết rơi trên kính chắn gió rồi nhanh chóng hóa thành nước, ngưng tụ thành một đường cong dọc theo kính chảy xuống. Cần gạt nước lần lượt quét đi kẻ cầm đầu khiến cửa xe bị mờ đi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, gió êm sóng lặng.
Theo lý thuyết, trong rừng sâu núi thẳm yên tĩnh trống trải là chuyện bình thường. Nhưng vì không liên lạc với Cố Yếm được nên trong lòng cô lo sợ, suy đoán kỹ mọi chuyện, luôn cảm thấy đây là vẻ yên tĩnh trước bão táp.
Lúc Phó Tầm ở cạnh cô, lúc nào cũng để ý đến cô, thấy cô không tự giác khóa mi, lại thả lỏng, rồi lại khóa. Tay cầm tay lái lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng bấm nút khuất sáng hai lần, đoán là trong lòng cô phiền muộn, bị phân tâm. Đành mở miệng nói: “Đi được một cây số thì dừng xe lại, anh xuống xe xem ven đường có bia chỉ đường không.”
Khúc Nhất Huyền hoàn hồn, gật đầu: “Được.”
Phó Tầm còn nói: “Sau khi anh xuống xe, đừng tắt máy, duy trì trạng thái phanh.”
Lần này, Khúc Nhất Huyền rốt cục có phản ứng: “Anh sợ Bành Thâm mai phục ở ven đường?”
“Anh sợ có tình huống đột phát.”
Khúc Nhất Huyền ‘à’ một tiếng, lại hỏi: “Nếu xảy ra tình huống đột phát kia, anh còn ở ngoài xe, em nên bỏ anh chạy hay là chờ anh lên xe?” Câu hỏi này của cô rất nghịch ngợm, rõ ràng là muốn gây sự.
Phó Tầm vẩy mi một cái, nói: “Ngứa da, muốn bị gãi hay sao?”