BA TÔI LÀ NGƯỜI GIÀU THẬT

4.

Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật cho Giang Bạch, ba năm đầu tôi bận đi làm thêm, anh cũng không tổ chức sinh nhật.

Còn bây giờ, tôi cũng có tư cách tổ chức giúp anh ấy.

Lúc Giang Bạch điện thoại cho tôi, tôi lừa anh tối nay có việc nên không ăn cơm tối cùng anh.

“Vậy em bận việc mình đi.” Giang Bạch giọng nghe rất bình thường, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.

Tôi cố ý hỏi: “Sao vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt hả? Bình thường anh cũng chỉ ăn qua loa vài miếng thôi mà.”

Giang Bạch không có nhu cầu gì nhiều với việc ăn - mặc, nếu tôi không ăn cùng thì anh ăn màn thầu rau xanh cũng có thể qua bữa. Trong ba năm làm thêm với anh, mùa hè anh hai bộ quần áo, mùa đông hai bộ quần áo, mặc luân phiên nhau.

Tôi không nhìn nổi nữa nên sau khi lãnh lương thì mua quần áo mới cho anh.

Nào ngờ quay đầu lại anh mua chiếc vòng cổ hơn một ngàn tệ, làm tôi đau lòng muốn chết. Một ngàn đồng có thể ăn bao nhiêu thịt bò, lại đi mua vòng.

Giang Bạch im lặng vài giây rồi nói: “Không có gì, mai gặp.”

Tôi cúp điện thoại cười hi hi, tôi đã ở nhà anh!

Giang Bạch có một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách do bà nội anh để lại. Cuối tuần anh sẽ về dọn dẹp quét tước.

Tôi thắp nến thơm trong phòng ngủ của anh, hương thơm nhẹ nhàng tỏa khắp phòng. Tôi nằm lăn lộn trên giường, nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ, mặt đỏ bừng. Thứ 7 Giang Bạch thường ở thư viện học đến 7 giờ, 8 giờ chắc chắn anh sẽ về. Anh là người rất đúng giờ.

Mới 7 giờ rưỡi, tôi tắm rửa thay quần áo, nằm trên giường đợi, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Khi giật mình thức giấc mới phát hiện đã 8 giờ tối!

Trời đất! Tôi lại rớt xích đúng thời điểm quan trọng. Tôi vội vàng sửa sang quần áo, nghe bên ngoài có tiếng động. Chắc chắn Giang Bạch đã về, cũng may anh còn chưa vào phòng ngủ, không thì tôi uổng công cả đêm.

Tôi hít sâu một hơi, kéo sợi dây áo mỏng manh.

“Giang Bạch! Sinh nhật vui vẻ!”

Tôi mở tung cửa, nhảy ra ngoài.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi hóa đá.

Tô Tuyết mặc chiết váy liền thân màu vàng nhạt, đứng sánh vai với Giang Bạch. 3 năm không gặp, cô ấy càng đẹp hơn, tựa như con thiên nga thanh nhã.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như chảy ngược về 6 năm trước. Tôi vừa béo vừa đen trốn ở cửa nhìn hai người.

Tô Tuyết nhìn cách ăn mặc của tôi, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.

Tôi che ngực theo bản năng, xấu hổ không chỗ dung thân.

5.

Đêm đó Giang Bạch dùng chăn điều hòa quấn tôi lại, giới thiệu thân phận tôi với Tô Tuyết.

Lúc đó Tô Tuyết cười: “Thì ra là bạn gái anh, em còn tưởng là người không đàng hoàng gì…”

Cô ấy nói nửa chừng rồi ngừng, có vẻ ngại ngùng.

Tôi biết, cô ấy muốn nói tưởng tôi là người không đứng đắn. Lời này nếu ai đó nói thì tôi trở mặt ngay, nhưng mà Tô Tuyết nhìn tôi vẻ xin lỗi thì tôi không giận nổi.

Haizz, ai bảo cô ấy là nữ thần của tôi suốt thời trung học.

“Tô Tuyết, sau này đến nhà tôi thì báo trước.” Giang Bạch nắm tay tôi tiễn Tô Tuyết đi, bình tĩnh nói: “Dù sao chúng ta không phải như khi còn nhỏ, có những việc sẽ bất tiện.”

Tôi nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt Tô Tuyết, cô ấy nhanh chóng nở nụ cười lại như cũ: “Chị dâu thật may mắn, hồi đó em giúp anh trai chặn không biết bao nhiêu là thư tình. Bây giờ anh có bạn gái, người làm em gái như em đây biến thành vô dụng rồi.”

Tô Tuyết nhỏ hơn Giang Bạch mấy tháng, từ nhỏ đến lớn đều gọi anh ấy là “anh trai”.

Khoảng thời gian chịu đựng để giảm cân, tôi đi theo sau đuôi họ gặm dưa chuột, nhìn mặt Giang Bạch mà ăn cơm. Lúc đó nghe Tô Tuyết cứ “anh trai ơi anh trai à”, thân mật mà lãng mạn, tôi ngưỡng mộ tới sôi sùng sục, về nhà ầm ĩ một hai đòi ba tìm anh trai cho tôi, kết quả bị ăn đòn một trận. Sau này lớn lên nghe lại thì cứ thấy quái quái, đâu phải đóng phim Trái tim mùa thu, cứ “anh trai” này nọ nghe rất khó chịu.

Tôi muốn hỏi cảm tưởng của Giang Bạch về việc Tô Tuyết về nước nhưng lại không dám mở miệng. Dù gì thì tôi cũng tận mắt chứng kiến ngày Tô Tuyết đi du học, Giang Bạch ngồi dưới cơn mưa to, vẻ mặt cô đơn lẻ loi. Lúc đó tôi ngồi đối diện anh, vừa gặm xà lách vừa nhìn anh.

Tôi kể chuyện Tô Tuyết về nước, nói những suy nghĩ của mình với Minh Châu.

Minh Châu trợn trắng mắt mắng tôi: “Làm ơn đi! Mày có gì mà phải tự ti! Tô Tuyết là nữ thần, là ‘Ánh trăng sáng’. Mày là báo Kim Kim Tiền cũng đâu thua kém, bây giờ người theo đuổi mày có thể xếp hàng dài đến cầu An Hà. Bây giờ mà mày đá Giang Bạch tao đảm bảo một nửa số nam sinh ở Nam đại sẽ mở tiệc ăn mừng.”

“Hiazz, mày không hiểu đâu.” Tôi cắn kem, rầu rĩ, “Từ lớp 9 tới lớp 11 tao rảnh rỗi là đi theo đuôi hai người. Lúc đó tao còn đẩy thuyền CP hai người đó, Tô Tuyết là nữ thần, là ánh trăng trong lòng tao. Người vừa đẹp vừa học giỏi. Lúc đó tao nghĩ, tao với Giang Bạch không liên quan gì tới nhau, hai người họ lên đại học có thể ở bên nhau cũng coi như giấc mơ CP của tao thành sự thật.”

Minh Châu đang lướt web xem, nhìn nhìn rồi hoảng hốt kêu lên: “Báo Kim Kim Tiền! Mày coi trang diễn đàn trường mày đi!”

Tôi mở ra, trang đầu tiên toàn là các bài về Tô Tuyết.

“Bùmmm! Tô Tuyết, họa sĩ xinh đẹp từ nước ngoài về đã hạ cánh xuống Nam đại!”

“Tô Tuyết và hotboy khoa máy tính Giang Bạch lại là thanh mai trúc mã!”

Tôi mở bài đầu tiên, trong đó nói rất nhiều về chuyện hồi bé của Tô Tuyết và Giang Bạch. Nào là Giang Bạch chơi bóng thì Tô Tuyết đưa nước; nào là Tô Tuyết múa thì Giang Bạch hát vân vân mây mây. Tôi thấy tin tung tin là học cùng trường, nói rất thật, còn kèm theo nhiều ảnh chụp.

Nặc danh: Tôi làm chứng! Họ cực ngọt! từ cấp hai đến cấp ba đều học chung lớp chung trường, thanh mai trúc mã khiến người ta hâm mộ. Tôi nhớ có lần Tô Tuyết bị nôn trong lớp, Giang Bạch vội xông tới ôm cô ấy đến bệnh viện dù chưa hết giờ học.

Tôi không kiềm được trả lời: Tô Tuyết đến tháng đau bụng dữ dội chứ không phải nôn.

Chuyện đó tôi có quyền lên tiếng, vì hôm đó tôi ở bệnh viện, tận mắt nhìn thấy Giang Bạch và Tô Tuyết đến bệnh viện.

Nhìn những tin tức nóng hổi bên trong, có cảm giác quay về thời thanh xuân, thảo nào mọi người đều thích đẩy CP, lên top đi!

Nhưng mà đọc một lúc thì bên trong đã thay đổi.

“Mẹ kiếp! Mấy đứa ngu này nói bậy gì đó.” Minh Châu giận chửi thề qua video call, mà tôi cũng thấy được những bình luận sau đó.

Nặc danh: Kim Kim khoa nghệ thuật thực sự không biết xấu hổ! Thừa nước đục thả câu làm người thứ ba chen giữa họ. Nếu không phải cô ta hiến không cho Giang Bạch ba năm, c ởi sạch bò lên giường Giang Bạch, làm hại Giang Bạch và Tô Tuyết hiểu lầm nhau thì làm gì đến lượt cô ta?

Nặc danh: Thật không? Tôi thấy Kim Kim như kẻ lả lơi, ỷ mình có bộ ng ực khủng nên suốt ngày ăn mặc lẳng lơ, trời sinh bộ dạng đê tiện quyến rũ đàn ông. Tô Tuyết là cô gái thuần khiết sao có thể là đối thủ ả ta. Bây giờ Tô Tuyết đã quay lại, ả thứ ba Kim Kim này cũng nên xuống đài. Người ta trai tài gái sắc, có thêm con yêu tinh này để làm gì.

Nặc danh: Mấy bạn đừng nói tôi tung tin thất thiệt nhé. Đăng cho mọi người xem tấm hình cô ta ham hư vinh lên xem này. Ba năm đại học đều đi làm thêm, bây giờ có tiền mặc hàng hiệu, tôi thấy chắc chắn cô ta bị người ta ‘bao nuôi’ rồi. Cô ta khôn lắm, thật giả trộn lẫn vào nhau mà mặc nên mọi người không phát hiện được.

Tôi click vào tấm ảnh, đại khái chụp lén vào buổi tối, không phóng to ra thì không thể thấy rõ. Tôi bước xuống từ chiếc xe Porsche, tay còn xách chiếc túi LV bản giới hạn.

Tôi đang hứng thú bừng bừng xem tin thì cửa đột ngột bị đá văng ra. Nhóm bạn cùng phòng đi tự học lao vào.

Vương Tiếu Tiếu đi đầu xắn tay áo lên, đằng đằng sát khí: “Mẹ nó! Đưa hết tài khoản đây cho tao! Tài khoản chính tài khoản phụ gì cũng đưa hết cho ông đây! Lúc ông đây làm thủy quân thì cái đám này còn trong ổ chăn mà gặm ngón chân đấy! Lão tam! Liên lạc với ông bạn trai lập trình viên của mày, bảo anh ấy tra IP! Lão nhị, hỏi bạn trai khoa Luật xem loại tung tin đồn trên mạng thế này thì làm sao xử lý chúng! Hổ không gầm thì tưởng phòng 306 chúng ta là Hello kitty à! Dám chửi lão Tứ chúng ta như vậy, ông đây cho chết chết chết chết!”

6.

Khi Giang Bạch vọt vào thì tôi nước mắt lưng tròng đang ngồi bên cạnh Vương Tiếu Tiếu, nhìn cô ấy cảm xúc ào ạt b ắn ra bốn phía chửi lộn với những kẻ kia.

Nhìn thấy tôi khóc, sắc mặt anh lạnh đi, đi tới ôm chặt tôi, xoa đầu tôi nói: “Kim Kim, đừng buồn, anh sẽ bắt được những người tung tin thất thiệt về em, bắt họ phải gánh hậu quả!”

Tôi chớp chớp mắt, thấy anh giận đến mức đó cũng ngơ ngác: “Mắng em hai câu không đau không ngứa, mắc gì em phải buồn.”

“Nó mới nhỏ thuốc nhỏ mắt.” Vương Tiếu Tiếu xen vô một câu, tiếp tục gõ bàn phím, “Được rồi, xem ra mấy kẻ này tay nghề khá cao, có vẻ là dân chuyên nghiệp troll đây.”

Sắc mặt Giang Bạch nghiêm nghị, vươn tay lau nước mắt trên mặt tôi, không nói lời nào.

Lúc đầu cứ nghĩ mấy người ẩn danh trên mạng bôi xấu tôi, nhưng khi tra được IP của những kẻ kia thì chúng tôi đều sửng sốt. Hóa ra là IP nước ngoài, rất khó để truy tố.

Trường chặn những tài khoản đó nhưng những việc bôi xấu tôi càng lúc càng lên cao.

Thỉnh thoảng có người đăng bài, sau đó trường xóa bài, cấm tài khoản.

- --Chậc chậc, được bao nuôi đúng là trâu bò thật, bịt miệng không cho lên tiếng thì chuyện đó không tồn tại sao?

Thanh danh ở trường tôi lúc đỏ lúc đen, đi trên đường bị mọi nguời chỉ trỏ.

“Cô ấy là Kim Kim à, xinh đấy chứ.”

“Chứ không thì ai mà bao nuôi cô ta. Nhìn thấy đồng hồ đeo tay của cô ta không? 300.000 đấy.” (Tầm 1 tỉ VNĐ)

“Này, nếu nằm đó, gác chân lên có thể kiếm được 300.000, tiền dễ kiếm thế nhỉ.”

Những lời bàn tán sau lưng đó không hề e dè mà lọt vào tai tôi.

Có người còn gọi điện thoại, nhắn tin quấy rối: Kim Kim, ngủ với em một đêm bao nhiêu tiền? Đắt quá thì nói để anh em góp tiền được không.

Tôi vốn cho rằng những tin đồn vớ vẩn này chỉ ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, không ngờ còn liên lụy đến Giang Bạch.

Giang Bạch vì tôi mà đánh nhau, đánh gã tên Lâm Tiểu Long, một thiếu gia con nhà giàu nổi tiếng của khoa máy tính. Lâm Tiểu Long là người chỉ thiếu điều khắc mấy chữ “Tôi có tiền” lên trán, trước kia hắn từng theo đuổi tôi nhưng bị tôi từ chối.

Lúc Tô Tuyết tìm đến tôi, cô ấy khóc đến mắt đỏ bừng, sưng vù lên: “Kim Kim, cô cũng biết anh trai tôi vì dự án kia mà dốc bao tâm huyết. Nếu giành được giải thưởng anh ấy có thể tiếp tục học cao học một cách thuận lợi, thậm chí còn có một khoản lớn để trả nợ. Nhưng vì việc của cô mà anh ấy đánh Lâm Tiểu Long. Chú của Lâm Tiểu Long là giám khảo, hơn nữa nhà anh ta tài trợ cho cuộc thi này, nếu tài trợ bị rút đi thì nhiều người sẽ hận anh trai tôi.”

“Lâm Tiểu Long không đáng đánh sao!” Vương Tiếu Tiếu giận chửi, “Giang Bạch đánh là đáng! Tôi nói chứ đồ khốn kiếp đó đánh chết cũng đáng!”

Giang Bạch đánh Lâm Tiểu Long vì tin nhắn hỏi ngủ với tôi một đêm kia là do hắn nhắn.

“Kim Kim, tôi biết cô ấm ức nhưng việc cấp bách trước mắt là làm Lâm Tiểu Long nguôi giận.” Tô Tuyết lôi kéo tôi, “Lâm Tiểu Long nói chỉ cần cô xin lỗi thì anh ấy sẽ tha thứ cho anh trai. Kim Kim, không phải cô thích hàng hiệu sao? Sau khi kết thúc chuyện này tôi đưa cô hai túi xách hàng hiệu, LV với Chanel, thế nào?”

“Đàn chị à! Tôi nghe lời này của chị thấy kỳ quái nhỉ?” Vương Tiếu Tiếu cau mày, lẩm bẩm, “Còn phải nhất định chọn ngay nhà ăn mà nói những lời này, rất tốt, ngày mai những lời bôi nhọ kia lại tiếp tục tràn lan trên diễn đàn trường.”

Khi Tô Tuyết đến thì tôi và Tiếu Tiếu đang ở nhà ăn ăn cơm. Một đống người thấy cô ta khóc lóc đi vào, cầu xin tôi đi xin lỗi Lâm Tiểu Long. Mọi người đều dỏng tai nghe chúng tôi nói chuyện, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng quái lạ.

Tôi quay lại nhìn Tô Tuyết, cô ta vì chuyện của Giang Bạch mà khóc như hoa lê trong mưa. Mà tôi, người bạn gái chính thức thì mặt lại rất bình tĩnh.

“Xin lỗi Lâm Tiểu Long đúng không?” Tôi đứng bật dậy, cười lạnh, “Được, vậy đi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi