BÁCH LUYỆN THÀNH TIÊN

Linh quang chợt lóe trên thân, các khôi lỗi chậm rãi bay về phía trước.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, thần thức bám theo khôi lỗi, đồng thời pháp lực trên người lưu chuyển, nếu thật sự có vài đám kiếp vân thông linh thì sẽ đào tẩu cho nhanh.
Với thần thông hiện tại của hắn, đối mặt với hai ba quái vật như Quái vật nhân diện ngô công thì phần thắng thật xa vời.
Huống chi không phải tất cả kiếp vân này đều là hỏa thuộc tính, có bị Ngũ Long Tỳ khắc chế hay không thì rất khó nói.
Theo thời gian trôi, vài khôi lỗi đã tiến gần đến đám kiếp vân. Bộ dáng Vũ Vân Nhi cũng tỏ ra khẩn trương.
Phốc…
Đột nhiên một đạo quang trụ bắn xuống bao phủ một con khôi lỗi, nó liền như băng tuyết tan ra trong nắng gắt, trong nháy mắt đã bị tan rã.
"Sư bá!"
Vũ Vân Nhi cực kỳ hoảng sợ, ngọc dung thất sắc nhìn lại Lâm Hiên, chỉ thấy linh quang trên người hắn chợt lóe, sau đó bất quá lại trở nên ảm đạm.
Hắn nhìn đám kiếp vân kia một cái, rất nhanh nói: "Đừng sợ, không phải thông linh kiếp vân, chỉ là một chút linh lực còn sót bên trong mà thôi."
"Vâng!"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, ngọc dung của Vũ Vân Nhi khôi phục một chút huyết sắc. Hai mắt nhắm lại, dùng thần niệm thao túng những khôi lỗi còn lại.
Các khôi lỗi Nhân Ngư tản ra, mỗi con đều cách nhau hơn mười trượng, tiếp tục chậm rãi bay đi
Đột nhiên một khối nhũ băng màu lam bắn xuống. Khôi lỗi bị trúng liền biến thành khối băng.
***
Bên kia, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm cũng rất khó coi, chỗ này vô cùng quỷ dị, nhìn khắp nơi đều là rất thần bí.
Theo thời gian, Điền Tiểu Kiếm càng cảm thấy không ổn. Đột nhiên hắn độn quang chậm lại, sắc mặt âm trầm nhìn phía bên trái.
Rất nhanh một đạo độn quang hiện lên trong mắt.
Hai mắt Điền Tiểu Kiếm nheo lại thả ra thần thức.
Độn quang ẩn hàm vẻ từ bi, tựa hồ là tu tiên giả phật tông. Sau mộ thoáng đã đến gần thiếu chủ Ly Dược Cung.
Rất nhanh hai người gặp nhau, độn quang chậm lại hiện ra một tăng nhân vận áo cà sa. Chính là trưởng lão Man Thạch Thành, Nguyên Anh Trung Kỳ Thông Tuệ đại sư.
"Là ngươi!"
Thấy rõ Điền Tiểu Kiếm, Thông Tuệ đại sư không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt cảnh giác. Dù sao ba thế lực lớn bên ngoài hòa thuận cùng Man Thạch Thành nhưng bên trong lại ám triều mãnh liệt.
"Đại sư không cần như thế, ắt hẳn đạo hữu đến Vân Lĩnh Sơn cũng vì nghe lời đồn về bảo vật." Điền Tiểu Kiếm cười cười, không hề biểu lộ địch ý.
"Không sai." Thông Tuệ gật đầu: "Nói vậy thiếu cung chủ cũng giống như lão nạp."
"Ừm, nhưng hiện tại xem ra cổ tu sĩ di bảo này chỉ là âm mưu, sợ rằng ngươi và ta đều rơi vào bẫy của người nào đó"
Thông Tuệ tâm tư linh hoạt, cũng đã phát giác không ổn: "Thiếu cung chủ nói có lý, không biết ngươi có cách gì thoát khỏi nơi đây không?"
"Không có." Điền Tiểu Kiếm lắc đầu: "Bất quá tại hạ có một đề nghị có lợi đối với cục diện trước mặt."
"Ừm, mời đạo hữu nói."
"Rất đơn giản, hai ta hợp tác."
"Hợp tác?" Thông Tuệ ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
"Không sai, chính là hợp tác, tại hạ cũng nói thẳng. Quả thật Ly Dược Cung ta cùng Man Thạch Thành bất hòa, sư tôn muốn thâu tóm các ngươi nhưng đó chỉ là ân oán trong môn phái. Trong tình cảnh quỷ diện hiện tại, an toàn của chúng ta vẫn là quan trọng nhất, hai ta cùng tính kế, tự nhiên liên thủ sẽ có lợi."
Lời Điền Tiểu Kiếm còn chưa dứt, Thông Tuệ đã liên tục gật đầu: "Đạo hữu rất thẳng thắn, đây cũng là điều lão nạp mong muốn. Không sai, môn phái bất quá chỉ là nơi trú thân tạm thời, so với an nguy của chúng ta thì không tính là gì, lão nạp mặc dù đã nhập môn nhưng cũng không cổ hủ, nguyện hợp tác cùng Điền thiếu chủ "
"Như thế thì quá tốt, hai ta liên thủ, cho dù gặp phải tu sĩ Hậu Kỳ chưa chắc không thể đánh lại." Điền Tiểu Kiếm mừng rỡ nói.
"Nếu thế thì nhờ thí chủ chiếu cố nhiều hơn."
"Ha ha, đại sư quá khiêm tốn, Tiểu Kiếm chỉ vừa mới tiến gia mà ngươi lại là tu sĩ trung kỳ thanh danh lẫy lừng, ngươi nên chiếu cố ta mới phải." Điền Tiểu Kiếm lại cười cười đáp.
Hai người quyết định hợp tác trong không gian quỷ dị này, nhưng bên trong đương nhiên phải đề phòng đối phương một phần.
Sau đó cả hai hóa thành hai đạo kinh hồng, tiếp tục tìm tòi xem có phát hiện lối ra trong không gian quỷ dị này không.
***
Ầm!
Từ kiếp vân giáng xuống một đạo lôi hỏa màu đen, khôi lỗi cuối cùng cũng bị đánh tan nát.
Sắc mặt Vũ Vân Nhi có chút trắng bệch nhưng vẻ mặt Lâm Hiên lại nửa ưu nửa hỉ.
Cả tám đóa kiếp vân này không có cái nào thông linh cả nhưng phi thường mẫn cảm, chỉ cần cảm ứng được một chút linh lực dao động thì sẽ công kích.
Đây chính là thiên kiếp! Tuy linh lực không còn lại bao nhiêu nhưng cũng không thể khinh thường.
Lâm Hiên nhíu mày suy tư cẩn thận cân nhắc còn Vũ Vân Nhi nhu thuận đứng một bên,
Cứ như vậy, thời gian một tuần trà trôi qua hắn liền hít một hơi sâu.
"Vân nhi, lát nữa theo sau ta, tuyệt đối không được rời xa quá ba bước, rõ chưa?"
"Vâng, sư bá." Vũ Vân Nhi cắn cắn môi, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế ra xoay tròn, hóa thành một tầng quang mạc kim sắc đem hai người bao phủ vào trong.
Bên ngoài tầng quang mạc mơ hồ thấy những phù văn nhỏ như nắm tay như ẩn như hiện, có chút bất phàm.
Sau đó Lâm Hiên lật tay đem Ngũ Long Tỳ bay ra, bảo vật này có thể khắc chế Quái vật nhân diện ngô công, biết đâu lại có tác dụng với kiếp vân trước mắt.
Mà cho dù không có hiệu quả khắc chế thì độ cứng rắn của nó cũng đủ để ứng phó với công kích của kiếp vân.
Ngũ Long Tỳ được một tầng linh quang ngũ sắc nâng lên, bay lơ lửng trên đầu Lâm Hiên ba thước.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua bảo vật, lấy ra một số phù lục, ống tay áo phải khẽ động, rơi ra một thanh tiểu kiếm.
Mặc dù chưa giở hết thần thông, nhưng từng bảo vật này hẳn là có thể ứng phó với công kích kế tiếp.
Trong mắt hiện dị quang, Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng, chậm rãi bay về phía trước.
Vũ Vân Nhi vội vàng theo sát, nàng không xuất ra bảo vật gì cả. Dù sao xuất ra hết thần thông cũng không thể đỡ được, chỉ có thể dựa vào sự che chở của Lâm Hiên.
Sau một lát, hai người đã đến trước đóa kiếp vân thứ nhất.
Đó là một đám mây màu vàng nhạt, mang kim thuộc tính rộng chừng nửa mẫu.
Lâm Hiên cảm giác được linh lực bên trong không còn nhiều nhưng cũng không dám khinh thường.
Quả nhiên vừa đến gần, linh lực trên người dao động. Hắn rùng mình, cảm giác như bị một lượng lực cổ quái chiếu đến.
Đó là một loại cảm giác không thể nói bằng lời, có chút như thần thức nhưng lại không rõ ràng, căn bản vô phương thoát khỏi.
Cảm giác vô lực, chẳng lẽ là thiên kiếp? Nghe nói khi thiên kiếp phát sinh, tu sĩ độ kiếp sẽ bị vây lại muốn tránh cũng không được, chỉ có thể ngạnh kháng.
Lúc này một đạo quang trụ từ kiếp vân ầm ầm đánh xuống, khôi lỗi thứ nhất chính là bị tiêu diệt như thế này. Bất quá pháp lực lần này cường đại hơn nhiều.
Lâm Hiên nhíu mày, hiển nhiên không chờ bị đánh mà khẽ nâng tay phải. Thanh Hỏa Kiếm ra hóa thành một đạo thanh quang, hung hăng trảm về phía quang trụ.
Song phương ầm ầm va vào nhau.
Công kích của kiếp vân không phải chuyện nhỏ nhưng pháp bảo của Lâm Hiên cũng không tầm thường, dĩ nhiên ngăn chặn được.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhưng sau một khắc sắc mặt lại cuồng biến.
Quang trụ bị ngăn trở, dư âm lại bắn ra bốn phía lại kích thích kiếp vân, lập tức nó không ngừng cuồng dũng.
Tiếng ầm ầm truyền đến, bên trong mơ hồ có linh quang hiện lên, một luồng uy áp trào dâng.
Lâm Hiên nhíu mày, trong đầu nổi lên muôn vàn ý niệm nhưng không có ý định đào tẩu.
Muốn tránh thiên kiếp cũng không được, đây là thiên địa pháp tắc, liều lĩnh trốn chạy thì chỉ càng thêm lộng xảo thành chuyên.
Hít vào một hơi, hắn độn quang chậm lại rồi ngừng hẳn.
Cũng may linh lực trong kiếp vân không nhiều lắm, Lâm Hiên đem tấm phù lục tế ra. Phù lục không gió tự cháy, một tầng hào quang màu đỏ xuất hiện.
Đây là phù lục phòng ngự địa giai trung phẩm hỏa thuộc tính.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, kiếp vân này là kim thuộc tính, vừa lúc sợ hỏa.
Trên mặt Vũ Vân Nhi lộ ra vẻ giật mình, chưa từng dùng qua loại phù lục cấp bậc này nhưng vẫn nhận ra được.
Lâm sư bá này ra tay thật bá đạo, tiện tay ném ra mấy vạn tinh thạch mà không chớp mắt một cái.
Ầm ầm!
Một tiếng sét đánh truyền vào tai, Lâm Hiên vừa xuất ra phù lục thì kiếp vân đã bắt đầu công kích.
Từ trong đám mây bắn xuống một đạo quang trụ cường bạo. Rất nhanh liền tiếp xúc với vòng bảo hộ thứ nhất.
Vòng bảo hộ có thể ngạnh kháng một kích của tu sĩ Nguyên Anh nhưng lại tan biến bong bóng. Tuy thế quang trụ cũng ảm đạm đi một phần.
Tiếp theo, tấm phù thứ hai lại hóa thành một tầng hào quang khác lại chắn trên đỉnh đầu.
Thế như chẻ tre, tầng bảo hộ thứ hai cũng bị xé rách như vải.
Cứ như vậy Lâm Hiên xuất ra vài tấm phù lục nhưng không ngăn được, nhất nhất bị đột phá.
Vẻ mặt Vũ Vân Nhi trắng bệch nhưng thần sắc Lâm Hiên rất trấn định, năng lượng của kiếp vân đã bị yếu đi phân nửa.
Nhìn quang trụ, hai tay hắn bắt quyết, không ngừng huy động như hoa hồ điệp, liên tiếp đánh ra từng đạo pháp quyết.
Ô Kim Long Giáp Thuẫn chợt lóe, biến lớn tới cỡ mấy trượng, chắn trên đỉnh đầu hai người.
Mặt ngoài tấm chắn mơ hồ còn có phù văn ẩn hiện.
Quang trụ đánh vào phía trên khiến thuẫn bài rung lên nhưng lực phòng ngự của bảo vật này không phải nhỏ. Cho dù Tam Âm Bạch Cốt Thuẫn cũng không thể sánh bằng, công kích nhìn có vẻ hung mãnh song Ô Kim Long Giáp Thuẫn không ngần ngại đỡ lấy.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt rất nhanh lại ngưng trọng trở lại.
Bởi vì bất quá chỉ là bắt đầu.
Quang trụ không có hiệu quả, từ trong tầng mây lại bắn xuống một khối hỏa cầu đường kính chừng một thước, màu sắc còn muốn đậm hơn quang trụ nhiều, hiển nhiên linh lực bên trong ẩn chứa đáng sợ hơn.
Oành!
Không có vòng bảo hộ bên ngoài làm suy yếu, quang cầu mưa nện lên Ô Kim Long Giáp Thuẫn .
Hai tay Lâm Hiên hợp lại, đem pháp lực cuồn cuộn không ngừng rót vào nhưng linh quang trên thuẫn bài lúc chớp lúc tắt, tựa hồ không chống đỡ được.
Sắc mặt Lâm Hiên lo lắng, mở miệng phun ra một đạo hỏa tuyến màu xanh biếc.
Bích Huyễn U Hỏa vừa tiếp xúc với quang thuẫn, lập tức hừng hực bùng cháy.
Uy lực của hỏa diễm này không tầm thường, hiển nhiên đã thôn phệ không ít công kích kim thuộc tính.
Rốt cuộc Ô Kim Long Giáp Thuẫn bình ổn lại, phòng ngự không còn là vấn đề.
Hắn lại phất tay áo một cái, một đôi song hoàn màu bạc bay vút ra quay tròn trước người.
Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào sau đó vươn tay ra, thần sắc ngưng trọng điểm về phía trước.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn xoay tròn càng lúc càng nhanh, vô số hoàn ảnh hiện ra.
Sau đó đám hoàn ảnh hướng tụ lại cùng một chỗ nhưng không ngừng quay tròn, một cơn lốc xuất hiện trước mắt.
"Đi"
Theo tiếng quát khẽ của Lâm Hiên, cơn lốc như có sinh mệnh, vòng qua Ô Kim Long Giáp Thuẫn hung hăng đánh vào giữa kiếp vân.
Phốc phốc. Linh lực bắn ra bốn phía. Năng lượng trong kiếp vân hoàn toàn bị dẫn động nhưng cơn lốc cuồng bạo không kém, có thể nhìn thấy từng đạo quang trụ bắn ra tứ tán trên trời.
Linh áp thật lớn đè xuống, trong vòng vài dặm đều bị năng lượng của kiếp vân bao phủ.
Nhìn qua nguy hiểm nhưng lại hoàn toàn trái ngược.
Phạm vi mở rộng ra nhưng kỳ thật linh áp ở nơi Lâm Hiên cùng Vũ Vân Nhi đang đứng lại giảm còn rất nhỏ.
Ô Kim Long Giáp Thuẫn cũng không máy khó khăn đã chặn những công kích kia lại.
Sau thời gian nửa tuần rà, năng lượng trong kiếp vân đã phóng thích hết, một trận gió thổi qua, đám mây càng ngày càng mờ đi, cuối cùng theo gió tiêu tán.
Trên mặt Vũ Vân Nhi tràn đầy vẻ bội phục cùng hâm mộ còn Lâm Hiên thì cau mày, có vẻ như đang ngộ ra điều gì.
Lúc này tầm bảo, mặc dù trải qua gian hiểm nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Nói về kinh nghiệm, mặc dù còn xa mới có thể so sánh với tam cửu tiểu thiên kiếp. Tuy uy lực không bằng một phần nhưng dù sao cũng là thiên kiếp, trong đó ẩn chứa thiên địa pháp tắc.
Lâm Hiên dường như nắm bắt được gì đó nhưng lại quá mức mơ hồ. Hắn lại cau mày suy tư, một lần nữa nhớ lại cảm giác vừa rồi.
Trong lòng Vũ Vân Nhi nghi hoặc, nhưng hiển nhiên không dám làm phiền.
Qua thời gian một bữa cơm, Lâm Hiên đột nhiên giãn mày, trên mặt lộ vẻ mừng như điên.
Hắn vươn tay, một đoàn linh quang màu xanh xuất hiện.
Linh lực vô cùng tinh thuần so với tu sĩ cùng cấp, chợt ẩn chợt hiện tựa hồ không ngừng chuyển biến.
Một lúc sau hắn rung tay một cái, linh quang liền biến mất.
"Thiếu gia, người đang làm cái gì vậy?" Thanh âm tò mò Nguyệt nhi truyền vào tai.
"Không có gì, chỉ là lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc." Lâm Hiên thản nhiên nói, ngữ khí bình thản nhưng không thể che dấu được vẻ vui sướng bên trong.
"Cái gì, thiên địa pháp tắc?"
Trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ giật mình: "Thiếu gia, người nói giỡn à?"
Thiên địa pháp tắc cực kỳ huyền diệu thâm ảo, chỉ có lão quái Ly Hợp Kỳ mới có thể lĩnh ngộ.
"Không có gì, kiếp vân vốn được sinh ra từ thiên địa, năng lượng bên trong hàm ẩn pháp tắc. Mới vừa rồi khi ngăn cản ta có hiểu được một chút." Lâm Hiên mỉm cười mở miệng nói: "Đương nhiên chỉ là sơ bộ một chút mà thôi."
"Một chút?"
"Không sai, dù vậy cũng không thể xem thường" Lâm Hiên gật đầu: "thông qua thiên địa pháp tắc pháp lực lại có thể vận dụng một cách thuần thục hơn."
"Ừm!" Nguyệt nhi nghe như lọt vào sương vụ nhưng rõ ràng thiếu gia sẽ không gạt nàng, liền cười tươi như hoa: "Như thì chúc mừng thiếu gia."
Chợt độn quang của Lâm Hiên chậm lại rồi ngừng hẳn.
Phía trước vài dặm lại có một đóa kiếp vân màu xanh thủy thuộc tính.
Mà cách không xa lại có những kiếp vân thuộc tính khác.
Lâm Hiên không khỏi nhíu mày.
Khác với kiếp vân mang kim thuộc tính chỉ nằm một mình vừa rồi. Những đóa kiếp vân kia lại nằm rất gần nhau.
***
Bên kia, Điền Tiểu Kiếm vẫn bị nhốt trong không gian độc lập quỷ dị.
Bất quá hiện tại còn có thêm Tuệ Thông hòa thượng và vài tên đồng bạn. Một lão giả tóc đỏ thấp bé cùng phụ nhân họ Chung tóc bạc. Còn có một hắc y nhân, một trung niên nam tử tướng mạo nho nhã.
Bọn họ đều là những người bị truyền tống vào, tất cả đều là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ.
Điền Tiểu Kiếm cùng Thông Tuệ tìm đường ra, trước sau gặp bọn họ.
Tu sĩ Nguyên Anh, có ai mà không phải là lão hồ ly, lần này không ngờ bị tính kế, vì di bảo của cổ tu mà lọt vào không gian kỳ lạ này.
Vì vậy bọn họ phối hợp với nhau, với lực lượng nhiều người cũng vững chắc hơn.
Năm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ liên thủ đúng là có thể tung hoành một phương, nhưng lâu như vậy tình cảnh không chút tiến triển, không gian quỷ dị này giống như vô cùng vô tận.
"Nơi này quá mức tà môn, chúng ta đã phi hành mấy canh giờ, nhưng nơi này chỉ toàn một màu đen, ngay cả một điểm biến hóa cũng không có, hơn nữa không nhìn thấy điểm cuối." Hồng phát lão giả nhíu mày mở miệng.
"Đúng là có chút kỳ quái, tuy thượng cổ tu sĩ đại thần thông, có thể tạo ra không gian độc lập nhưng cũng phải mượn một số bảo vật nghịch thiên, hơn nữa cũng không quá rộng lớn, nhưng trước mắt…." Tuệ Thông hòa thượng nói tới đây, trên mặt lộ vài phần nghi hoặc.
"Đạo hữu nói có lý, lão thân cũng nghi hoặc, có phải chúng ta đã bị nhốt vào huyễn trận gì đó hay không. Nhìn như đang bay về một hướng, nhưng kỳ thật đang ở một chỗ." Phụ nhân tóc bạc nhíu mày.
"Huyễn trận, loại huyễn trận nào có thể qua mặt được thần thức của tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta?" Trung niên nam tử tướng mạo nho nhã lại lộ vẻ không đồng tình.
"Tôn đạo hữu nói lời ấy sai rồi, thiên hạ rộng lớn, nhân ngoại hữu nhân. Tu vị chúng ta không tầm thường nhưng còn xa mới đạt đến tiếu ngạo thiên hạ, nếu không sao bị người ta ám toán, bị truyền đến không gian quỷ dị này." Thông Tuệ hòa thượng chắp hai tay thành hình chữ thập.
Trung niên nam tử vẫn không phục nhưng đối phương có tu vị cao hơn một bậc, chần chờ rồi rốt cuộc không phản bác.
"Điền thí chủ, các hạ là cao đồ của đại trưởng lão Ly Dược Cung, kiến thức uyên bác, không biết có lý giải nào cao minh nào không?"
Thông Tuệ đại sư quay đầu lại hỏi. Lúc mấy người bọn họ thảo luận, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm âm trầm, đứng một bên không nói lời nào.
"Ha ha, đại sư khách khí rồi, Tiểu Kiếm là hậu sinh, còn xa mới sánh bằng mấy vị đạo hữu, có điều ta cảm thấy Thích phu nhân nói rất có lý. Có thể chúng ta bị huyễn trận vây khốn, đang đi vòng tại chỗ." Điền Tiểu Kiếm chớp động ánh mắt, vẻ âm lệ trên mặt biến mất, Tuệ Thông hòa thượng tựa hồ còn tưởng mình nhìn lầm.
"Ừm, nếu chúng ta đã cho là như vậy thì nên tìm cách phá vỡ huyễn trận, lão thân không muốn cứ bay mất sức như thế."
"Thích phu nhân nói không sai, bất quá Tôn mỗ không có nghiên cứu về trận pháp, thật sự lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhìn mấy vị đạo hữu đại triển thần thông." Trung niên nam tử cười lạnh mở miệng, hắn vẫn không tin có huyễn trận nào có thể qua mặt được hắn. ngữ khí không khỏi pha thêm một tia châm chọc.
"Họ Tôn kia, ngươi nói lời này là có ý gì?" Lão phụ nhân vốn tính nóng như lửa, nghe xong thì không khỏi đột nhiên giận dữ, khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt mơ hồ có vài phần hung ác.
"Tại hạ đâu có ý gì, chỉ nói là sẽ không phá trận mà thôi."
"Ngươi…."
"Được rồi, chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền, cần gì phải vì một việc nhỏ mà làm tổn thương hòa khí?" Thông Tuệ hòa thượng vội vàng lên tiếng hòa giải.
Trong năm người chỉ có lão là tu sĩ trung kỳ, tự nhiên sẽ trở thành thủ lĩnh tạm thời.
Lão phụ nhân và trung nhiên nhân trừng mắt nhìn nhau một cái, rốt cuộc im lặng. Điền Tiểu Kiếm thì thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng mơ hồ hiện vẻ châm chọc.
"Được rồi, các vị đạo hữu, có thần thông gì cứ việc xuất ra, hôm nay đã trên một chiếc thuyền, có thể bài trừ huyễn trận thì hy vọng thoát vây sẽ tăng lên không ít." Thông Tuệ đại sư chắp hai tay thành hình chữ thập, trên mặt tràn đầy hy vọng.
Đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng hồng phát lão giả ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Đại sư nói không sai, lần này quả thật có kẻ thao túng chúng ta, Cổ mỗ gần đây mới có được một phù lục, không có thần thông khác nhưng có hiệu quả bài trừ huyễn thuật cấm chế."
"Ừm, thật là tốt, may mắn là Cổ đạo hữu có bảo vật như vậy, lão nạp tin tưởng vào ngươi." hòa thượng Thông Tuệ mừng rỡ.
Những người còn lại đương nhiên không phản đối, đều lui về phía sau vài bước.
Hồng phát lão giả cười hãnh diện, tay áo phất nhẹ tế ra một tấm phù lục, được bao quang bởi một tầng sáng mờ ảo, lơ lửng trước ngực lão.
Phù này có màu lửa hồng, không biết dùng da long yêu thú nào luyện chế thành. Phía trên họa đầy những hoa văn, xem ra có chỗ bất phàm.
Hồng phát lão giả giơ hai tay bắt một pháp ấn kỳ quái, trong miệng phun ra những chú ngữ khó hiểu, điểm một ngón tay về phía trước.
Phù lục công kích lẫn phòng ngự có thể thuấn phát nhưng những loại phù triện đặc thù này cần phí một phen công phu.
Tỷ dụ như loại Hiên Thiên Phù chuyên môn bài trừ huyễn thuật cấm chế.
Theo động tác của hồng phát lão giả, rốt cục phù này không gió tự cháy.
Trong hỏa diễm xuất hiện một vật dài màu đỏ. Là một vật hình tròn, giống như một cây Phá Pháp Trùy nhưng lớn hơn một chút.
"Đi!"
Theo tiếng quát khẽ của hồng phát lão giả, hồng quang chợt lóe, bảo vật hóa thành từ phù lục hung hăng đánh vào không gian phía trước mười trượng.
Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, cảnh vật gần đó một trận mơ hồ, như nước gợn sóng, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị hòn đá ném xuống, một vòng rồi lại một vòng sóng gợn chậm rãi lan ra bốn phía.
Quả nhiên là huyễn thuật!
Thấy phù lục hữu dụng, mấy lão quái vật không khỏi mừng rỡ, nhưng không gian chỉ dao động một lúc rồi ngừng lại, bốn phía vẫn là một mảnh màu đen.
Huyễn trận này lợi hại hơn vượt quá tưởng tượng, Hiên Thiên Phù của hồng phát lão giả tuy làm rung động nhưng không thể bài trừ. Trên mặt lão hiện lên vẻ xấu hổ:
"Đã khiến chư vị đạo hữu chê cười, lão phu mặc dù còn chút thần thông nhưng không hữu dụng với cấm chế, đành nhờ vào chư vị."
Thông Tuệ hòa thượng cũng nhíu mày mà vẻ mặt mấy lão quái khác cũng lâm vào trầm mặc.
"Hay là chúng ta mạnh mẽ công kích, cho dù không có phương pháp phá giải thì với thần thông của mấy người chúng ta, công kích vào một điểm thì hẳn có thể bài trừ huyễn trận." Phụ nhân tóc bạc mở miệng nói.
"Thích phu nhân nói không sai, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy." Thông Tuệ gật đầu, hiện tại không cũng cách nào khác.
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện tia dị sắc, chần chờ một chút nhưng cũng không mở miệng.
"Ai Di Đà Phật, đã như vậy chúng ta mau động thủ."
Lời Thông Tuệ đại sư còn chưa dứt, áo cà sa rung lên, một cây thiền trượng trên thân có khắc một hình giao long bay vút ra, đây là một kiện bảo vật thường thấy ở phật môn.
"Bàn Long Trượng"
Hồng phát lão giả chợt kinh hô lên, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, đây là một kiện cổ bảo đỉnh đỉnh đại danh, từng gây nên không ít huyết vũ tinh phong, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay Thông Tuệ đại sư.
"Đã khiến thí chủ chê cười."
Những lão quái khác cũng đã tế ra pháp bảo. Điền Tiểu Kiếm thì chỉ tế ra một kiện pháp bảo bình thường.
Nhất thời những đạo hào quang sắc bén hung hăng đánh vào một chỗ trong hư không.
***
Trong một động phủ thần bí ở sâu nơi Vân Lĩnh Sơn.
Bắc Minh chân nhân cùng yêu ma Nguyên Anh Hậu Kỳ khoanh chân mà ngồi, trước mặt bọn họ có một bảo vật giống như cái gương, bên trong mơ hồ hiện ra một cảnh tượng.
Trong đó có vài bóng người không ngừng chớp động, chính là bọn người Điền Tiểu Kiếm và Thông Tuệ đang hợp lực bài trừ cấm chế.
"Bọn họ đã phát hiện ra huyễn trận, chủ động bài trừ, ngươi không có ý ngăn cản sao?" Bắc Minh chân nhân chậm rãi mở miệng.
"Ngăn cản? Ta làm như vậy để làm gì?" Trong hắc quang, tiếng cười đắc ý của yêu ma truyền ra: "Tu sĩ tiến vào nơi này coi như đã chết, những lão gia hỏa Nguyên Anh Kỳ này sau khi bài trừ huyễn thuật cấm chế thì cách cái chết cũng không xa."
"Ừm, rốt cuộc đạo hữu đã an bài những gì?" Trong mắt Bắc Minh chân nhân hiện dị sắc, lộ vẻ hứng thú.
"Ha ha, đạo hữu gấp gáp làm gì, bây giờ chưa phải là lúc nói, chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
"Lão hồ ly." Bắc Minh chân nhân thầm mắng một câu rồi tiếp tục hỏi: "Về phần tu sĩ Nguyên Anh biến mất kia, thủ hạ của ngươi đã có tin tức chưa?"
"Chưa" Yêu ma nhíu mày, thanh âm cũng trở nên trầm thấp:" Ba thế lực lớn vẫn đang quan sát, cho dù bọn họ có hành động cũng đã chậm, phân hồn ma tổ nhất định sẽ thuận lợi hàng lâm."
***
Bên kia, Lâm Hiên vẫn nhíu mày suy tư. Làm sao mới có thể thuận lợi thông qua đám kiếp vân?
"Thiếu gia, muội có một chủ ý…" Thanh âm Nguyệt nhi truyền đến tai.
"Ừm, nàng nói một chút xem." Lâm Hiên ngạc nhiên hỏi lại.
"Mặc dù những đóa kiếp vân này không ổn định, nhưng nếu từ thời thượng cổ sót lại đến nay, chứng tỏ rằng nếu không bị kích thích sẽ không phóng thích linh lực, cho nên chúng ta có thể..." Nguyệt nhi nói đến đây thì trong đầu Lâm Hiên chợt lóe linh quang.
Tiểu nha đầu nói không sai, linh lực trong kiếp vân vốn không nhiều lắm, nếu thường xuyên phóng thích thì sớm đã tan rã.
Như vậy chỉ khi bị kích thích nó mới công kích trở lại. Mà kích thích này hẳn chính là linh lực.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiên độn quang chậm lại, từ từ hạ xuống mặt đất.
Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ nhưng cũng vội vàng theo sau.
Lâm Hiên phân phó cho nàng một chút. Mặc dù tin vào suy đoán của Nguyệt nhi nhưng hắn không dám khinh thường chút nào.
Phân phó Vũ Vân Nhi chờ tại chỗ còn hắn thì chậm rãi đi bộ về phía trước.
Chừng nửa canh giờ Lâm Hiên đã tới phía dưới đám mây xanh. Vì sợ dẫn động kiếp vân nên ngay cả thần thức hắn cũng không dám thả ra.
Cũng may thân là tu tiên giả, nhãn lực hơn xa người thường rất nhiều.
Chỉ thấy đám mây xanh chậm rãi lưu chuyển, bên trong thỉnh thoảng chớp động linh quang.
Lâm Hiên đã tiến vào phạm vi bao phủ của kiếp vân. Không dùng pháp lực nhưng cả người căng thẳng vô cùng. Cũng may không có công kích, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra suy đoán không sai. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn cẩn thận từng bước tiếng về phía trước, tốc độ rất chậm, thời gian một tuần trà mới ra khỏi phạm vi bao phủ của kiếp vân.
Tất cả đều thuận lợi!
Lâm Hiên quay đầu lại ra dấu.
Trên mặt Vũ Vân Nhi hiện lên một tia khẩn trương, thu liễm khí tức chậm rãi đi tới.
Mà phía trước bọn họ vẫn còn vài đóa kiếp vân thuộc tính khác nhau. Hai người tiếp tục cẩn thận mà đi.
Phương pháp này mặc dù chậm chạp, nhưng quả thật hữu ích, rốt cục hơn nửa ngày cũng xuyên qua mấy đám kiếp vân.

Bình luận


H
Hoa Thai
30-03-2023

Rất thú vị cảm ơn bạn

M
Minh Khải (VLGM)
30-03-2023

bộ này cấp bậc khá giống pntt nhỉ cách tả cảnh đánh nhau cũng na ná

Đại Nguyễn
30-03-2023

Bộ này sau Độ kiếp thì có phi thăng ko? Trong chuyện có nhảy map ko mn? Độ kiếp xong đi đâu? :V

H
Hau Truong van
30-03-2023

Bộ này giống bộ phàm nhân tu tiên Nhưng nghe rất hay và cuốn

T
Thái Nam
30-03-2023

main này có sát phạt ko các đạo hữu

K
Khang Giang Pham
30-03-2023

Ko phải bộ bách luyện thành thần hả ad

K
Key WB
30-03-2023

trúc cơ là cao thủ rồi :V

C
Cao Thủ AOV
30-03-2023

Không linh căn nhưng vẫn tầng 1

T
thiên ma
30-03-2023

phế đan đâu phải chỉ có 1 loại hay 1 cấp bậc đâu mà thằng main nó lo con của tác giả nằm vẫn có ăn

Y
Yoube Nịckchuyou
30-03-2023

bộ này có phi thăng giới ko

T
Thanh duy Thai
30-03-2023

Chỉ xin bnhiu vợ

ĐỨC THỌ NGUYỄN
30-03-2023

Có đạo hữu nào bt truyện có nvc ăn trái dương quả xong nện gái trong bảo vật không gian trữ vật k

H
hieu nguyên
30-03-2023

Vãi trưởn tu tiên giả chết vì cái bẫy heo

V
Văn Tùng Bùi
30-03-2023

Còn 1 loại trong tiên hiệp tu tiên là Phàm nhân chi thể dựa vào cố gắng tu luyện được tất cả thuộc tính mà những linh căn rất khó làm được.

Đăng Phong Danh
30-03-2023

Truyện kết cấu logic, hay lắm a,em ơi càng về sau càng hấp dẫn ah

V
Văn Tùng Bùi
30-03-2023

Linh căn là thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ Phong Điện hắc ám quang minh độc kiếm thế đao thể v.v... tác dụng người mang linh căn đó từ luyện như trời ưu ái.

M
Minh The
30-03-2023

Truyện này lúc đầu hay về sau chán lắm , tu luyện đủ thứ về cuối kết phế vật , tập hợp bảo vật hồi sinh sức mạnh tula cho vui chứ éo có miếng tác dụng, có 1 thần chân tiên hành ỉa hết.

T
thế anh
30-03-2023

Cấp bậc tu luyện như nào ae

L
Long Vũ Trần
30-03-2023

nghe nói truyện này lâm hiên bị ny đâm 1 nhát dao k biết đúng k ad

T
Tấn Đặng
30-03-2023

Có mấy vợ mn

Truyện đang đọc

Báo lỗi