ÂU TIÊN SINH CHẤP NHẬN ĐI



Biểu cảm trên mặt Âu Viễn trở nên nghiêm túc, dắt tay cô từng bước từng bước ra phía cửa phòng.
" Rầm" tiếng cửa đóng làm cô thanh tỉnh.

Âu Viễn này vậy mà lại dùng nam kế dẫn dụ cô, đáng ghét.

Quách Nam Khiết đưa tay mình ra gập hờ năm ngón đồng thời lại rồi lại mở ra như thế liên tiếp mấy lần.

Quả nhiên cơ ngực này quá săn chắc rồi, nhưng điều khiến mắt cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn là trên ngực cậu có một vết sẹo tầm 20 li đoán chừng là do dao găm chiến đấu để lại, ngoài ra còn một số vết sẹo khác mà cô chưa kịp nhìn rõ.
Chốc lát thay đồ xong Âu Viễn mở cửa bước ra.

Mắt cô mở sáng " Xong rồi sao?"

Âu Viễn cụp mắt nhìn cô: " Cửa lớn không đi lại như kẻ trộm."
" Tôi đã nhấn chuông mấy lần rồi nhưng không thấy ai mở cửa, nhìn lên thì đèn sáng nên tôi trèo vào cho nhanh, mất công đợi."
Nói rồi mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch: " Huống hồ không lẻn vào sao bắt gặp được dáng vẻ của cậu mới tắm xong."
" Nhìn không ra cậu là nữ lưu manh." - Âu Viễn nhếch môi nói rồi xuống lầu.
Quách Nam Khiết quay người thích chí đi theo cậu: " Nếu cậu thấy thiệt thòi, tôi cũng bắt áo lên cho cậu xem vậy là hòa."
Nói rồi cô toan bắt chiếc áo phông mình mặc trên người lên, dọa Âu Viễn phải quay người giữ tay cô lại.
" Cậu không có một chút ý thức với giới tính mình sao ?" - giọng Âu Viễn chợt trở nên gắt gỏng, có phải với ai cô cũng thoải mái vậy không hay chỉ với mình cậu.
" Ài có gì đâu bình thường trong khu huấn luyện với các anh em tôi cũng thường bắt áo lên vậy lau mồ hôi mà."
Dường như chuyện này quá đỗi bình thường với cô rồi chỉ là bụng thôi mà có gì phải che đâu.

Bình thường mặc áo crotop tập luyện thì cũng hở mà.
Âu Viễn trầm mặc không nói gì một mạch xuống phòng bếp.

Sao vậy, cô lại chọc gì cậu sao, lại lắc đầu thản nhiên theo cậu xuống lầu.
Dường như Âu Viễn đang định nấu mì, quan sát một lúc mỗi cử chỉ thao tác của cậu đều rất nhanh chóng.

Nhẹ nhàng mà không ồn ào cánh tay thoăn thoắt hết thái rau rồi lại thái thịt.

Một chốc sau hương thơm đã lan cả gian bếp Quách Nam Khiết chạy tới bên cạnh cậu, ghé mắt nhìn vào nồi.
Một nồi mì thập cẩm đã ra lò.


Cô lập tức chạy đi lấy 2 cái tô cùng đũa mang đến bên cạnh Âu Viễn để cậu múc ra.
Một nam một nữ trong gian bếp tỏa đầy hương thơm thức ăn quấn lấy nhau như đôi tình nhân, mắt liếc môi cười đầy ý vị.
" Đói rồi." - Âu Viễn thấy một màn biểu cảm háo hức của cô cũng nhếch môi cười.
Quách Nam Khiết gật đầu lia lịa như một chú cún nhỏ đáng yêu.

Cô vậy mà lại đi so sánh với một con chó con, thật mất hết tư thái, khí chất mà.
Âu Viễn ăn khá nhanh, thoăn thoắt liền thấy đáy tô mì, buông đũa ngồi khoanh tay nhìn Quách Nam Khiết dùng bữa.
" Quách Nam Khiết sao cậu cứ quấn lấy tôi vậy ?" - không phải là cậu không muốn thân cận với cô, chỉ là cậu muốn xác định rõ cô cảm giác thế nào với cậu.
Vẫn tập trung cúi người ăn không biết Quách Nam Khiết có nghe rõ câu hỏi không mà cậu cũng không hỏi lại.
Sau khi cô ăn xong, mới nghiêm túc hướng mắt về phía Âu Viễn trả lời: " Là bởi vì tôi thích cậu !"
Nhướn mày kiếm lên " Thích trong thích phổ biến."
" Không thích này trong duy nhất.

Vậy nên tôi mới nói với cậu là tốt cả đời."
Nhận được câu trả lời Âu Viễn không khỏi sững người.


Trong đôi mắt đen láy của cậu ẩn chứa hình ảnh của cô gương mặt nói chuyện đầy vẻ nghiêm túc không có chút đùa giỡn.
Không thấy biểu hiện gì từ chỗ Âu Viễn, Quách Nam Khiết không khỏi hụt hẫng.
Nhỏ giọng nói: " Tôi cũng đã hôn cậu đến mấy lần cậu nghĩ tôi là người bừa bãi ai cũng hôn à.

Chính vì người đó là cậu, chính là cậu Âu Viễn."
Nhịp tim Âu Viễn tăng nhanh đến muốn nhập viện, niềm vui lớn này lan tỏa khắp các mạch máu trên người cậu, mang lại sự hưng phấn mừng rỡ đến vô cùng.
Kiềm chế lại giọng nói tuy nhiên vẫn hơi run: " Tôi gọi cậu là Tiểu Khiết được không ?"
Quách Nam Khiết vui vẻ nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng sứ : " Được muốn gọi thế nào cũng được tất."
Thích chí cô nhảy lên đùi Âu Viễn ôm chầm lấy, cô chính là rất rất thích cậu, đến cô cũng không hiểu vì sao.
Cả hai đều nhìn nhau vui vẻ bật cười dường như đã thật sự bắt đầu một mối quan hệ thân mật..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi