Linh thú trấn sơn này là một trong tam đại kỳ bảo của môn phái.
Nhị đại kỳ bảo còn lại, một là tòa Bách Hoa Cốc phía hậu sơn. Cốc này diện tích trung bình nhưng linh khí ở đây vô cùng sung túc. Bên trong sinh trưởng rất nhiều linh thảo từ thời kỳ thượng cổ sớm đã tuyệt tích nơi ngoại giới.
Kỳ bảo cuối cùng là một đôi pháp bảo
"Lưu Tinh Hoàn". Song Hoàn này là tổ sư Thiên Mục Phái Song tu đạo lữ lưu lại cho hậu nhân.
Đôi pháp bảo này là do hai người dùng Chân nguyên Anh hỏa của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ luyện hóa hơn trăm năm uy lực vô cùng.
Ban đầu hai người dùng làm bổn mạng pháp bảo nhưng sau khi tọa hóa thì pháp bảo này mất chủ. Không ai có thể khu sử, trừ phi có người đủ pháp lực đem luyện hóa lần nữa, làm pháp bảo của mình.
Hơn ba ngàn năm nay, Thiên Mục Phái cũng chưa từng xuất hiện Nguyên Anh kỳ tu sĩ, tự nhiên không có cách nào luyện hóa.
Dĩ theo lẽ thường Lưu Tinh Hoàn chỉ là di vật tổ sư lưu lại mà thôi.
Nhưng đôi song tu đạo lữ Nguyên Anh kỳ kia không chỉ pháp lực thông huyền mà nhãn quang nhìn xa trông rộng hơn người, hai người từng nghĩ sau khi bản thân tọa hóa thì Thiên Mục Phái sẽ có hiểm họa.
Tu Tiên Giới từ ngàn xưa đến nay, môn phái lớn bé hết xuất hiện rồi lại tan biến. Khi thế hệ trước trong vừa tọa hóa, lớp hậu bối hãy còn chưa thành tài. Đây chính là thời điểm thực lực môn phái yếu nhất, xuất hiện tình huống ném đá xuống giếng, ngoại địch thừa cơ tấn công vào có thể diệt môn.
Lại nói song tu đạo lữ ngoài bày ra đại trận trấn phái Vân Hải Liệt Quang trận uy lực khủng khiếp thì còn chưa yên tâm đem bổn mạng pháp bảo lưu lại.
Đương nhiên bọn họ cũng biết hậu nhân không có cách nào sử dụng. Cho nên trước khi tọa hóa một năm đã đem phân ra một tia hồn phách, phong ấn trong một cái bình ngọc.
Hậu bối đệ tử chỉ cần tu luyện công pháp nhất mạch cùng bọn họ, có cảnh giới Ngưng Đan hậu kỳ là có thể mở bình ngọc. Sau này nếu gặp cường địch sợi tàn hồn có thể khu sử Lưu Tinh Hoàn chống lại.
Tuy không đấu lại nhưng có thể ngăn cản Nguyên Anh kỳ tu sĩ một lúc. Coi như lưu lại cho hậu bối một tấm bùa hộ mệnh.
Đương nhiên không phải thời khắc môn phái sinh tử tồn vong tuyệt không thể sử dụng. Pháp lực của sợi tàn hồn hữu hạn, chỉ đủ khu sử Lưu Tinh Hoàn một lần mà thôi.
Chính vì có tổ sư tỉ mỉ bố trí hậu chước nên Thiên Mục Phái truyền thừa đã mấy ngàn năm, trải qua thịnh suy nhưng vẫn tồn tại đến nay.
***
Lâm Hiên đi đến cửa đại điện thì hoàng bào tu sĩ bên trái nhíu mày giơ tay ngăn lại:
"Đạo hữu dừng lại. Nơi này không cho phép tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đi vào.""Ta hiểu, bên trong là các tiền bối Ngưng Đan Kỳ cử hành hội giao dịch, tuy nhiên tại hạ cũng có tư cách tham gia." Lâm Hiên vừa nói vừa móc ra một cái ngọc bài.
Tu sĩ giật mình liếc mắt dò xét hắn. Sau đó đem ngọc bài vừa nhận quan sát một hồi rồi ném lại cho Lâm Hiên:
"Thì ra là vậy. Thứ lỗi tại hạ lỗ mãng, xin mời đạo hữu vào trong"Trên mặt của tu sĩ hiện lên sự hâm mộ khiến Lâm Hiên thầm suy xét. Rốt cuộc hội giao dịch lần này có điều gì đặc biệt mà khiến các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không tiếc tính mạng tranh đoạt như vậy?
Lâm Hiên nhẹ nhàng đẩy cửa, vẻ mặt hờ hững đi vào.
Hắn vừa đi khỏi thì hai hoàng bào đệ tử thì thào nhỏ giọng thảo luận.
"Sư huynh, ta nghe nói lần này sàng chọn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vô cùng nghiêm khắc. Là lấy tính mạng ra tranh chấp. Vị đạo hữu kia cảnh giới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ sao có thể thông qua? Không biết có tư sự gì chăng?""Nói hươu nói vượn cái gì. Sàng chọn lần này mặc dù là bên ngoài là Chu Hải sư huynh chủ trì. Nhưng nghe nói Ninh sư thúc trong bóng tối giữ ải, tuyệt không có sai lầm.""Chỉ là tu vị Trúc Cơ sơ kỳ ....""Tu vị Sơ kỳ thì thế nào, cũng là cùng cảnh giới chúng ta, nếu tiên duyên không rơi xuống trên đầu của hắn.. Nếu không phải… thì sao có thể đến phiên tu sĩ bên ngoài..."Câu nói đứt quãng khiến Lâm Hiên nghe không rõ ràng, đúng lúc này âm thanh quen thuộc truyền tới tai:
"Lâm đại ca...."Điền Tiểu Kiếm từ phía sau đi tới. Lâm Hiên khẽ nhếch môi, rất nhanh hắn trở nên tươi cười:
"Ha ha, Điền đạo hữu cũng đã đến rồi""So với đại ca vẫn muộn hơn một chút. Chúng ta hãy cùng đi vào""Được."Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm nói cười vừa đi vào trong. Trước mắt mở ra một đại sảnh rộng lớn chừng ngàn thước vuông rường cột chạm trổ, có sáu cây cột to cỡ người ôm chống đỡ.
Trong này có hơn hai chục tu sĩ đang đứng ngồi. Có khi vài người tụm lại một nhóm chuyện trò thân cận. Cũng không thiếu kẻ độc lai độc vãng, nhắm mắt dưỡng thần vẻ mặt kiêu căng.
Nghe tiếng bước chân các tu sĩ nghiêng đầu nhìn ra, mấy chục ánh mắt dò xét Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm khiến hai người vô cùng căng thẳng, bước chân cũng ngừng lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Bất luận tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nào bị nhiều Ngưng Đan Kỳ cao thủ nhìn tới đều có cảm giác như vậy. Các Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thấy rõ tu vị của hai người thì không thèm để ý, tiếp tục quay đầu trò chuyện. Tuy vậy Lâm Hiên cảm giác có mấy người có chút hâm mộ lẫn đố kỵ
Ngay cả Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng thể hiện như vậy, Giao dịch lần này rốt cuộc có gì cổ quái?
Đối mặt nhiều tiền bối cao thủ Lâm Hiên hơi cúi đầu, lúc này vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm cũng nghiêm trọng, hai người im lặng đi vào một góc sảnh.
Lúc này Lâm Hiên không dám lỗ mãng dùng thần thức, lặng lẽ đem ánh mắt đánh giá tình cảnh chung quanh.
Hàn Hứa!
Hắn vẫn vận đạo bào đỏ thẫm, còn tới sớm hơn hai người bọn Lâm Hiên. Thần sắc cung kính đứng phía sau một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ. Dung mạo hai người có vài phần tương tự, có lẽ là có quan hệ huyết thống. Ở U Châu, gia tộc tu tiên lớn cũng không hề thiếu Ngưng Đan Kỳ cao thủ.
Không ngờ Hàn Hứa cũng đang liếc mắt qua Lâm Hiên, ánh mắt hai người giao phong. Trong mắt Hàn Hứa lộ rõ thái độ thù địch không chút kiêng kỵ.
Lâm Hiên thầm hừ lạnh không coi vào đâu, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Thời gian thêm chừng một nén nhang, có thêm một số tu sĩ Ngưng Đan Kỳ tiến vào, nhưng chính ma lưỡng đạo không có lấy một người.
Thời gian tiếp tục trôi qua, các tu sĩ bình thản chờ đợi.
Két! Một âm thanh nặng nề truyền đến, một cánh cửa khác trong đại điện mở ra, một vị tu sĩ râu tóc bạc trắng vận một chiếc hoàng bào đi vào. Các tu sĩ đều quay đầu lại, không ít người lộ ra vẻ mặt cung kính.
Lão giả này tướng mạo bình phàm nhưng tu vị đã đến cảnh giới giả anh, chính là đương kim chưởng môn Thiên Mục Phái, Khô Mộc chân nhân.
Khô Mộc chân nhân mỉm cười ôm quyền ,hướng về phía đám người xá dài:
"Hoan nghênh các vị đồng đạo tới Thiên Mục Sơn, Thật vất vả cho các vị đạo hữu. Thời gian cũng không có nhiều. Xin mời các vị tự nhiên đưa ra bảo vật để tệ phái cùng đồng đạo được chiêm ngưỡng""Đâu có, đâu có…"Các Ngưng Đan Kỳ cao thủ đều mỉm cười đáp lại. Đi chuyến này mục đích chủ yếu muốn xem tài liệu đặc biệt của Thiên Mục Sơn nên chưa ai động thủ. Nếu không hội giao dịch Ngưng Đan Kỳ tu sĩ chỗ nào cũng có, cần gì đi nghìn dặm xa xôi tới đây.
Khô Mộc chân nhân cũng biết rõ, mới rồi chỉ là lời lẽ khách sáo, Ngừng lại một chút lão mở miệng:
"Các vị đạo đã hữu khiêm nhường. Như vậy lão phu xin mạn phép tự bêu xấu, ha ha!""Chân nhân xin cứ tự nhiên."Lâm Hiên tập trung chú ý. Mặc dù tài liệu ở đây hiển nhiên xa xỉ nhưng Vạn Tượng Thảo ngoài luyện chế Ngưng Thần Đan thì cũng không có công dụng khác. Hắn không lo có tiền bối tranh dành.
Thấy đám người chăm chú, Khô Mộc chân nhân phất tay bào, ba cái hộp nhỏ xuất hiện, được một tầng sáng xanh lam nâng lơ lửng trong không trung.
Đạo pháp huyền diệu khiến người xem khâm phục, nhưng ở đây gồm toàn các tu sĩ cao cấp đi nhiều biết rộng, không ai để lộ ra dị sắc gì.
Khô Mộc chân nhân bấm tay bắn ra một đạo bạch quang đem một nắp hộp mở ra. Bên trong bay ra một tấm linh phù xanh lóng lánh chừng nửa cỡ bàn tay. Mặt trên còn phát ra kim quang, hoa văn như ẩn như hiện, thật là bất phàm.
Chỉ thấy Khô Mộc chân nhân vuốt râu mở miệng :
"Đây là một tấm Địa Giai trung cấp Phù do tệ phái luyện chế ra "Quả nhiên là Địa giai phù, Lâm Hiên tập trung chú ý. Nhưng chung quanh tu sĩ phần lớn lộ ra vẻ thất vọng.
Địa giai linh phù tuy là rất hiếm ở phường thị mua nhưng đối với Ngưng Đan Kỳ tu sĩ không phải là bảo vật trân quý.
Khô Mộc chân nhân đem phản ứng của đám người thu vào mắt, trên mặt không chút khác lạ, tiếp tục mỉm cười giải thích:
"Tệ phái mặc dù nơi Bắc cương xa xôi thần thông không thể sánh với các vị đồng đạo. Nhưng với quang độn thuật cũng có vài phần tâm đắc. Linh Phù này là Địa Giai trung cấp pháp thuật, khi sử dụng có thể đi ngàn dặm trong nháy mắt.""Ngàn dặm trong nháy mắt?"Tuy Khô mộc chân nhân vẫn dùng lời lẽ khách sáo nhưng đám tu sĩ thầm rúng động. Thiên Mục Phái hiện không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ nhưng đạo pháp thần thông vô cùng.
Nhất là khi đối địch chạy trốn càng là cực kỳ thần diệu, đi ngàn dặm trong nháy mắt khoa trương một chút nhưng nếu không phải cảnh giới đối phương cao hơn rất nhiều, hoặc tu luyện công pháp đặc biệt thì đem Phù này đem sử ra, có thể dễ dàng tẩu thoát.
Mấy ngàn năm qua từng có người có ý nghĩ lẻn vào Thiên Mục Phái. Môn phái này không có bí thuật như quỷ đạo nhưng tâm cảnh lại chú ý nhập thế, huyền môn bí thuật chú trọng tâm ý chi thủy, Đạo pháp rất kỳ lạ đi một đường riêng. Tỷ như bí thuật ngày đi ngàn dặm này cho dù là có người lấy được công pháp, cũng không cách nào học được.
Lúc này không ít người đã xoa tay.
"Xin hỏi chân nhân, linh phù này là do ai chế tạo?" Một hắc bào tu sĩ mở miệng.
Đám người giật mình, vị đạo hữu này đúng là suy nghĩ nhanh nhẹn. Phải biết cùng một loại pháp thuật nhưng do hai người khác nhau thi triển thì uy lực cũng khác một trời một vực.
"Là lão phu đích thân chế tạo." Khô mộc chân nhân mỉm cười:
"Nếu đạo hữu cảm thấy hứng thú, thì chỉ cần hai ngàn khối tinh thạch."Hai ngàn tinh thạch!
Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau im lặng không nói. Tuy là Ngưng Đan Hậu Kỳ tu sĩ luyện chế nhưng dù sao cũng chỉ là một tấm Địa Giai trung cấp phù mà thôi. Nhìn từ phương diện nào tựa hồ cũng quá mắc a!
Không người nào coi tinh thạch như như lá cây. Hội giao dịch vừa mới bắt đầu, càng về sau đồ vật trân quý xuất hiện càng nhiều, cho nên lúc này các tu sĩ không dễ gì mở hầu bao.
Thân là chưởng môn một phái, trên mặt Khô Mộc chân nhân cũng không lộ vẻ thất vọng. Lão vẫy tay một cái, đem hộp gỗ thu lại, ngần ngừ đang muốn đem linh Phù thu vào.
"Tiền bối, có thể cho vãn bối xem qua Linh Phù một chút chăng?"Một âm thanh trầm ổn truyền đến tai, Khô Mộc chân nhân quay sang thấy một thiếu niên bình phàm đang đi tới, tu vị chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.
Có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lão khôi phục thường sắc. Khẽ mỉm cười đem Linh Phù hóa thành một đạo lục quang bay vào tay Lâm Hiên.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, Địa giai phù này quả nhiên rất khác Nhân giai phù. Mềm mượt như là da lông một loại yêu thú nào đó.
Lâm Hiên mặc dù là lần đầu tiếp xúc Địa giai phù, nhưng đã sớm hiểu về nó.
Địa giai pháp thuật uy lực mạnh mẽ, chứa đựng lượng linh lực lớn hơn rất nhiều so với Nhân giai phù, tài liệu chế phù bình thường không thể chịu được, nhất định phải cần da lông yêu thú.
Suy nghĩ một lát, hắn lấy ra một túi trữ vật từ bên hông đưa tới Khô Mộc chân nhân:
"Tiền bối, vãn bối mua tấm linh phù này.""Ồ! Tiểu đạo hữu chịu thu vào thật là tốt"Lâm Hiên lần nữa trở về góc sảnh.
"Chúc mừng đại ca!" Điền Tiểu Kiếm nhấc tay nói.
"Hà. Những bảo vật về sau chắc không dễ mua. Tại hạ không muốn lần này về tay không mà thôi." Lâm Hiên hờ hững nói, đối phương có tin hay không cũng không quan hệ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHội giao dịch tiếp tục.
Vừa bán được linh phù. Vẻ mặt Khô Mộc chân nhân vẫn bình thản nhưng trong lòng khá vui mừng.
Lão lại bấm tay bắn ra một đạo bạch quang đem cái hộp thứ hai mở ra. Lần này xuất hiện là cái bình nhỏ làm bằng một chất liệu như thủy tinh, bên trong chứa hơn nửa dung dịch màu lam nhạt.
Sau đó Khô Mộc chân nhân bắt đầu giới thiệu.
***
Thời gian trôi rất nhanh, đã đến gần giữa buổi, tài liệu của Thiên Mục Phái quả nhiên bất phàm, không uổng công các Ngưng Đan Kỳ cao thủ từ đường xa mà đến.
Những bảo vật lấy ra ngày càng quý giá, thậm chí khiến các tu sĩ tranh đoạt một hồi.
Vẻ ngoài Lâm Hiên vẫn bình thản nhưng trong lòng có chút khẩn trương.
Dù đến thời điểm này Khô Mộc chân nhân từng lấy ra hai cây linh dược quý giá đã sớm tuyệt tích, nhưng không phải là Vạn Tượng Thảo.
Từ lời của chưởng quầy dược tiệm. Lâm Hiên nghĩ tới một loại khả năng, lần này Thiên Mục Sơn không có ý định lấy ra.
Chẳng lẽ hắn lại mở miệng yêu cầu? Nhưng rất khả năng biến khéo thành vụng.
Lâm Hiên thầm suy nghĩ đối sách. Trải qua khổ chiến mới tới được đây, hắn đương nhiên không muốn lại trở về với chỉ một tấm linh Phù.
Nói đến Địa giai linh Phù, giá hai ngàn tinh thạch quả thật hơi cao tuy nhiên Lâm Hiên cũng từng nghe nói Pháp thuật Ngàn dặm trong chớp mắt tác dụng vô cùng.
Quả thực không nên xem thường, Binh pháp có câu, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng kế, nói không chừng linh phù này có thể cứu hắn một mạng nhỏ! Lâm Hiên làm gì cũng để lại một đường rút.
Hội giao dịch đến gần hồi kết, Khô Mộc chân nhân thỉnh thoảng lấy ra pháp bảo, Linh Khí, xương cốt da lông yêu thú nhưng không có linh thảo...
Hy vọng càng ngày càng xa vời khiến chân mày Lâm Hiên cau lại. Lúc này Khô Mộc chân nhân đang trao đổi thì đột nhiên giật mình. Trên mặt lão hiện vẻ cổ quái, vội v đem pháp bảo thu về chắp tay nói:
"Thứ lỗi, có một vị tiền bối đến, lão phu cần đi nghênh đón một chút."Nói xong không đợi các tu sĩ trả lời, thân hình thoáng qua hóa thành một đạo hồng quang, từ đại điện bay vụt ra.
Tiền bối!?
Nghe điều này Lâm Hiên giương mắt kinh hãi, Khô mộc chân nhân là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn, lão gọi tiền bối .. Chẳng phải là Nguyên Anh kỳ lão quái sao?
Lại có lão quái trong truyền thuyết tới nơi này khiến hắn bất ngờ. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ cần dùng bảo vật thì thường có môn nhân đệ tử cung phụng.
Tâm tư dao động mãnh liệt nhưng Lâm Hiên rất mau lấy lại bình thản. Hắn khẽ thở ra quay sang nhìn chung quanh.
Chỉ thấy vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm ngỡ ngàng, toàn thân run rẩy, dù hắn giỏi về ngụy trang nhưng hiện tại cũng hoảng hốt vô cùng.
Còn Hàn Hứa hai tay nắm chặt, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ánh mắt lại nhìn sang Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm tràn đầy thái độ thù địch, thậm chí có sát khí lóe lên..
Song phương không oán không cừu, mặc dù tâm tư tinh tế nhưng lúc này Lâm Hiên cũng không hiểu nổi.
Đương nhiên hắn chỉ là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, Lâm Hiên còn không để vào mắt. Ngược lại tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ tướng mạo tương tự như hắn mới cần phải đặc biệt chú ý.
Khô Mộc chân nhân không cáo mà từ quả thực thất lễ nhưng các Ngưng Đan Kỳ cao thủ dường như biết điều gì, sắc mặt cũng không có gì là bất mãn.
Trái lại đám này còn dùng ánh mắt quái dị quét tới quét lui trên người Lâm Hiên, Điền Tiểu Kiếm và Hàn Hứa.
Chân mày Lâm Hiên cau lại thầm cười khổ, xem ra ở đây chỉ có hắn và Điền Tiểu Kiếm là hoàn toàn không biết gì cả!
Hai người chưa chính diện giao phong, hiện tại hoàn cảnh có phần tương tự nên đồng bệnh tương lân. Lâm Hiên quay sang đang muốn thương lượng cùng Điền Tiểu Kiếm thì sắc mặt đại biến, một luồng áp lực vô cùng cường đại không thể tưởng tượng nổi từ bên ngoài truyền vào!
Cốt truyện hình như 80% giống phàm nhân tu tiên