BÁC SĨ GIANG MANG THAI CON CỦA ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN

Khi mùa thu ở thành phố A vào sâu hơn thì cuối cùng tết trung thu và trăng tròn cũng cùng nhau đến muộn.

Cửa lớn của bệnh viện như giăng một tầng kết giới, bầu không khí lễ tết chẳng hề truyền vào bệnh viện Tế Hoa. Người đến khám bệnh chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít đi, nhân viên y tế mệt mỏi bận rộn chạy ngược chạy xuôi.

Giang Tự mới bước ra khỏi phòng mổ đã đụng phải Thẩm Phương Dục đang thay quần áo trong phòng thay đồ.

"Nhanh nhanh nhanh!" Thẩm Phương Dục cầm điện thoại, vừa xem thời gian vừa giục anh.

"Tôi nhờ Lý Thắng canh bên tiệc tối giúp, cậu ta nói mấy tiếc mục trước chúng ta biểu diễn nhanh hơn chúng ta dự kiến, bảo chúng ta nhanh đi qua đó đi."

"Sao lại nhanh hơn được?" Giang Tự tính thời gian rất chuẩn. Anh tính lúc anh ra khỏi phòng mổ thì phải sớm hơn thời gian biểu diễn tầm một tiếng đồng hồ mới đúng.

"Cậu nghĩ ai cũng nghiêm túc giống cậu hả? Nói diễn bao lâu là phải diễn đủ bấy lâu à?"

Phòng hành chính đặt quy định mỗi tiết mục không được biểu diễn dưới 5 phút. Nhưng hiển nhiên nhóm y bác sĩ bận rộn chữa bệnh và chăm sóc người bệnh không hề có suy nghĩ sẽ tuân thủ theo quy tắc này. Mọi người đều đến chắp vá biểu diễn một chút rồi nhanh chân chạy trốn hết.

"Tôi thay đồ cái đã."

Giang Tự lấy quần áo trong tủ ra, đang định đi vào phòng thay đồ bên cạnh thì Thẩm Phương Dục đã nói: "Cậu thay ở đây luôn đi, dù sao bây giờ cũng không có ai hết mà."

Cho dù có người khác đến thì phòng thay đồ của phòng mổ ở bệnh viện Tế Hoa cũng là kiểu nam nữ tách riêng, nên không lo ảnh hưởng gì hết.

Giang Tự ngừng một chút: "Cậu không phải người à?"

"..." Thẩm Phương Dục tự hiểu quay người đi. Hắn nghe thấy phía sau im lặng một lát rồi bắt đầu truyền đến tiếng sột soạt, đột nhiên Thẩm Phương Dục cảm thấy có chút luống cuống.

Thật ra vốn dĩ Thẩm Phương Dục không nghĩ nhiều đến thế, nhưng Giang Tự tránh hắn như vậy ngược lại làm lòng hắn nảy lên chút suy nghĩ kỳ lạ. Nó lạ đến mức cứ lượn lờ lưng chừng trong lòng hắn, khiến hắn không chạm vào được mà cũng không thể nhìn thấu.

Cũng may Giang Tự thay đồ rất nhanh, không đợi Thẩm Phương Dục hiểu được chút cảm xúc lạ lẫm đó thì anh đã vỗ vai hắn rồi: "Đi thôi."

Hai người từ phòng thay quần áo đi một đường đến sảnh tổ chức tiệc, bởi vì đi quá nhanh nên áo khoác cũng phất phơ theo gió. Vốn dĩ Giang Tự muốn chạy đi nhưng đột nhiên Thẩm Phương Dục lại ngăn anh lại. Lúc này Giang Tự mới chợt nhớ ra bây giờ anh không thể chạy nhanh được nữa.

Theo sự phát triển của thai kỳ, phản ứng đầu mang thai đã dần biến mất, tầng suất xuất hiện càng lúc càng thấp. Sau khi bổ sung các loại thuốc bổ như vitamin, canxi các thứ thì phản ứng không tốt do mang thai đã giảm đi rất nhiều.

Giang Tự biết khoảng hai tháng nữa những triệu chứng khó chịu khi mang thai sẽ xuất hiện một lần nữa. Mà khoảng thời gian này gần như là lúc nhẹ nhàng thoải mái nhất khi mang thai.

Có đôi khi bận quá Giang Tự cũng sẽ quên mất sự tồn tại của con bé nên sẽ sơ sẩy một vài chi tiết nhỏ. Không nghĩ tới Thẩm Phương Dục không mang thai nhưng lại luôn ghi nhớ rất rõ ràng.

Hai người vội vàng chạy tới hậu trường, Lý Thắng vội chạy qua chào hỏi hai người: "Anh Thẩm, bác sĩ Giang. Cuối cùng hai anh cũng tới rồi!"

Cậu ta gấp đến độ như kiến đang bò trên chảo nóng mà nhìn thấy vị cứu tinh giáng thế vậy, vội nói một hơi không kịp thở: "Tiết mục tiếp theo là tiết mục của hai anh đó! Mới nãy trưởng khoa Thôi còn vào đây xem hai anh có ở đây không? Em nói hai anh chưa tới, cô nói nếu đến lúc biểu diễn mà hai anh vẫn chưa tới thì em lên diễn thay đi! Sao em diễn được chứ?!"

Giang Tự và Thẩm Phương Dục nghe vậy thì nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Lý Thắng, đồng thanh nói: "Đến sớm quá xin lỗi nha."

Lý Thắng: "..."

Mắt thấy chiến hữu lạnh lùng phản bội mình, Lý Thắng vô cùng đau đớn lắc đầu không dám tin. MC giới thiệu tiết mục xong đi xuống, thấy ba người vẫn còn đứng im thì vội nói: "Sao còn đứng đây tám chuyện nữa? Nhanh đi lên đi chứ!"

Giang Tự còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhét micro vào tay. Âm nhạc cũng giống như đang vội đi đầu thai mà lập tức vang lên khúc nhạc dạo bài <Độ Tình>, nhạc phim của phim <Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ >.

Màn được vén lên, ánh đèn sân khấu chiếu sáng trưng làm Giang Tự bị chói mắt, đột nhiên anh thấy tim mình đập hơi nhanh.

Lần cuối cùng Giang Tự biểu diễn trên sân khấu là lúc 5 tuổi, anh mặc yếm màu đỏ, tô hai cục má đỏ, diễn lộn nhào ở lễ hội văn nghệ nhà trẻ.

Vốn dĩ Giang Tự chưa từng học khiêu vũ, là do giáo viên ở nhà trẻ nói đứa bé này đẹp quá nên bắt anh đi tập thử một lần. Không ngờ bé Giang Tự còn nhỏ mà đã có thiên phú dị bẩm, mới tập luyện hai ngày đã học được cách lộn nhào, sau đó bị giáo viên thẳng tay bắt đi diễn luôn.

Thật ra chuyện này cũng không để lại nhiều dấu vết trong ký ức của Giang Tự lắm, nhưng cha mẹ Giang lại là một đôi thích khoe con nhà mình như bao cặp cha mẹ khác, cứ gặp ai họ cũng sẽ kể lại sự tích huy hoàng lúc nhỏ của anh ra. Thậm chí hai người còn lưu video biểu diễn vào điện thoại, lúc gặp mặt bạn bè thân thích nhất định phải lấy ra cho mọi người xem một cái.

Mãi đến khi Giang Tự 15 tuổi, anh mới nghe em họ mình nói hình ảnh "toả sáng" lúc nhỏ của anh đã được lan truyền khắp dòng họ thân thích rồi. Việc này khiến Giang Tự đang học cấp 2 xấu hổ đến mất ngủ cả tối. Sau đó lúc em gái họ mới 6 tuổi của Giang Tự cầm cái yếm đỏ nhõng nhẽo một hai đòi Giang Tự phải đóng giả Na Tra cho bé khiến anh có suy nghĩ muốn giã từ nhân thế luôn cho rồi.

Bởi vì chuyện này mà Giang Tự vẫn luôn rất ghét sân khấu. Tối hôm đó sau khi bốc đồng đồng ý với Thẩm Phương Dục xong anh không tài nào ngủ ngon giấc được.

Đây là lần đầu tiên Giang Tự tham gia tiệc Trung thu của bệnh viện Tế Hoa, tiết tấu quá nhanh khiến anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị đẩy lên sân khấu. PTSD* thời niên thiếu khiến Giang Tự vô thức lùi lại, nhưng ánh đèn sân khấu đã vội chiếu lên người anh.

Thấy không thể tránh được nữa, Giang Tự cứng người chớp mắt một cái, vô thức tìm kiếm Thẩm Phương Dục cùng lên sân khấu với anh.

Nhưng trước khi ánh mắt anh tìm thấy Thẩm Phương Dục thì đã có một bàn tay đặt lên eo anh, mang theo chút sức lực và độ ấm như vừa gãi đúng chỗ ngứa.

Trong tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, Thẩm Phương Dục dẫn anh đi đến giữa sân khấu. Vừa đi đến chính giữa, Thẩm Phương Dục cũng giơ micro trong tay lên hát ra câu đầu tiên.

Lúc Thẩm Phương Dục hát vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt đuôi mày đều mang theo ý cười cổ vũ. Mãi đến khi bốn câu ngân nga "A~~~~" được hát xong, tâm trạng Giang Tự cũng bình tĩnh lại...

"Cảnh đẹp Tây Hồ ngày tháng ba, mưa xuân như rượu liễu tựa như khói..."

Giọng hát của Thẩm Phương Dục không có hồn hậu vang vọng như bản gốc, giọng hát của hắn hơi trầm thấp và lười biếng hơn một chút. Hắn không có hát bừa hay hát sai nhịp như cố ý chọc phá Giang Tự lúc ở nhà. Lúc hắn nghiêm túc hát, Giang Tự mới nhận ra thật ra Thẩm Phương Dục hát rất hay. Nghe qua cũng không giống như trình độ của dân nghiệp dư thích đi hát karaoke, mà là của người có học âm nhạc chút ít.

Giang Tự hít sâu một hơi giơ micro lên gần môi, nhìn Thẩm Phương Dục chăm chú: "Có duyên thì cách xa ngàn dặm cũng có thể gặp nhau..."

Thẩm Phương Dục cười khẽ, yên lặng nắm tay Giang Tự: "Không có duyên thì đứng ngay trước mắt cũng không thể nắm tay..."

Giang Tự giật mình, anh còn chưa kịp tránh ra đã thấy Thẩm Phương Dục nháy mắt ý bảo anh hát tiếp.

Giang Tự hát lên theo bản năng: "Tu mười năm mới ngồi chung một thuyền..."

Thẩm Phương Dục hát tiếp: "Tu trăm năm mới chung chăn chung gối..."

Giang Tự: "Nếu như có may mắn ngàn năm..."

Thẩm Phương Dục: "Một lòng đến bạc đầu..."

"Nếu như có may mắn ngàn năm..."

Thẩm Phương Dục cười hát tiếp: "Một lòng đến bạc đầu..."

Đôi mắt của hắn rạng rỡ lạ thường dưới ánh đèn, trong mắt hắn như có nhiệt độ, ánh nhìn khẽ rơi lên mặt Giang Tự làm lồng ngực anh nóng lên.

Mắt đào hoa thật sự rất dễ khiến người ta có ảo tưởng tình cảm. Nếu nói bản gốc của thầy Tả hát như một người lái đò bừa bãi tục tằng thì Thẩm Phương Dục hát càng giống Hứa Tiên dịu dàng như ngọc. Dưới gió mát trăng thanh bên cây cầu ở Tây Hồ tháng ba, dưới màn mưa bụi trên ban công mà lặp đi lặp lại lời thề tình hơn vàng.

Thật ra Giang Tự đã không thể nhớ rõ nội dung của <Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ> nữa. Mà nhạc phim kinh điển này cũng trở thành bài hát tẩy não của thời ông bà theo thời gian thay đổi, đám nhỏ lớn lên. Đại khái mỗi người đều có thể ngân nga hai câu nhưng không có ai xem nó như chuẩn mực hay là một bản tình ca để tỏ tình cả.

Nhưng hôm nay đột nhiên Giang Tự lại cảm thấy bài này rất vương vấn. Thậm chí còn vương vấn hơn những bài hát tình ca nổi tiếng có lời bài hát yêu đến chết đi sống lại mà anh đã từng nghe.

Rõ ràng trong bài không hề có một chữ "yêu" nào hết, nhưng nó lại như dòng suối ngọt ngào mềm mại uyển chuyển chảy xuôi khắp người anh, khiến xương cốt anh như tan ra.

Mà Thẩm Phương Dục đứng dưới ánh đèn chỉ ăn mặc đơn giản. Áo sơ mi tay dài màu xám trắng, trên cổ tay áo có dải lụa màu xám dài ngắn không đồng đều khẽ đong đưa theo từng động tác tay của hắn. Dáng vẻ hắn tươi cười ngân nga bài hát như đang thề ước với anh.

"Lá la... la la la..."

Thẩm Phương Dục nắm tay anh lắc lư trái phải theo điệu nhạc. Sau một lúc, hắn đột nhiên bỏ micro xuống giữa khoảng nghỉ lấy hơi, nhỏ giống nói với Giang Tự: "Nhìn khán giả."

Lúc này Giang Tự mới nhận ra bản thân đang thất thần, anh vội vàng quay đầu nhìn xuống hội trường.

Vậy mà hội trường năm nay người ngồi đầy một nửa, nhiều hơn so với năm trước rất nhiều, cũng không biết có phải là do nghe được phòng hành chính tuyên truyền hay không. Nghe thấy khán giả cũng nhỏ giọng hát theo vài câu "La la la...", Giang Tự muộn màng nhận ra từ lúc lên sân khấu đến giờ anh chưa nhìn xuống khán giả lấy một lần nào.

Giang Tự cảm thấy bối rối!

Không biết là do đứng trên sân khấu hồi hộp quá hay là vì lý do gì khác.

Bác sĩ Giang và bác sĩ Thẩm luôn đối chọi nhau ở bệnh viện Tế Hoa vậy mà lại nắm tay nhau ở tiệc Trung thu. Hai người giơ tay vượt qua đầu, nhẹ nhàng quơ qua trái quơ qua phải. Viện trưởng Tào hài lòng gật đầu, nói với phó viện trưởng Thôi bên cạnh: "Anh vẫn luôn nghe nói hai người trẻ tuổi này của khoa em có quan hệ không tốt mà. Bây giờ thấy cảm tình cũng khá tốt đấy chứ."

Trưởng khoa Thôi cười tủm tỉm trả lời: "Người trẻ tuổi thì có mâu thuẫn gì không giải quyết được chứ."

"Tuyền Tuyền."

Viện trưởng Tào vỗ con gái đang ngồi xem biểu diễn bên cạnh, chỉ vào hai người trên sân khấu: "Hai người họ chính là hai người ba nói với con rồi đó, là hai vị bác sĩ phó trưởng khoa trẻ tuổi nhất của khoa phụ sản. Hai người đều tốt nghiệp đại học y A, từ lúc còn học đại học đã rất xuất sắc rồi. Con có muốn đi làm quen chút không? Học hỏi trao đổi thêm gì đó với người ta đi."

"Không chỉ khoa phụ sản thôi đâu.." trưởng khoa Thôi cố hết sức đẩy mạnh tiêu thụ học sinh nhà mình.

"Viện trưởng Tào, anh nghĩ lại xem trong vòng mười mấy năm lại đây trường chúng ta có ai nổi bật hơn hai đứa nhóc này không?"

"Dì Thôi của con nói rất đúng."

Viện trưởng Tào nói với Tào Tuyền: "Hai người họ là truyền kỳ đó. Gần như không có trưởng khoa nào ở Tế Hoa mà không biết bọn họ. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã tự chịu trách nhiệm một phương, con nên học theo họ nhiều vào."

Hiển nhiên viện trưởng Tào và trưởng khoa Thôi đã bàn bạc xong từ sớm, kẻ xướng người hoạ dẫn vào chủ đề chính: "Con thấy sao? Có muốn đi làm quen chút không? Để ba con kéo cái mặt già này xuống đi mời người ta ăn bữa cơm, cũng cho con tiếp thu hun đúc một chút. Đừng có kiểu con gái lớn như vậy rồi suốt ngày không chịu về nhà, cũng không biết đang làm gì nữa."

Lúc còn đi học Tào Tuyền đã rất có chủ kiến. Viện trưởng Tào muốn cô học y để kế thừa y bát nhưng cô không chịu, muốn đi học xã hội học gì đó.

Khó khăn lắm mới học đại học xong, viện trưởng Tào định sắp xếp cho cô làm một công việc nhàn tản ở Tế Hoa sáng đi chiều về. Nhưng cô nàng này cũng không chịu, chạy thẳng ra nước ngoài học cao học không thèm quay đầu lại.

Bây giờ cuối cùng cô cũng quay về, viện trưởng Tào chỉ muốn cho cô kết hôn sinh con sớm một chút, để cho ông hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo chăm cháu như trưởng khoa Thôi đây. Kết quả mỗi ngày Tào Tuyền ở bên ngoài đều nhắc đến chủ nghĩa độc thân, vận động quyền bình đẳng. Chưa nói đến con cái thì đến cả một đối tượng hẹn hò cô cũng không có nữa.

Tào Tuyền cười cười: "Ba, ba đừng lấy cơ trao đổi học tập nữa. Không phải là muốn tìm đối tượng xem mắt cho con à?" Cô liếc mắt liền nhìn thấu ý đồ làm mai làm mối của hai vị phụ huynh.

Cô nhìn hai vị bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng trên sân khấu, người có năng lực, vẻ ngoài còn đẹp trai nữa. Chỉ mới bước lên sân khấu thôi là đã thu hút ánh mắt của mọi người rồi.

Hai người không có trang điểm hay tạo hình gì cả, chỉ ăn mặc quần áo đơn giản, để tóc đen tự nhiên, trông vừa sáng sủa vừa toả sáng. Đến cả người kiên quyết không kết hôn như Tào Tuyền cũng không nhịn được mà rung động 1 giây.

Đúng là giống như ba cô nói, hai người đều là đối tượng xem mắt rất tốt. Nếu có thể đầu thai lần nữa thì không chừng ba cô sẽ nguyện ý hai người này là con trai ruột của ông hơn đấy.

Nhưng sở dĩ Tào Tuyền quyết định không kết hôn là vì lúc cô còn nhỏ, viện trưởng Tào luôn lấy cớ là công việc bận rộn mà bỏ bê cô và mẹ cô. Khi đó trưởng khoa Thôi sống cách vách nhà họ cũng là bác sĩ, nhưng viện trưởng Tào về nhà ngả đầu là ngủ ngay, trong khi trưởng khoa Thôi vẫn có thể dành chút thời gian làm bạn với con mình.

Từ đó Tào Tuyền đã nhận ra có thể chăm sóc gia đình tốt hay không thật ra cũng không liên quan nhiều đến công việc lắm, chủ yếu phải xem người đó có biết trách nhiệm hay không thôi. Bởi vì có vết xe đổ của ba cô ở đây nên thật ra Tào Tuyền cũng không có hảo cảm lắm với quần thể bác sĩ nam này.

Thấy ý độ bị nói toạc ra, viện trưởng Tào cũng không xấu hổ. Ông cười nói: "Vậy con có thích không?"

Tào Tuyền đang định từ chối thì bạn thân từ bé bên cạnh đột nhiên kéo kéo tay áo cô. Bạn thân từ bé của cô họ Dương, tên Dương Nhuỵ. Lần này viện trưởng Tào một hai bắt Tào Tuyền phải đến tham gia tiệc trung thu nên cô tiện tay kéo cô bạn thân này đi theo mình.

"Sao đấy?" Tào Tuyền nghiêng đầu hỏi Dương Nhuỵ.

Dương Nhuỵ nhìn thoáng qua bác sĩ trên sân khấu, nói nhỏ vào tai Tào Tuyền: "Tao muốn gặp vị bác sĩ bên trái kia."

Bản thân Tào Tuyền không có ý định kết hôn nhưng cô luôn mong có thể thấy bạn bè được hạnh phúc. Đặc biệt là Dương Nhuỵ, vốn dĩ cô có bạn trai quen nhau cũng được mấy năm, cũng đã đến lúc nên bàn chuyện cưới hỏi. Tào Tuyền cũng đã giành chỗ làm phụ dâu cho Dương Nhuỵ rồi nhưng không ngờ rằng đối phương lại là tên đàn ông tồi. Thấy bạn thân đã thoát khỏi bóng ma thất tình, muốn kết bạn mới, đương nhiên Tào Tuyền sẽ giúp đỡ hết mình.

Vì thế cô chỉ vào vị bác sĩ bên trái rồi hỏi ba mình: "Vị bác sĩ đó tên gì vậy ba?"

Viện trưởng Tào và trưởng khoa Thôi liếc nhìn nhau, hai vị trung niên rất vui vẻ với sự thay đổi của Tào Tuyền.

"Tên Giang Tự. Đứa nhỏ này có hơi ít nói nhưng là người thật thà, là đứa nhỏ tốt đó."

...

Xuống sân khấu rồi mà đầu óc của Giang Tự vẫn quay cuồng. Lý Thắng đến đón, vừa nhìn qua đã thấy hai người đang nắm tay, cậu ta trêu đùa nói: "Xong rồi xong rồi! Xuống sân khấu rồi không cần nắm nữa đâu."

Giang Tự bỗng phản ứng lại, rụt tay ra khỏi tay Thẩm Phương Dục. Mới nãy trên sân khấu không nhận ra, bây giờ mới thấy lòng bàn tay anh đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Phương Dục không lên tiếng, chỉ nhận chai nước từ tay Lý Thắng uống hai ngụm.

"Cậu từng học hát rồi hả?" Giang Tự đột nhiên hỏi.

"Muốn khen tôi hát hay thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo thế đâu." Thẩm "Phương Dục cười đưa nước cho Giang Tự. Thấy anh ngẩn ra không nhận, hắn cũng không để ý mà rụt tay lại, sau đó bảo Lý Thắng đưa chai nước mới chưa mở cho Giang Tự.

"Tôi cũng biết làm nhiều thứ lắm. Năm nào tôi cũng đạt giải nhất cuộc thi top 10 ca sĩ ở cấp ba Tứ Trung hết đấy." Thẩm Phương Dục trả lời Giang Tự.

Giang Tự mở nắp chai nước uống hai ngụm: "Hồi đại học sao không thấy cậu tham gia?"

"Cậu cũng không tự hỏi xem cậu có cho tôi thời gian không? Với sức học tập đó của cậu, nếu tôi đi tham gia top 10 ca sĩ thì chẳng phải là chắp tay dâng hạng nhất lên cho cậu hả?" Thẩm Phương Dục nói.

Giang Tự "xì" một tiếng, Thẩm Phương Dục cười nói: "May mà chúng ta không gặp nhau hồi cấp 3."

Hắn đặt chai nước xuống, hỏi Giang Tự: "Về khoa nội trú ha. Đi nhé?"

Giang Tự gật đầu, đang định đi cùng nhau thì điện thoại anh vang lên. Giang Tự lấy ra xem, là tin nhắn của viện trưởng Tào.

Lúc anh học đại học viện trưởng Tào cũng có dạy anh mấy tiết. Chẳng qua mãi đến sau khi anh thăng chức lên bác sĩ phó trưởng khoa thì mới thêm Wechat của viện trưởng. Đã thêm lâu như vậy nhưng từ trước tới nay viện trưởng chưa từng tìm anh, không biết vì sao hôm nay đột nhiên lại nhớ tới anh.

[Viện trưởng Tào: Giang Tự, cháu có rảnh không? Chú muốn mời cháu ăn bữa cơm.]

Đầu ngón tay Giang Tự hơi dừng lại, ngạc nhiên nhìn tin nhắn này. Hình như viện trưởng Tào có thể đoán được sự nghi vấn trong lòng anh nên đã lập tức gửi tới tin tiếp theo.

[Đừng lo lắng, có con gái của chú với bạn của nó nữa. Mấy đứa trẻ bọn cháu cùng chơi thôi, không có liên quan đến công việc, chú cũng không tham gia đâu.]

Thẩm Phương Dục khó hiểu nhìn qua: "Có chuyện gì hả?"

Giang Tự đưa điện thoại cho Thẩm Phương Dục xem, hắn cầm lấy đọc kỹ từng câu từng chữ rồi trả điện thoại lại cho Giang Tự. Thẩm Phương Dục nhìn sườn mặt Giang Tự, tiết mục biểu diễn vừa rồi cộng với tin nhắn tới đúng lúc này, đột nhiên hắn nhận ra được điều gì đó nhưng cũng không có nói thẳng ra ngay lập tức.

Giang Tự động tay, bắt đầu soạn tin nhắn từ chối. Thẩm Phương Dục ngăn anh lại, mím môi nói: "Đây là lời mời của viện trưởng, cậu nên nể mặt ông ấy đi gặp con gái ông ấy đi."

Giang Tự hỏi hắn: "Con gái của viện trưởng Tào có bị bệnh không?"

Thẩm Phương Dục lắc đầu.

"Cổ không có bệnh thì tôi đi gặp cổ làm gì?" Giang Tự khó hiểu nhìn Thẩm Phương Dục.

"Tôi chỉ biết chữa bệnh thôi."

Thẩm Phương Dục thở dài một hơi: "Là đi xem mắt đấy."

Giang Tự bỗng giương mắt nhìn Thẩm Phương Dục.

"Trưởng khoa Thôi là cô giáo của chúng ta, cậu có thể không nể mặt cô nhiều lần cũng không sao. Có tình cảm cô trò ở đó cô sẽ không so đo với cậu. Nhưng cậu không thể đắc tội viện trưởng được."

Thẩm Phương Dục nói: "Đừng tuỳ hứng."

Giọng nói Giang Tự bỗng lạnh xuống: "Cậu muốn tôi đi xem mắt đúng không?"

"Ý tôi không phải như vậy. Cậu đừng nghĩ sai như vậy được không?" Thẩm Phương Dục nói.

Giang Tự không để ý đến hắn nữa, anh cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài, để lại cho Thẩm Phương Dục một cái bóng lưng dứt khoát lạnh lùng. Bác sĩ Giang đi nhanh như gió, lúc anh vén rèm lên một trận gió thu ùa vào khiến Lý Thắng chứng kiến hết tất cả run lên cầm cập.

Lý Thắng vẫn luôn biết mối quan hệ của hai người không tốt. Lúc cậu ta nghe nói hai người họ định lên sân khấu biểu diễn cùng nhau, cậu ta còn nghĩ rằng đó sẽ là hiện trường tai nạn lật xe cũng không chừng. Nhưng điều không ngờ là hiệu quả tiếc mục không hề tệ, hai vị này xuống sân khấu rồi mà vẫn có thể vừa nói vừa cười, dường như cũng không giống như những gì họ biểu hiện ở trong phòng làm việc.

Vốn dĩ cậu ta có hơi lo sợ nhỡ hai người bọn họ đánh nhau thì phải làm sao? Thấy hai người họ vẫn hoà thuận với nhau cậu ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không nghĩ tới mới chỉ hai phút không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ thôi mà hai người này lại bắt đầu cãi nhau rồi.

Cậu ta vừa nhìn đã biết lúc Giang Tự rời đi anh đang rất tức giận, Thẩm Phương

Dục thì cứ đứng đờ tại chỗ như pho tượng không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.

"Anh Thẩm..." Lý Thắng ngập ngừng.

Cậu ta vừa lên tiếng, Thẩm Phương Dục cũng chợt hoàn hồn phản ứng lại. Thẩm Phương Dục nhìn Lý Thắng một cái rồi khẽ lắc đầu. Sau đó hắn vừa mặt áo khoác vừa đi ra ngoài.

Hai người lại rơi vào chiến tranh lạnh.

Cô Tào làm việc rất nhanh, lập tức thêm wechat của Giang Tự, hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp mặt với anh luôn. Đến ngày hẹn, trưởng khoa Thôi còn cố ý đến tìm Giang Tự đánh bài tình cảm với anh, khen cô Tào hết lời.

Đại khái bà sợ Giang Tự chưa hiểu rõ nên cố ý nói thêm với anh một câu: "Hiện tại tương lai của trò đã rất sáng lạn, nhưng chuyện tương lai không ai nói trước được gì. Nếu có một người cha vợ là viện trưởng thì đường trò đi càng suôn sẻ hơn rồi."

Dựa theo tính tình của mình thì Giang Tự sẽ phản bác hai câu. Tương lai của anh như thế nào là việc của anh, dựa vào cha vợ thì tính làm gì nữa?!

Nhưng cũng không biết có phải vì nhớ lại mấy câu nói của Thẩm Phương Dục hay không mà anh lại cố nuốt hết trở vào.

Lúc tan làm, Thẩm Phương Dục có gửi tin nhắn hỏi anh chừng nào về.

Sau lần Giang Tự bị đau bụng đó, chỉ cần là khi hai người không trực đêm thì Thẩm Phương Dục đều sẽ hỏi anh ra về lúc nào. Sau đó hắn sẽ tan làm gần như cùng lúc với anh. Mặc dù vẫn là từng người chạy xe riêng nhưng vẫn luôn chạy cạnh nhau, cùng đến cùng về.

Trước khi đứa bé ngoài ý muốn xuất hiện, hai người bọn họ cũng hay tăng ca ganh đua với nhau, thường xuyên cũng kiểu người trước người sau cùng tan làm cho nên những người làm việc chung phòng cũng không thấy có gì lạ.

Giang Tự nhìn điện thoại, nhắn trả: "Khỏi đợi tôi."

Thẩm Phương Dục đang ngồi quay lưng với anh ở chỗ xa nhất trong phòng làm việc đột nhiên đứng lên, hai ba bước đến cạnh anh.

"Cậu đi ăn tối với...?" Trong phòng làm việc còn có những người khác nên Thẩm Phương Dục hơi ngập ngừng không có nói rõ ra, nhưng Giang Tự vẫn hiểu ý hắn.

Giang Tự đứng lên lướt nhìn hắn, ánh mắt đằng sau cặp kính rất lạnh lùng nhưng giọng nói anh càng lạnh hơn: "Cậu yêu cầu mà không phải à?"

Để lại một câu hỏi rồi Giang Tự đi thẳng ra khỏi phòng làm việc. Không đợi xem phản ứng của Thẩm Phương Dục cũng không quay đầu lại.

Thái độ của Thẩm Phương Dục trong chuyện này khiến anh rất tức giận. Mặc dù anh không thể giải thích vì sao mình tức giận nhưng bản năng anh không muốn nói chuyện với Thẩm Phương Dục cho lắm.

Lúc đến nhà hàng gặp Tào Tuyền, Tào Tuyền đang tám chuyện với bạn của cô. Bọn họ chọn chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài đường phố phồn hoa.

Viện trưởng Tào đã gửi hình của Tào Tuyền cho Giang Tự nhưng thật ra Giang Tự có chút mù mặt. Nhưng cô gái bên cạnh cô Tào nhận ra anh rất nhanh, giơ tay lên vẫy vẫy với anh.

"Chào buổi tối."

Giang Tự ngồi xuống đối diện hai cô gái, tự giới thiệu: "Tôi là Giang Tự."

"Tào Tuyền." Tào Tuyền cười cười với anh, sau đó chỉ vào cô gái bên cạnh: "Dương Nhuỵ."

Cô đưa thực đơn cho Giang Tự, nói: "Tôi và Tiểu Nhuỵ đã gọi một ít rồi, anh xem xem có cần thêm gì không?"

Đang nói thì đồ ăn hai cô gái gọi đã được mang lên, hiển nhiên là đủ cho bọn họ ăn. Vốn Giang Tự cũng không định gọi thêm gì, nhưng vừa lướt mắt anh chợt thấy một món ăn quen thuộc...

Ớt xanh da hổ.

"Thêm món này nữa đi." Sau một lúc im lặng, anh mới chỉ chỉ thực đơn nói với người phục vụ.

"Ớt xanh da hổ đúng không ạ?" Người phục vụ nhận lại thực đơn, xác nhận lại với anh.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, người phục vụ nói: "Vâng thưa ngài" xong thì xoay người rời khỏi.

"Ớt xanh da hổ là gì vậy?" Dương Nhuỵ chưa từng nghe nói qua món này lần nào, lúc gọi đồ ăn cũng không để ý.

"Ăn ngon không?" Cô hỏi Giang Tự.

Giang Tự lơ đãng "Ừ" một tiếng: "Lát nữa cô ăn thử đi."

Đang nói chuyện, khoé mắt anh chợt lướt thấy một chiếc xe màu vàng xẹt qua. Giang Tự vô thức nhìn theo nhưng chỉ thấy thoáng qua thôi, trên con đường xe chạy bên ngoài cửa sổ đã không còn gì cả.

"Anh đang nhìn gì đó bác sĩ Giang?" Dương Nhuỵ tò mò hỏi.

"Chiếc xe đó.." Giang Tự hơi ngừng lại: "Có chút giống xe của đồng nghiệp tôi."

"Đồng nghiệp gì, là bạn bè đúng không?" Dương Nhuỵ không tin, cô cười hỏi Tào Tuyền.

"Mày nhớ rõ xe của tao trông như thế nào không?"

Tào Tuyền lắc đầu: "Mày nhiều xe như vậy ai mà nhớ nổi."

Dương Nhuỵ buông tay, nhún vai cười nói với Giang Tự: "Anh xem, Tuyền Tuyền cũng không nhớ được kiểu dáng xe của tôi đây."

"Cô Tào.." Giang Tự thấy Tào Tuyền và Dương Nhuỵ cùng nhìn qua, anh vô thức lặp lại một lần những lời nói đã nghĩ sẵn trong đầu.

"Rất cảm ơn cô..."

"Ấy anh đợi chút." Tào Tuyền cắt ngang lời anh.

"Tôi biết chắc chắn anh cảm thấy ba tôi kêu anh tới là để xem mắt với tôi. Tôi vừa nhìn đã biết anh không có hứng thú với tôi rồi, nên anh đừng vội phát thẻ người tốt cho tôi, để tôi nói vài lời với anh cho xong đã." Cô cứ thế nói trắng ra.

Lời nói của Giang Tự bị cắt ngang, vốn anh còn đang nghĩ nên nói thế nào cho khéo léo để không ảnh hưởng đến mặt mũi của cô Tào, cũng đừng để cho viện trưởng cảm thấy khó chịu. Chỉ là anh không ngờ Tào Tuyền lại nói thẳng: "Thật ra thì tôi cũng không muốn đi xem mắt đâu cho nên anh cứ yên tâm, bên ba tôi cứ để tôi lo. Tôi sẽ nói hai chúng ta không hợp nhau, không tiến tới được."

Giang Tự thở phào nhẹ nhõm, sau đó Tào Tuyền nói tiếp: "Chẳng qua thì bác sĩ Giang này, tôi hẹn anh ăn bữa cơm này không phải chỉ vì nghe theo ba tôi mà chủ yếu là Dương Nhuỵ muốn gặp anh, giáp mặt nói lời cảm ơn với anh." Cô nhìn thoáng qua Dương Nhuỵ.

"Nói lời cảm ơn tôi?" Giang Tự không nhớ rõ giữa anh với Dương Nhuỵ có liên quan gì. Nếu anh không nhớ lầm thì hình như Dương Nhuỵ cũng không phải bệnh nhân của anh.

"Bác sĩ Giang, anh còn nhớ Hoàng Bân không? Tôi là bạn gái cũ của gã, là người mà anh đã gửi file ghi âm cho tôi ấy." Dương Nhuỵ nói.

Đây là chuyện mới đây thôi nên Giang Tự nhớ rất rõ ràng. Anh còn nhớ lúc đó sau khi anh gửi file ghi âm cho bạn gái Hoàng Bân xong thì cổ cũng block anh luôn.

"Hôm đó lúc tôi nghe được đoạn ghi âm thì Hoàng Bân bất ngờ đến tìm tôi. Gã chỉ nói với tôi rằng anh là bạn học của gã, bảo tôi tìm anh hỏi thăm chuyện phá thai. Con người Hoàng Bân lòng dạ hẹp hòi, tôi sợ gã thấy file ghi âm anh gửi cho tôi rồi ghi hận anh nên tôi vội vàng xoá hết tin nhắn với anh đi." Dương Nhụy giải thích nói.

"Kết quả do gấp quá nên tôi block sạch sẽ, xong việc rồi muốn tìm lại thông tin liên lạc để nói cảm ơn anh cũng không được. Tôi cũng không thể bảo Hoàng Bân cho tôi được."

Cô xấu hổ cười cười: "Cũng may tiệc trung thu tối đó tôi thấy anh diễn mới nhận ra, anh và ảnh đại diện trên wechat giống nhau như đúc."

Vì để tiện liên lạc với người bệnh nên ảnh đại diện wechat của Giang Tự là ảnh chụp chính anh.

"Cảm ơn anh bác sĩ Giang!" Ánh mắt của Dương Nhuỵ rất chân thành.

"Anh yên tâm đi, tôi đã nói với Hoàng Bân là tôi không có chấp nhận lời mời kết bạn của anh. Lúc nói chuyện chia tay với gã cũng không có để lộ chuyện ghi âm. Gã sẽ không nghi ngờ anh đâu."

Giang Tự ngoài ý muốn nhìn cô, Tào Tuyền bên cạnh nói: "Tôi cũng muốn cảm ơn anh một tiếng thay nó."

Cô cười cười: "Vốn dĩ tôi cảm thấy đàn ông đều là cá mè một lứa, không có ai tốt hết. Nhưng không ngờ vẫn còn có người tốt thật."

Hôm đó Dương Nhuỵ bảo muốn gặp Giang Tự một lần làm Tào Tuyền tưởng Dương Nhuỵ muốn phát triển mối tình mới rồi. Sau đó Tào Tuyền mới biết được hoá ra ân nhân gửi file ghi âm khiến Dương Nhuỵ tỉnh ngộ hoàn toàn  mà thoát khỏi tên đàn ông cặn bã đó lại chính là vị bác sĩ Giang trẻ tuổi đầy triển vọng này.

"Vậy cô..."

"Bác sĩ Giang yên tâm đi, tôi không sao cả. Tôi không có mang thai."

Dương Nhuỵ nhìn thoáng qua Tào Tuyền, nói: "Tôi đã yêu đương với Hoàng Bân rất nhiều năm rồi. Khoảng thời gian trước đột nhiên Hoàng Bân nói với tôi nếu mang thai thì sẽ kết hôn ngay. Lúc ấy tôi cảm thấy có hơi lạ nên mới nói chuyện này cho Tuyền Tuyền nghe. Cũng là Tuyền Tuyền chỉ cho tôi cách tốt nên mới thử ra được loại đàn ông tồi như này. Cũng xem như ngăn chặn tổn thương kịp thời."

Tào Tuyền bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Trong file ghi âm gã còn ghét bỏ Tiểu Nhuỵ nghèo nữa chứ. Gã không biết tài sản nhà Tiểu Nhuỵ có hơn một trăm triệu, tuỳ tiện là có thể mua đứt cái gọi là công ty và sự nghiệp của gã luôn. May mà tôi sớm nhận ra gã Hoàng Bân kia không phải người tốt lành gì, dặn Tiểu Nhuỵ không được để lộ gia cảnh cho gã biết."

"Nhưng mà bác sĩ Giang này, nhìn anh nhã nhặn dịu dàng vậy mà trong ghi âm chửi cũng sướng thật. Đáng tiếc thằng chó đó tắt máy sớm quá, tôi còn chưa nghe đã nữa." Dương Nhuỵ nói.

Cô cười cười: "Trước kia tôi luôn cho rằng người học y đều là mọt sách. Học hành nhiều năm như vậy rồi nào là thạc sĩ, nào là tiến sĩ. Người khác học tới ngơ luôn còn anh vẫn thông minh lắm, còn nhỡ rõ phải ghi âm lại nữa."

"Cái đó không phải tôi ghi âm đâu. Người nhận điện thoại là Thẩm Phương Dục. Chính là... người biểu diễn cùng tôi hôm đó ấy." Giang Tự nói.

Lúc ấy Giang Tự lo lắng chẳng may file ghi âm bị lộ ra ngoài thì sẽ không tốt cho Thẩm Phương Dục nên anh mới xử lý bẻ giọng của hắn đi. Sau khi làm xong mới gửi qua cho cô Dương, cho nên Dương Nhuỵ mới không nghe ra người nói chuyện với Hoàng Bân là Thẩm Phương Dục.

Giang Tự giải thích sơ qua tình huống tối hôm đó cho hai người nghe, nhưng chỉ lấp lửng chuyện anh và Thẩm Phương Dục ở chung một chỗ. Dương Nhuỵ hiểu rõ gật đầu: "Hoá ra là vậy. Sớm biết vậy thì tôi cũng mời cả bác sĩ Thẩm đến luôn, tôi còn muốn cảm ơn anh ấy nữa."

Đang nói chuyện thì món ớt xanh da hổ được bưng lên. Giang Tự gắp một miếng cúi đầu ăn thử.

Sau khi Tào Tuyền nói thẳng mọi chuyện thì Giang Tự cũng yên tâm hẳn. Sau đó còn nghe được chuyện Dương Nhuỵ là bạn gái cũ của Hoàng Bân, biết tình trạng cơ thể cô rất tốt, không cần phải đi phá thai khiến tâm tình Giang Tự càng nhẹ nhõm hơn.

Bây giờ nhắc đến Thẩm Phương Dục, chính anh cũng không nhận ra trên môi anh đã treo lên nụ cười nhẹ nhàng.

"Tôi sẽ nói lại với cậu ấy." Giang Tự nghĩ nếu Thẩm Phương Dục biết cốt truyện thay đổi bất ngờ như vậy thì không chừng hắn cũng sẽ rất vui vẻ khi biết Dương Nhuỵ đã rời xa gã đàn ông tồi kia rồi.

"Nhìn bác sĩ Giang rất lạnh lùng nhưng không ngờ chỉ một đĩa ớt xanh da hổ là đã có thể khiến anh ăn vui vẻ như vậy rồi." Dương Nhuỵ tưởng anh cười là do đồ ăn ngon nên cũng gắp một miếng ăn thử.

Sau khi nhai nuốt rồi vẻ mặt cô cũng hiện lên vẻ rối rắm: "Thật ra cũng khá... bình thường nhỉ?"

Giang Tự im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Đúng vậy. Không ngon bằng đồng nghiệp của tôi làm."

———

*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD): là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).

———

Chương này dài gần 7k chữ ? Lâu lâu tác giả làm cho mấy quả hộc máu thật chứ.

Nay tui đang thi giữa kỳ nha mn ơi! Bởi vậy ráng edit chương này cho mn xong thì chắc tui tập trung thi đã. Thi xong rồi quẩy tiếp nha mn! Đừng bỏ bê tui nha! Love u all ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi