ANH TRAI TÔI LÀ NGƯỜI ĐẠI ÁC

Mũi dao bén nhọn đâm xuyên qua áo ngoài, mũi dao vừa chạm tới ngực, trong lòng Dịch Đường Đường trầm xuống, tấm thẻ chợt dung nhập cơ thể —— thời gian yên lặng.

Trong khoảnh khắc, thế giới lâm vào yên tĩnh.

Dịch Đường Đường hô hấp nặng nề, vui sướng tránh thoát được tử thần lại không xuất hiện, di chứng sử dụng tấm thẻ vượt cấp nháy mắt thổi bay ý thức của cô.

Trong đầu giống như có tiếng chuông ầm vang, trong thân thể tựa hồ có thứ gì không tiếng động mà bạo phá, mạch máu vỡ toang xông lên cổ họng, Dịch Đường Đường ôm đầu, đột nhiên lùi mạnh về phía sau.

Thân thể đụng tới người đồng đội đứng thẳng cứng còng phía sau, Dịch Đường Đường nghiêng ngả lảo đảo mà dùng sức lực cuối cùng dựa vào vách tường.

Tiếp theo, cô sặc sụa lên, phun ra một mồm máu tươi.


Đóa hoa màu đỏ sậm nở ra, máu bắn tung tóe vẫn duy trì ở trạng thái ngưng tụ, hình ảnh dừng lại không chuyển.

Hô hấp hổn hển trong không gian im lặng lại không nghe được rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, Dịch Đường Đường dùng sức mở bừng mắt.

Trước mắt mọi vật như bị bịt kín trong một tầng sương mù, cô nhíu mày, đầu ngón tay dùng sức moi moi vách tường, móng tay đứt gãy đau đớn làm cô tỉnh lại một chút, lại mở mắt ra, sự vật cuối cùng nhìn được rõ hơn một chút.

Đồng đội vừa bị cô đụng vào giống như cọc gỗ té ngã xuống đất bên cạnh, tay chân còn quơ quào trong không khí, động tác nhìn ra hơi buồn cười.

Dịch Đường Đường dựa vào vách tường lạnh băng, tầm mắt chạm đến tư thế của đồng đội, tâm trí căng thẳng hơi buông lỏng, cô tự tiêu khiển mà nặng ra một nụ cười.


Cảm quan đau đớn đã trở thành chết lặng, Dịch Đường Đường ngẩng đầu, tìm kiếm Dịch Kiêu.

Giống như việc vừa thấy được đủ để cho anh kinh hãi và run sợ, lạnh lẽo dưới đáy mắt Dịch Kiêu bị phá hủy, đôi môi vì mím chặt mà không còn huyết sắc, đôi mắt trống rỗng, giữa mày nhăn lại, con mắt đỏ dường như có thể xuất ra huyết.

Dịch Đường Đường cắn chặt môi dưới, cho dù biết chuyện làm anh lo sợ sẽ không xảy ra, nhưng cô vẫn đau lòng.

Cảm xúc phập phồng làm đau đớn dâng lên, trước ngực cô kịch liệt chấn động, một lần nữa Dịch Đường Đường lại khụ ra vài ngụm máu.

Hộc máu mấy lần, cho dù không phải bác sĩ, Dịch Đường Đường cũng biết tình huống của mình hiện giờ không tốt.

Cô mệt mỏi mở mắt ra, dựa ót vào vách tường lạnh băng, xa xa nhìn về phía Dịch Kiêu, ánh mắt hỗn loạn.


Cô và anh, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước, nhưng trong khoảnh khắc này trước mặt họ dường như nứt ra một khe sâu, anh không qua được, cô cũng không cách nào tiến tới.

Thời gian yên ắng, tiếng thở dài của cô bị phóng đại vô hạn lần. Dịch Đường Đường dùng sức ngậm chặt cổ họng, chờ đến khi mùi máu tươi trong miệng nhạt đi nhiều, một lần nữa đem ý thức quay về không gian, lấy ra một tấm thẻ nằm tại một góc nào đó đã lâu.

"Cho nên nói, Lục Trăn, lần này cũng không phải là tôi cố ý sử dụng." Cô lẩm bẩm tự nói. Trong đầu lướt qua nụ cười hồ ly của Lục Trăn, khóe miệng Dịch Đường Đường nở ra một nụ cười, nhắm mắt dung nạp tấm thẻ vào thân thể.

Tấm thẻ "Giấc ngủ" —— mượn giấc ngủ không hạn chế, gắn bó sinh mệnh người bệnh.

Tấm thẻ này là Dịch Kiêu đoạt từ một phụ nữ có giá trị tội ác màu đen. Mà tấm thẻ này, trong mắt người khác cơ hồ không có tí tác dụng nào, lại trở thành cứu mạng cho cô.
Hiệu quả tấm thẻ "giấc ngủ" sinh ra thật mau, một sức mạnh quen thuộc lại lần nữa tụ hợp lại ngũ tạng bị trọng thương của cô, máu theo mạch máu gia tốc luân chuyển, mỗi một tế bào trong cơ thể nháy mắt bị kích hoạt, tỉnh giấc nhảy động làm thần kinh căng thẳng của cô rung động theo.

Đầu ngón tay Dịch Đường Đường dùng hết sức véo vào đùi, đau đớn bất chợt làm cô nhíu mày lại, cơ năng ngũ tạng náo loạn, bị cưỡng chế phải làm việc.

Khoảng mười phút sau, toàn thân run rẩy mới chậm rãi bình ổn lại.

Một lần nữa ngẩng đầu lên, trong thân thể cô giống như được rót vào một sức mạnh ma quỷ, mọi yếu ớt như trở thành hư không, chỉ là trong đầu, giấc ngủ bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ tư duy.

Dịch Đường Đường chống vách tường đứng lên, mắt thấy mọi thứ chung quanh bởi vì dị năng của cô chống đỡ hết nổi mà bắt đầu lay động trở lại, cô nhanh chóng đứng dậy, bước qua một bãi vết máu trên đất, đi đến trước cửa phòng ngủ.
Ở nơi đó, một bóng đen như ẩn như hiện, ngũ quan mơ hồ, quần áo màu đen, chỉ có một thứ rõ ràng thấy được nhất là con dao sắc bén nắm chặt trong tay hắn.

Lưỡi dao phản xạ ánh sáng, Dịch Đường Đường theo ánh sáng mơ hồ mà tìm được hướng lưỡi dao, dễ dàng lấy nó ra từ trên tay đối phương.

Chuôi đao vẫn còn tàn lưu vết máu, bởi vì được nắm trong tay cô mà màu đỏ huyết bắt đầu chậm rãi đọng lại.

Không khó tưởng tượng nếu mới vừa rồi không phải cô sử dụng tấm thẻ tự cứu, hiện giờ lưỡi dao này đã thấm đẫm máu của cô.

Dịch Đường Đường nhắc chuôi đao lên, hoa trong không khí, không lưu tình chút nào mà cắt cổ hắn.

Mạch máu bị cắt đứt, máu lại đọng lại, Dịch Đường Đường mặt vô biểu tình mà nhìn người áo đen, suy nghĩ trong đầu tung bay.

Nếu nói lúc trước hắn gϊếŧ người là trêu đùa, như vậy hành vi của hắn lúc này ...... Có phải cô có thể suy đoán rằng, từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn chính là cô?
***

Thời gian khôi phục.

Máu tươi nóng bỏng phun ra từ mạch máu ở cổ bị cắt đứt, trên mặt dị năng giả ẩn thân còn duy trì nụ cười mãn nguyện khi đạt được mục tiêu, dữ tợn đến làm người phát run, nhưng ngay sau đó, cảm xúc trong mắt hắn đột nhiên biến hóa.

Hoảng sợ, bàng hoàng, khó có thể tin, nhanh chóng chi phối lý trí hắn.

Hắn dùng hết toàn lực che lại miệng vết thương chỗ yết hầu, trừng lớn mắt nhìn thấy Dịch Đường Đường lạnh nhạt đứng đối diện, không biết từ khi nào đã cầm con dao nhọn của hắn.

Hắn há mồm, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng khi miệng mở ra, từ cổ họng dâng lên một tràng máu đè ép thanh âm hắn, làm hắn chỉ có thể phát ra tiếng thất thố "Ô ô a a......".

Không đến một phút, máu nhanh chóng xói mòn làm người áo đen còn chưa kịp giãy giụa đã ngã xuống đất mà bỏ mình.
Hai mắt hắn mở to, chết không nhắm mắt, sự hoảng sợ khắc thật sâu vào trên khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng.

"Đang!" Thân mình Dịch Đường Đường nhoáng lên, lưỡi dao trong tay theo tiếng rơi xuống đất, cảnh vật trời đất tất cả quay cuồng.

Người đứng ở bên cạnh sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng mà duỗi tay ra đỡ lấy cô.

Đốt ngón tay vừa mới đụng tới ống tay áo Dịch Đường Đường, còn chưa dùng lực, một lực đạo âm lãnh bỗng nhiên đánh úp lại, ném anh ta xuống đất.

Người nọ giật mình, đang muốn dùng dị năng đối kháng, không ngờ nâng mắt lên, lại bị đồng tử huyết sắc kia làm sợ hãi đến thất thanh.

"Đường Đường, Đường Đường......" Dịch Kiêu nỗ lực đè nén thanh âm thật nhẹ nhàng, anh đỡ Dịch Đường Đường ngã xuống vào trong lòng ngực, vốn dĩ muốn áp chế cảm xúc xuống nhưng tầm mắt nhìn đến khuôn mặt nhỏ không huyết sắc của cô, ngực anh như bị siết lại.
Chỉ cảm thấy trái tim như bị xé rách, màu từng giọt từng giọt rơi xuống ăn mòn ngũ tạng lục phủ.

Gọi bảy tám lần, Dịch Đường Đường cuối cùng mở bừng mắt.

"Ca, em thất hứa." Dịch Đường Đường thanh âm suy yếu nghe như không thấy chút hơi nào.

Cô nắm nắm tay áo anh, ảo não cắn cắn môi, con ngươi mệt mỏi muốn nhắm lại, rồi lại bị cô gượng chống mở lên.

Dịch Kiêu khẩn trương nắm lấy, sờ soạng đầu ngón tay Dịch Đường Đường, thấy cô còn cố gắng nhắc lại ước định của hai người, anh lắc đầu, chống chọi lên mà nở nụ cười: "Không, Đường Đường, lần này đây chúng ta coi như là ngoại lệ, ca ca không trách Đường Đường."

Dịch Đường Đường nghe được anh trả lời, an ổn mà thở dài nhẹ nhõm. Buồn ngủ từng đợt từng đợt phá hủy ý thức, cô biết thời gian để lại cho mình không nhiều lắm.
"Ca, em lại buồn ngủ." Thanh âm thật suy yếu, lại mang theo vẻ làm nũng của thiếu nữ, Dịch Đường Đường miễn cưỡng giật giật trong lòng ngực Dịch Kiêu, cọ cọ vào cánh tay anh đang ôm chặt cô, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Em cảm thấy lần này sẽ ngủ ngon được mấy ngày, ca ca không cần lo lắng... Giúp em chăm sóc Đậu Tương, còn có, chờ em tỉnh lại."

Nói xong câu cuối, hai mắt đen chậm rãi khép lại.

Nhìn đôi mắt cô gái trong lòng ngực nhắm chặt lại, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống từ con mắt huyết sắc.

"Được. Đường Đường ngoan ngoãn ngủ, ca ca chờ em tỉnh lại."

***

Ngoài phòng, sắc trời vẫn âm u đen tối, ánh lửa màu hồng cam bị gió thổi tung bay từng đợt lưỡi lửa cao đến mấy trượng.

Một đống người ngồi vây quanh, thất thần nhìn đống lửa, yên tĩnh không một tiếng động.
"Các người biết vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì không, Đường Đường cô ấy......" Đánh vỡ yên lặng chính là Lâm Thanh Hành, anh nói mới nói được một nửa, lại chạm đến ánh mắt bất mãn và oán hận của Đặng Lâm Siêu, chỉ có thể ngượng ngùng nuốt vào câu sau.

Anh cúi đầu xuống, có loại ảo giác mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo.

Đặng Lâm Siêu làm câu nói bị cắt ngang, nhìn Chu Hiểu bốn người kia, năm người ăn ý quyết định tiếp tục giữ yên lặng.

Biến cố vừa rồi, bọn họ biết Dịch Đường Đường một lần nữa lại quá sức mà sử dụng "Thời gian yên lặng", sau đó bắt đầu dùng tấm thẻ "Giấc ngủ".

Về tình hình thực tế, có nên ngả bài với đồng đội hay không, tất cả họ đồng thời giữ thái độ phủ định.

Không có Dịch Đường Đường Dịch Kiêu chấp thuận, làm người ngoài bàng quan, bọn họ tự nhận mình không có quyền thổ lộ một chữ.
Chờ đến khi trời bắt đầu sáng lên, ánh mặt trời cắn nuốt sạch sẽ đêm đen, Lục Trăn đi xem xét Dịch Đường Đường cuối cùng từ trong phòng đi ra.

Ánh mặt trời mơ hồ chiếu lên khuôn mặt anh, không cách nào che dấu được vẻ mỏi mệt.

Đặng Lâm Siêu mấy người vừa thấy, tầm mắt lập tức khẩn trương chăm chú nhìn vào Lục Trăn, như muốn chọc ra năm cái động ở trên người anh.

Lục Trăn lại không đề cập tới bệnh tình của Dịch Đường Đường: "Mấy ngày kế tiếp, tôi và Dịch Kiêu sẽ tạm thời lưu lại nơi này, Thụy Phong, anh mang theo người, dựa theo kế hoạch định ra ngày hôm qua, tiếp tục đi đến thành phố Mẫn Trình chấp hành nhiệm vụ." Anh nặng nề nói.

Lý Thụy Phong: "Tuân lệnh, đội trưởng!"

Ngay sau đó, tầm mắt Lục Trăn quét một vòng quanh đội ngũ: "Đinh Dao, Triệu Nghiêu, Lâm Thanh Hành lưu lại." Giọng anh hơi ngừng, tầm mắt chuyển tới trên người Tô Oản, lại nói thêm một câu, "Tô Oản cũng lưu lại......"
Khi u ám đã hoàn toàn bị ánh nắng bao trùm, ánh mặt trời chiếu tới từng góc nhỏ ở thôn xóm, mấy người đi làm nhiệm vụ đã thu thập xong, đi tiếp.

Đám người vừa đi, trong sân nháy mắt yên tĩnh xuống.

Củi gỗ đã cháy hết, gỗ bị thiêu đến đen nhánh còn ẩn ẩn chút tàn lửa, tản ra hơi ấm cuối cùng.

"Lục Trăn, tình hình Đường Đường thế nào?" Lâm Thanh Hành đè nén cảm xúc giận dỗi với Lục Trăn ngày thường xuống, khó có được đứng đắn đi hỏi Lục Trăn.

Anh có thể không hỏi nguyên do chuyện đêm qua, nhưng vấn đề cơ bản này, anh cũng có quyền lợi biết chứ?

Lục Trăn nhìn ô tô đang chạy ra xa, quay đầu lại liếc Lâm Thanh Hành một cái, môi khẽ mở ra, nói ngắn gọn: "Không tốt lắm."

Nói xong, xẹt qua người Lâm Thanh Hành đi vào phòng trong.

Bệnh tình Dịch Đường Đường xác thật không tốt lắm, thậm chí còn kém hơn so với khi mới gặp anh.
Một tháng trị liệu này, anh vì cô dựng lên được một tầng hàng rào bảo vệ đã bị chuyện ngoài ý muốn tối qua phá tan. Thân thể cô trước đây như một khí cầu căng cứng, dị năng Lục Trăn đúng là xác ngoài của khí cầu, mà ngũ tạng của cô là trung tâm được xác ngoài đó bảo hộ.

Chính là hiện tại, xác ngoài này đã bị chọc thủng.

Xác ngoài tan vỡ chẳng những không chống đỡ được công kích từ bên ngoài, thậm chí các mảnh vỡ bén nhọn càng tiến thêm một bước mà làm bị thương phế phủ bên trong.

Tình thế phát triển như vậy, ngay cả Lục Trăn cũng không nghĩ tới.

Đứng dại ra tại chỗ, Lâm Thanh Hành lại một lần nữa cảm thụ được lời nói "lãnh trào" của Lục Trăn, anh nghẹn lại một hơi.

Nhẫn, tôi nhẫn!

Tới giữa trưa, Đinh Dao nấu cơm xong, gõ gõ phòng Dịch Đường Đường Dịch Kiêu.
"Vào đi."

Nghe tiếng đẩy cửa, Đậu Tương lỗ tai gục xuống nâng nâng đầu to lên, nhìn thấy Đinh Dao, cái đuôi uể oải vô lực phất phất hai cái, miễn cưỡng xem như chào hỏi.

Ngực Dịch Đường Đường đã phập phồng lên xuống như bình thường, gò má tái nhợt sáng nay cũng bắt đầu khôi phục huyết sắc.

Đinh Dao nói với Dịch Kiêu ngồi yên lặng ở một bên: "Dịch ca, anh và Đậu Tương đi ăn cơm trước đi, để tôi ở đây xem chừng Đường Đường."

Từ tối hôm qua đến giờ Dịch Kiêu vẫn luôn lưu lại trong phòng, tuy rằng biết nội tâm Dịch Kiêu cường đại hơn so với mọi người, Đinh Dao cảm thấy chua xót.

Dịch Kiêu rũ mắt nhìn Dịch Đường Đường, duỗi tay sờ sờ gò má Dịch Đường Đường, mở miệng: "Cảm ơn cô."

Cho đến tối hôm đó, Dịch Đường Đường vẫn không có dấu hiệu gì muốn tỉnh lại, hiển nhiên lần này cô chịu thương tổn hơn rất nhiều so với ở thành phố Khải Dương.
***

Ở nông thôn buổi tối thật lạnh, Triệu Nghiêu nhặt chút củi đốt, không sử dụng phòng bếp mà nấu nướng ở bên ngoài.

Không có dị năng giả lăn lộn như tối hôm qua, thôn xóm ngược lại đã trở thành chỗ cách xa nguy hiểm, thành xứ sở an bình, cả ngày một động vật biến dị cũng chưa xuất hiện.

Mấy người Triệu Nghiêu hưởng thụ thời gian nhàn nhã khó có được, tuy nói chuyện Dịch Đường Đường bị hôn mê vẫn đè nặng trong lòng mọi người nhưng vì bệnh tình của cô nhìn từ ngoài không thấy có vấn đề gì lớn, mấy người vẫn cảm thấy thả lỏng được một ít.

Đám người Lý Thụy Phong rời đi để lại không ít nguyên liệu nấu ăn, sinh hoạt mấy ngày hẳn là không thành vấn đề, Lâm Thanh Hành cũng là dị năng giả không gian, trong không gian chứa không ít đồ vật, nhưng đồ ăn đồ uống tính ra đều là đồ xa hoa.
Quan hệ giữa Lục Trăn và Lâm Thanh Hành được nửa ngày hòa hoãn, hiện giờ lại khôi phục như cũ, thật không hợp nhãn nhau chút nào.

Lục Trăn khịt mũi nhìn Lâm Thanh Hành lấy ra một đống đồ ăn vặt, không châm chọc gì nhưng biểu tình đầy ghét bỏ đủ để biểu lộ hết thảy.

Lâm Thanh Hành cắn răng nghiến lợi, ra vẻ muốn đem Lục Trăn ra hầm ăn luôn.

Lục Trăn quét anh một cái, tiếp theo cười nhạo một tiếng.

Ngực Lâm Thanh Hành như nghẹn lại, cắn răng chuẩn bị xung phong ra trận, nhưng lý trí tới vừa kịp lúc, nghĩ đến cục diện hiện tại, anh đè ép ý niệm này lại, chỉ trừng trừng Lục Trăn một cái.

Xem như đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân!

Lục Trăn không sao cả mà bĩu môi.

Thù mới với Lục Trăn thật mau đã bị Lâm Thanh Hành gác sang một bên, anh quay đầu nhìn Tô Oản, lập tức tươi cười sáng lạng.
Anh vui vẻ như con nai nhảy nhót trong rừng, ánh mắt thanh triệt đơn thuần nhìn cô: "Oản Oản, em ăn gì không? Trong không gian anh có không ít đồ ăn nha!"

Lâm Thanh Hành nói, từ trong không gian lấy ra một đống gói và túi, ôm tới trước mặt Tô Oản. Thấy cô nhìn mình kinh ngạc, anh lập tức đáp trả bằng nụ cười càng tươi hơn.

Tô Oản trong nháy mắt bị gương mặt tươi cười của anh chạm đến mắt, cô hơi nhếch miệng, chỉ khách khí mà chỉ vào một khối thịt ướp giữa đám bao và gói: "Cảm ơn, cái này là đủ rồi."

Lại lần nữa thấy Tô Oản nhìn mình cười, Lâm Thanh Hành ánh mắt sáng ngời.

Anh cũng không cố kỵ cô cuối cùng lấy nhiều hay ít, cao hứng ôm cả đống gói bao mà biểu lộ giống như một đứa trẻ vừa nhận được quà năm mới.

Đinh Dao bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong chảo nóng, nhìn đến biểu tình của Lâm Thanh Hành, ánh mắt cô chợt lóe.
Trong nháy mắt Đinh Dao cảm thấy, Lâm Thanh Hành và Tô Oản trở thành một đôi, tựa hồ cũng rất thích hợp.

***

Cơm chiều sắp làm xong, Đinh Dao nhờ Triệu Nghiêu đi gọi Dịch Kiêu, lời nói vừa đến miệng, tầm mắt lại thấy được thân ảnh cao lớn của Dịch Kiêu vừa đi tới cửa, cô nuốt lời nói xuống, tiếp tục mân mê chảo đồ ăn.

"Dịch ca, anh ra rồi!" Triệu Nghiêu phất tay chào hỏi.

Dịch Kiêu gật đầu, sắc mặt vẫn là lãnh đạm cự người ngàn dặm, nhưng mọi người đều đã quá quen nên không cảm thấy cách ứng gì.

Tương phản với Dịch Kiêu lạnh nhạt, Đậu Tương sớm ngửi được mùi thịt đã xao động không thôi.

Nó quẫy đuôi chạy đến bên mấy người, vòng xung quanh đống lửa vài vòng, nhận thấy được còn thiếu chút hỏa hậu, ánh mắt nó sáng lên, chạy tới hướng Tô Oản.
Tô Oản nhướng mắt, trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Đậu Tương từ trước đến nay không thân cận đối với người xa lạ, cho dù là người cùng đội ngũ, nó cũng chỉ có thể làm được là không chủ động cắn người, chuyện nhiệt tình bất thình lình như vầy, thật ra lần đầu tiên.

Tô Oản mặt mày mở ra, chuẩn bị cho nó một sắc mặt tốt, không ngờ mục tiêu đối phương căn bản không phải là cô.

Đậu Tương chạy đến bên cạnh Tô Oản, đầu to chôn chôn, quả nhiên nhìn thấy một miếng thịt!

"Gâu!" Nó kích động mà vẫy vẫy cái đuôi to, ánh mắt cơ khát nhìn chằm chằm Tô Oản.

Thịt ở chỗ Tô Oản, đương nhiên là Lâm Thanh Hành mới dâng lên.

Tô Oản sờ sờ đầu của nó, dùng hành động biểu lộ ý nghĩ của chính mình.

Đậu Tương hiểu được rất nhanh, kích động liếm bàn tay Tô Oản một chút, nâng chân trước lên đè lên bao ngoài, hàm răng bén nhọn xé vài cái, bao đóng gói bị nó xé vụn, rốt cuộc lộ ra một miếng thịt ướp thật to.
"Ai ai ai, mày, mày sao lại có thể ăn!" Lâm Thanh Hành vừa quay đầu lại, nhìn thấy Đậu Tương cắn miếng thịt đầu tiên, anh đứng lên hô to.

Vừa mới quay đầu nói với Triệu Nghiêu vài câu, quay lại, đồ ăn đưa cho người trong lòng đã bị chó ăn!

Đậu Tương không sợ bị người khiêu khích chút nào, phát hiện có người muốn đoạt đồ ăn của mình, lỗ tai nó dựng thẳng lên, miệng ngậm khối thịt mà chạy nhanh như chớp về bên người Dịch Kiêu.

"Gâu gâu!" Một lần nữa dừng lại sau lưng Dịch Kiêu, nó dựng đuôi cao lên, nhìn thẳng vào địch nhân đã bị thua, uy vũ hướng tới Lâm Thanh Hành sủa như điên.

Muốn cướp đồ ăn của Đậu Tương à, ngươi còn quá non!

Bị chó khinh Lâm Thanh Hành: "......"

Tiểu nhạc đệm này qua đi, độ ấm trong không khí giống như tăng lên được mấy độ.

Triệu Nghiêu an tọa chờ cơm ăn, quét đến khuôn mặt lạnh như băng của Dịch Kiêu, anh giật giật môi, nhịn không được nhân thể an ủi một câu: "Dịch ca, anh làm đã quá tốt rồi, anh yên tâm, chúng tôi đều tin rằng Đường Đường sẽ khá lên."
Triệu Nghiêu nói "khá lên", đương nhiên là ý nói thân thể Dịch Đường Đường khôi phục bình thường.

Dịch Kiêu lại không thấy được an ủi từ lời Triệu Nghiêu.

Sắc mặt anh cứng đờ lên, tầm mắt đặt ở trung tâm ngọn lửa nhưng con ngươi lại không có chút nhiệt độ nào.

Triệu Nghiêu thấy thế, lập tức chỉ muốn tự tát mình một cái, hấp tấp nói thêm một câu: "Thật xin lỗi Dịch ca, tôi chỉ thuận miệng nói, anh đừng để trong lòng."

Dịch Kiêu để ý đến Dịch Đường Đường đã sớm vượt qua thân nhân, vượt qua người yêu, anh đã đem sinh mệnh của cô như một bộ phận của mình, cộng sinh cùng tồn tại.

Triệu Nghiêu cảm thấy chính mình là bị mù tâm mới nói ra được lời không suy nghĩ như vậy.

Dịch Kiêu lắc đầu, thanh âm chìm trong lạnh lẽo: "Không, là tôi làm không tốt, tôi không đủ mạnh để giữ cho cô ấy được an ổn."
Bình thường Dịch Kiêu sẽ không oán trời trách đất, cũng sẽ không quá đổ lỗi cho tự bản thân, nhưng từ chuyện thành phố Khải Dương đến hôm nay, anh một lần lại một lần ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh.

Trên thế giới này, so với anh người giỏi hơn còn có quá nhiều, nếu chỉ một mình thì anh còn có thể không cố kỵ mà đánh bừa, nhưng hiện tại anh không thể...

Ngồi ở đối diện, Lục Trăn cầm một cây gỗ chọc cho lửa cháy sáng thêm một chút, ánh mắt dừng lại trên người Dịch Kiêu, chậm rãi nói: "Không, Dịch Kiêu, năng lực của anh mọi người đều biết."

Lục Trăn cũng không phải đang an ủi Dịch Kiêu, anh chỉ nói lên sự thật.

"Ảo ảnh" xuất hiện, cho dù là Lục Trăn, cũng không có năng lực ngăn cản.

Dịch Kiêu nghe vậy, nhẹ nhàng nhếch miệng, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Đang lúc mọi người ở đây cho rằng anh sẽ không xuất khẩu phản bác, thanh âm thanh lãnh lại làm mọi người tâm tư chấn động.

Anh nói: "'Con mắt chân thật' của tôi, trước đây là của Đường Đường."

Tay Đinh Dao đang quậy nồi nước chợt dừng lại, đầu ngón tay nắm cái thìa thoáng chốc căng chặt.

Triệu Nghiêu và Lâm Thanh Hành hoàn toàn trừng lớn hai mắt, kinh ngạc, ngay cả Lục Trăn cũng chưa nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này.

Dịch Kiêu thong thả ngẩng đầu, ánh mắt đông lạnh lại làm người xem không rõ: "Đường Đường lúc ban đầu dị năng là 'đoạt lấy' và 'con mắt chân thật', nhưng cô ấy sử dụng một thẻ 'tặng cho' đem 'con mắt chân thật' cho tôi."

Trang bị "con mắt chân thật" và "con mắt gϊếŧ chóc" đủ để cho anh chiếm tuyệt đại ưu thế khi công kích, nhưng Dịch Kiêu không hề quên, đó đã từng là tấm thẻ của cô.
Dịch Đường Đường cưỡng chế đưa "con mắt chân thật" cho anh, lại dùng tấm thẻ "phục chế" tạo ra một bản "con mắt gϊếŧ chóc" không có lực công kích, cô nói để anh càng có thêm sức mạnh để bảo vệ cho cô, nhưng sự thật lại là, anh đã hết lần này đến lần khác đặt cô vào tình trạng nguy hiểm...

Không khí vắng lặng, năm người còn lại nửa ngày không có thanh âm nào.

Dịch Kiêu nhìn đến biểu tình của mọi người, chậm rãi mở miệng: "Đường Đường đã từng là một phần trong chương trình "thực nghiệm thức tỉnh"."

Đinh Dao và Triệu Nghiêu chưa nghe được về thân phận của Dịch Đường Đường, họ nhìn nhau, trong mắt đầy nghi hoặc.

Dịch Kiêu tiếp tục: "Thực nghiệm làm tổn thương thân thể của cô ấy, cũng làm dị năng có thay đổi."

"Đường Đường có thể tùy ý sử dụng bất kỳ tấm thẻ nào để công kích, nhưng sau khi sử dụng sẽ mang đến phụ tải cho thân thể cô ấy, tình huống hôm nay chính là kết quả sau khi cô ấy cưỡng chế sử dụng tấm thẻ."
Buổi nói chuyện đã xong, mọi người lặng im không nói gì, trong không khí chỉ còn tiếng chảo nóng lách tách.

Lục Trăn ném gậy gỗ trong tay vào trong đống lửa, củi khô lập tức bị lửa quét cháy đi.

Lục Trăn biết được dị năng của Dịch Đường Đường có vấn đề, nhưng anh chỉ cho rằng cô có được khả năng sử dụng tấm thẻ khác, lại không ngờ cô là kết quả của "thực nghiệm thức tỉnh".

Có thể sử dụng nhiều tấm thẻ dị năng, nhưng thân thể lại không thể duy trì hay sao?

Lục Trăn cúi đầu, tầm mắt dừng ở đám lửa, nhợt nhạt mím môi lại.

Tuy rằng giấu đi rất nhiều, anh vẫn có thể nhận ra, Dịch Kiêu cố tình nói ra chuyện này... Đồng thời, cũng có giữ lại điều gì đó.

***

Ước chừng ngủ hai ngày ba đêm, cuối cùng Dịch Đường Đường sáng sớm ngày thứ ba tỉnh lại.
Mở mắt ra, thân thể mỏi mệt khó chịu đã biến mất không thấy, Dịch Đường Đường cảm thụ được trái tim đập bình thường trong lòng ngực, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Cô không ngồi dậy, chỉ duy trì nguyên động tác, lặng lẽ mở mắt ra.

Theo nắng sớm nhè nhẹ, cô xoay mắt, bắt đầu đánh giá Dịch Kiêu nằm bên cạnh.

Dịch Kiêu còn chưa tỉnh, anh nằm nghiêng, chỉ cách cô hai cánh tay.

Tầm mắt dịch theo đuôi tóc anh, đến bờ mi kiên nghị, sau đó đến mũi, đôi môi mỏng hơi mím...

Dịch Đường Đường hơi hơi giật giật đầu, cười gian, vẻ mặt tặc quang mà theo hầu kết anh đi xuống...... Dưới tấm chăn, bộ ngực cường tráng hữu lực thở phập phồng.

"Tỉnh?"

Phía trên đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn.

Dịch Đường Đường có tật giật mình run lên, bị nước miếng sặc, cô khụ lên một chút.
Khuôn mặt trong nháy mắt biến hồng, đôi mắt quay tròn nhìn sang một bên, lặng lẽ dịch người đi một chút, giọng mũi hừ một tiếng: "Dạ."

Nhưng vừa động người, cô lại phát hiện vòng eo mình bị một cánh tay đè nặng.

Phát giác Dịch Đường Đường thân thể cứng đờ, Dịch Kiêu nở nụ cười, cánh tay chỉ cách một tầng áo mỏng đặt trên eo cô đột nhiên dùng sức kéo.

Dịch Đường Đường đột nhiên đâm vào ngực anh, hai khuôn mặt cơ hồ dán tới sát nhau.

"Gâu gâu gâu!"

Ở một bên bàng quan một lát Đậu Tương rốt cuộc nhịn không được!

Nó hướng tới Dịch Kiêu rống to lên, chạy vội đến bên này, nghiễm nhiên hóa thân thành kỵ sĩ một lòng bảo hộ công chúa...

Dịch Kiêu ánh mắt lạnh lùng, không cử động gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng Đậu Tương, kiên quyết: "Về chỗ, Đậu Tương!"
Đậu Tương: "Gâu!" Kiêu không thể lại khi dễ Đường Đường!

Dịch Đường Đường lò đầu ra từ trong lòng ngực Dịch Kiêu, chớp chớp mắt nhìn Đậu Tương hùng dũng oai vệ.

Hơn nửa ngày rối rắm, Đậu Tương ủ rũ cụp đuôi quay trở về ven tường. Chỉ là, đôi mắt đen bóng vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm tiến triển bên này.

Ý niệm vừa mới sinh ra giữa hai người hiển nhiên bị Đậu Tương diệt sạch.

Dịch Đường Đường cảm thấy may mắn, Dịch Kiêu lại nhịn không được ở trong đầu trăm lần luyện bộ đả cẩu bổng pháp!

"Ca, em đói bụng." Dịch Đường Đường duỗi tay phủi phủi một chút ở ngực Dịch Kiêu, anh chỉ cảm thấy cô giống như chưa đã thèm mà sờ soạng ngực mình, trong nháy mắt thân thể chợt phản ứng lên.

"Đường Đường đừng nháo." Dịch Kiêu bắt lấy tay cô, thân dưới lùi ra một khoảng cách, cả người tràn ngập dày đặc dục khí, hô hấp cũng nặng lên.
Dịch Đường Đường thật không nghĩ tới cô vừa mới tỉnh lại, Dịch Kiêu cũng có thể nhịn không được.

Ngón tay nhanh chóng cuộn tròn lên, mím mím môi, khẩn trương lại vô tội mà nhìn anh.

Dịch Kiêu từ trước đến nay thật không có cách nào phản ứng lại cô, anh tự mình xoay người ngồi lên, hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới quay đầu lại duỗi tay ra: "Đường Đường cũng đứng lên đi."

Dịch Đường Đường không dám nắm tay anh, tự mình bò dậy, nhanh chóng mặc quần áo rửa mặt ra cửa!

Trong phòng bếp, Đinh Dao đang chuẩn bị cơm sáng, thấy Dịch Đường Đường tỉnh lại, cô không khỏi thật vui vẻ: "Đường Đường tỉnh?"

Dịch Đường Đường nhảy vọt tới trước mặt Đinh Dao, thuận tiện nhìn thoáng qua trong nồi, là cháo thịt rau xanh nóng hầm hập, thấy chung quanh không có người khác, cô thuận tay lấy từ không gian ra một cái ghế, để kế bên ngồi xuống, chờ cơm: "Đúng vậy, đã ngủ lâu như thế, tôi đói bẹp cả người!"
Đinh Dao cười khẽ, đi rót cho cô một ly nước ấm: "Cơm sáng còn phải chờ một lát, Đường Đường uống miếng nước trước, bên cạnh có chút đồ ăn Lâm Thanh Hành đưa ra, có thể ăn lót bụng."

Tầm mắt Dịch Đường Đường quét đến đống đồ ăn chất như núi trên bàn, nhảy lên tìm tìm lấy vài gói, tầm mắt nhìn thấy Dịch Kiêu đứng ở cửa vẫn luôn nhìn mình, cô làm mặt quỷ với anh, một lần nữa đi đến ngồi cạnh Đinh Dao.

"Ngoại trừ chúng ta, còn có ai lưu lại?" Cô mở một gói bò viên, hương thịt bò trong thoáng chốc làm thể xác và tinh thần cô rung động cả lên, Dịch Đường Đường gấp không chờ nổi mà lột một viên nhét vào miệng, lại đóng gói đưa đến trước mặt Đinh Dao.

Đinh Dao cũng cầm một cái, nói: "Tôi và Triệu Nghiêu, còn có đội trưởng, Lâm Thanh Hành và Tô Oản."
Dịch Đường Đường nghe xong, "xì" một tiếng: "Lục Trăn cư nhiên còn chủ động thành toàn cho Lâm Thanh Hành, quả thật là thiên lôi cuồn cuộn!"

Đinh Dao nghe hình dung sinh động của Dịch Đường Đường mà cười rũ.

Sau đó hai người khe khẽ nói nhỏ hàn huyên trong chốc lát, những người khác cũng lục tục ra tới.

Cơ hồ mọi người tỉnh dậy đều tinh khí mười phần, chỉ có Lâm Thanh Hành giống như hồi đêm có hẹn hò với nữ quỷ, đáy mắt đen ngòm còn ngáp liên miên, đi đường cũng híp mắt không nhìn ai.

Bộ dáng mê mê hoặc hoặc so với Dịch Đường Đường ngủ nướng, quả thực là càng cao hơn một bậc!

Chờ đến khi nhìn thấy Dịch Đường Đường bưng cái chén lớn, từng muỗng từng muỗng múc cơm ăn, anh cho rằng mình bị hoa mắt mà lấy tay xoa xoa đôi mắt.

"Đường Đường, cô tỉnh?!" Tạm dừng mười giây, anh cuối cùng nhớ ra, chào hỏi.
Dịch Đường Đường sớm phát hiện người trước mắt, cô nuốt xuống cháo thịt nóng hừng hực, dùng ánh mắt nhìn bát cơm của anh: "Phải, ăn sáng nha!"

Lâm Thanh Hành lại nhìn chằm chằm cô vài giây, trong lòng Dịch Đường Đường muốn bắt đầu phát mao, anh cuối cùng đi sang bên cạnh.

Nhưng lấy xong đồ ăn, Lâm Thanh Hành cư nhiên lại chạy trở về.

Dịch Đường Đường nhìn Lâm Thanh Hành ngồi vào bên cạnh mình, tay cầm muỗng chựng lại: "Anh, sao không đi tìm Tô Oản, thế nào lại tới tìm tôi?"

Tô Oản chính là chân ái của anh ta nha, cô Dịch Đường Đường tính là gì, đồng bạn nói xấu Lục Trăn?

Ngồi ở bên kia của Dịch Đường Đường, Dịch Kiêu nghe vậy cũng nhìn Lâm Thanh Hành.

Lâm Thanh Hành chú ý tới tầm mắt lạnh như băng của Dịch Kiêu, chột dạ mà nuốt một ngụm nước miếng, nói: "A, tôi chỉ muốn hỏi một chút hiện tại thân thể cô thế nào?"
Dịch Đường Đường không rõ nguyên do mà dời bát cơm đi, hỏi lại: "Anh thấy tôi không phải khá tốt hay sao?"

Lâm Thanh Hành bị đổ mà không nói gì, lại thật sự chịu tải không nổi đôi mắt lạnh lùng của Dịch Kiêu, cuối cùng lanh lẹ chạy đi: "Vậy, các người từ từ ăn, tôi đi tìm Oản Oản."

Dịch Đường Đường: "......"

Mới sáng sớm, anh ta bị đứt cọng dây thần kinh nào rồi?

Nhưng đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Hành lại lần nữa như con cún con vẫy đuôi theo sau Tô Oản, Dịch Đường Đường thật mau đã vứt anh sang một bên.

Cơm nước xong, Lục Trăn lại lần nữa giúp cô kiểm tra lại tình trạng thân thể.

Dịch Đường Đường biết tình huống không tốt, nhưng lại thật không dự đoán được anh sẽ đề nghị về sau tiếp tục sử dụng tấm thẻ "giấc ngủ".

"Đổi phương án, về sau đồng thời dùng dị năng của tôi và của tấm thẻ, tuy rằng tiến độ hiệu quả trị liệu tất nhiên sẽ chậm đi, nhưng cho dù có phát sinh trạng huống như mấy hôm trước, thân thể cô cũng sẽ không bị quá mức thương tổn."
Từ khi bệnh tình Dịch Đường Đường chuyển biến xấu tới nay, Lục Trăn vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Nếu không phải anh cưỡng chế cô gỡ xuống tấm thẻ "giấc ngủ", cưỡng chế sử dụng dị năng sẽ không làm cô trọng thương đến mức hiện tại.

Tấm thẻ "giấc ngủ" tương đương với giữ nguyên gốc, là hạn chế, nhưng cũng là một loại giữ gìn.

Ra được phương án, Dịch Đường Đường để Lục Trăn dùng dị năng "giảm bớt" hỗ trợ điều tiết khống chế hoạt động và nghỉ ngơi, làm như trước đây nửa ngày ngủ say.

Dịch Đường Đường tỉnh lại, cũng có nghĩa đội ngũ có thể trở về căn cứ.

Vừa lúc, chiều hôm đó, phó đội Lý Thụy Phong dẫn theo đội ngũ quang vinh trở về. Nhiệm vụ tất nhiên là viên mãn hoàn thành, mười người đi không bị hao tổn gì, Lục Trăn liền liền quyết định tu chỉnh một đêm, ngày hôm sau sẽ quay lại.
Buổi tối Dịch Đường Đường Dịch Kiêu ở chung một phòng, Dịch Đường Đường trong lòng thật buồn bực, mà căn nguyên lại đến từ Lâm Thanh Hành.

Cô trở mình, ôm chặt chăn trên người, nghiêng người hướng tới Dịch Kiêu bên kia, gọi một tiếng: "Ca!"

Dịch Kiêu trong nháy mắt mở mắt ra, trong đêm đen "ừ" một tiếng.

Ngực Dịch Đường Đường bỗng dưng căng thẳng.

Cô không dám quá thân cận với anh, sợ hãi anh lại như sói đói chụp mồi, chỉ nghiêng người nhìn anh, oán trách: "Ca, anh nói Lâm Thanh Hành hôm nay là làm sao vậy, như thế nào lại đột nhiên hỏi han ân cần em như thế?"

Trong lòng Dịch Đường Đường muốn bao nhiêu buồn bực liền có bấy nhiêu.

Buổi sáng Lâm Thanh Hành theo lệ thường điên điên tìm chuyện, cơm nước xong, anh lại lần nữa từ bỏ sự nghiệp theo đuổi chân ái, ngoài sáng trong tối mà nhìn nhìn cô.
Trong phòng chỉ có vài người, hơn nữa động tác Lâm Thanh Hành thật sự không rõ ràng, Dịch Đường Đường không nhịn được, chọc hỏi anh vài câu.

Nào biết được, chỉ một câu hỏi ra là Lâm Thanh Hành một phát không thể vãn hồi.

Hỏi cô cảm giác cơ thể như thế nào? Có thoải mái hay không? Thích ăn cái gì? Có chuyện gì cần anh hỗ trợ không?

Dịch Đường Đường bị nhiệt tình bất thình lình này làm cho sợ hãi không thôi, cô thật sự chịu đựng không nổi, cầu cứu nhìn Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu giương con mắt mang hình viên đạn lên, quả nhiên làm nhiệt tình của Lâm Thanh Hành đông cứng lại......

"Hôm trước anh nói cho họ biết chuyện em bị thương có quan hệ đến dị năng của em." Dịch Kiêu đề ra một câu.

Dịch Đường Đường sửng sốt, giây lát hiểu ra.

Lòng bàn tay cô bao lấy góc chăn, xoa nhẹ mấy cái, nói: "Cho nên, anh ta đem em trở thành nhược thể nhất trong tập thể này? Hay là nên nói, anh ta tự nhận mình là đại sứ tình yêu?"
Nói tới đây, Dịch Đường Đường muốn nổi da gà.

Tuy nói được không ít đồ ăn vặt làm tâm tình không tồi chút nào, nhưng nghĩ đến mục tiêu của gương mặt như hoa hướng dương tươi nở rộ kia là mình, cô thật sự chịu không nổi mà thu lại tâm tư.

Thôi, quầng sáng kia của anh ta chỉ thích hợp để chậm rãi hòa tan Tô Oản đi...

Dịch Kiêu nhìn khuôn mặt muôn màu muôn vẻ của Dịch Đường Đường, ánh mắt ấm áp, mơ hồ ừ một tiếng: "Có lẽ vậy."

Dịch Đường Đường nhìn đến ánh mắt nhu hòa của Dịch Kiêu, cô nghiêm túc trở lại: "Nhưng mà, ca, anh nói chúng ta có thù oán với ai sao? Ngày đó dị năng giả "ảo ảnh" kia, mục tiêu rõ ràng là em."

Trong nháy mắt Dịch Kiêu mím chặt môi lại, duỗi tay đè lên mắt cô, xoa nhẹ lên đầu Dịch Đường Đường, anh không muốn cô nhìn thấy tia lạnh lẽo từ trong mắt mình.
"Đường Đường không cần nghĩ nhiều như vậy, vô luận là ai, nhất định sẽ lộ ra dấu vết......" Mà anh, sẽ không để cô chịu thêm thương tổn.

Sáng sớm hôm sau, hai chiếc ô tô đồng thời nổ máy chạy đi, trên chiếc xe lay động xóc nảy, Dịch Đường Đường mê man lâm vào giấc ngủ.

***

Office building của chính phủ, căn cứ Hoành Tinh.

Lâm Chính Huy đang cúi đầu xem xét văn kiện trong tay.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên làm đầu ngón tay ông đang lật trang giấy chợt dừng lại, thấy rõ người tới, mày ông ta khóa chặt lại, gom lại giấy tờ, phất tay bảo trợ lý đi ra ngoài.

"Có chuyện gì, Mộc Dương?" Lâm Chính Huy dựa vào ghế, bộ dáng ôn hòa.

Người mới tới kêu Trình Mộc Dương, là người quản lý dị năng giả ở căn cứ, phân phối nhiệm vụ cho quân đội, phân phối hạng mục cho các đội ngũ dị năng giả tự do, tất cả đều do anh ta phụ trách. Có thể nói, ở căn cứ này, ngoại trừ Lâm Chính Huy, anh ta là người có địa vị tối cao.
Trình Mộc Dương cung kính nói: "Đại nhân, đội giám sát truyền tin tức đến, Lâm thiếu gia đi cùng với tiểu đội Thanh Vũ đã về tới khu vực phòng thủ của chúng ta."

Đội giám sát bao gồm những dị năng giả đặc thù, hiện giờ được phân bố ở ngoại vi căn cứ Hoành Tinh.

Nghe nói là tin tức của con trai mình, thần sắc Lâm Chính Huy bỗng chốc căng thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đoàn xe của Lâm thiếu gia hai người trước có chuyện ngoài ý muốn, nghe nói là "ảo ảnh"."

"Ảo ảnh" là một dị năng giả cấp bảy của căn cứ, có dị năng là "ảo ảnh" và "ẩn thân", tuy nói là một dị năng giả đơn độc, âm thầm lại là thủ hạ của Trình Mộc Dương.

Lâm Chính Huy nghe vậy, chợt đứng bật dậy, tàn khốc nói: "Điều tra ra là ai làm sao?"

Trình Mộc Dương cúi đầu, không dám nhìn thẳng thủ lĩnh quyền uy, nói: "Mấy ngày trước, 'ảo ảnh' đi đi tìm Y Vãn tiểu thư......"
......

Trong một căn lầu ở nhà Tây, Lương Y Vãn ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, kiên nhẫn đùa nghịch hộp trang điểm tinh xảo.

Mấy thứ này trước mạt thế giá trị cao vời vợi như trân bảo, cho tới hiện tại vẫn như cũ là mong muốn không đạt tới được của đông đảo phụ nữ.

Đầu ngón tay lướt trên mặt đá quý, đôi môi hồng nhạt chậm rãi nở nụ cười.

Chỉ cần chuyện đó kết thúc, cô liền có thể tiếp tục kê cao gối mà ngủ......

"Bang!" Cửa phòng khách bị trọng lực phá mở, Lương Y Vãn nhíu mày, vừa định mở miệng trách cứ người hầu, lại thấy được bóng người phản xạ từ trong gương.

Lương Y Vãn trong lòng hoảng hốt, xoay người nhanh trở lại.

"Lâm đại nhân." Cô cúi đầu, ánh mắt dừng ở hoa văn trên bàn gỗ, mạnh mẽ áp chế sợ hãi làm cả người cô run rẩy, sắc mặt xanh trắng, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Chính Huy căn bản không cần hỏi lời nào, đôi mắt nhíu lại, dị năng bỗng chốc được sinh ra từ lòng bàn tay.

Người hầu ở phía sau kêu lên sợ hãi, ngực Lương Y Vãn đau xót lên, chưa kịp định thần, cô ta đã bị dị năng quăng xuống đất.

Phong lôi tổ hợp dị năng cấp tám, lực phá hủy cường hãn phá tung mọi thứ trong phòng thành từng mảnh nhỏ, có miếng thủy tinh bể mang theo nhiệt nóng bỏng lướt qua mặt cô ta, Lương Y Vãn thét chói tai, run rẩy che mặt lại.

Khi mở tay ra, nơi đó đã là đỏ tanh một mảnh.

"Tôi đã cảnh cáo cô, không cần hành động thiếu suy nghĩ, cô xem lời tôi như gió thoảng bên tai sao?" Lâm Chính Huy nhìn Lương Y Vãn như một con kiến, thanh âm lãnh khốc làm người hầu quỳ gối phía sau run bần bật.

Lương Y Vãn nắm chặt bàn tay đầy máu, dùng sức ngạnh hầu, giương mắt lên, lại không có sợ hãi: "Ông không giúp tôi, tôi đương nhiên chính mình sẽ hành động!"
Lâm Chính Huy giống như nghe được một chuyện buồn cười: "Lương Y Vãn, cô cho rằng cô là ai?"

"Tất cả những thứ cô có, bất quá là tôi bố thí cho cô, từ đầu tới cuối cô không có tư cách làm trái tôi."

Ông ta nhìn con ngươi khiếp sợ trợn to của Lương Y Vãn, đôi mắt mị mị: "Cô muốn dùng tiên đoán của mình để ảnh hưởng tôi, nhưng cô đừng quên, tiên đoán của cô hết thảy đều loạn lên, đều thay đổi, tôi dựa vào cái gì mà lần này lại đi tin cô?"

Lâm Chính Huy nói xong, giống như xem người chết mà nhìn Lương Y Vãn, sau đó mặt vô biểu tình nói với người hầu phía sau: "Sau này không có tôi chấp thuận, cô ta chỉ có thể lưu lại trong phòng này."

Người hầu thanh âm run rẩy: "Tuân lệnh...... Đại nhân."

Lương Y Vãn phủ phục trên sàn nhà, nửa khuôn mặt đầy máu tươi che phủ, oán độc nhìn thân ảnh Lâm Chính Huy biến mất, cuồng loạn cười lên.
Đầu ngón tay bấm vào da thịt đau đớn đến chết lặng, miệng vết thương trên ngực giống như có ngọn lửa vô tận đốt cháy, Lương Y Vãn cảm thụ được dày vò, tiếng cười điên loạn cùng oán hận tràn ra khóe miệng: "Lâm Chính Huy... Ông không gϊếŧ cô ta, ông sẽ hối hận, ông sẽ hối hận... Ha ha..."

Tiếng cười thê lương phối hợp với máu tươi trên mặt đất, bộ dáng Lương Y Vãn giống như đã biến điên.

Những người không tin tiên đoán của cô ta đều sẽ bị báo ứng, Lục Trăn, Lâm Chính Huy... Chúng bây đều sẽ chết!

Người hầu nhìn bộ dáng Lương Y Vãn mà trong lòng bang bang kinh hoàng, thật giống như ác quỷ hoàn thân, cô ta bò lên từ sàn nhà, không dám nhìn thêm Lương Y Vãn mà bỏ chạy ra cửa, "phanh" một tiếng đóng chặt cửa phòng lại.

"Ha ha, chính mày, mày cũng sẽ chết...... Ha ha."
Trong phòng quanh quẩn tiếng cười đáng sợ của Lương Y Vãn, giống như yêu quái xuất hiện trong đêm, thanh âm lượn lờ mãi không biến mất...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi