BẠN CÙNG BÀN CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI


Buổi hẹn nhau đi cắm trại vẫn diễn ra chỉ là có bảy con mắt đang nhìn chằm chằm một người, tay bọn họ vẫn cầm chặt cái túi dụng cụ khó hiểu.
Liễu Thanh đứng trước mặt bọn họ, cũng cầm túi đồ cắm trại đang ngại ngùng lén lút nhìn Tống Thụy, bỗng chốc mọi người đưa mắt nhìn cậu ta, xong lại nhìn Liễu Thanh.
Đùa sao? Cậu ấy đến đây là để xin đi cắm trại cùng bọn cô, Lư Mỹ đứng khoanh tay nhìn cũng có chút không vui, túi đồ cô nàng được Từ Cảnh cầm.
Lục Nhiên Thành cũng không mấy để tâm, ánh mắt vẫn vương lên người của Đinh Tiếu, chưa từng đi chuyển, hôm qua bọn họ còn cùng nhau đi mua sắm đồ cắm trại.
Nghĩ đến chuyện ban đêm ở cùng với cô thôi da đầu cậu đã căng cứng, mà đỗ mồ hôi vì hồi hộp.
“ Thật ra lúc trước tôi chỉ là có chút không thích Đinh Tiếu nên mới như thế, bây giờ tôi biết rồi Đinh Tiếu rất tốt những người xung quanh cậu ấy cũng tốt.

Mọi người có thể tha lỗi cho tôi không? ” Liễu Thanh khó khăn nói ra nổi lòng của mình, lần trước ở tiệm bánh ngọt cô đã hiểu ra.
Đinh Tiếu không phải người dễ ức hiếp, chỉ là chán ghét không muốn dôi co tính xổ với cô ta nên mới im lặng không nói, cho nên cô ta đột nhiên cảm nhận được bản thân quá trẻ con lại còn làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.
Cô mệt mỏi thở dài “ Đến rồi, cũng không thể bỏ cậu ấy lại.


Tống Thụy cậu đi cùng cậu ấy đi, giúp cậu ấy một chút ” dù sao nếu bắt Từ Cảnh hay Tiêu Tuấn Nam đi giúp Liễu Thanh thì bọn họ chắc chắn phản đối.
Tiêu Tuấn Nam chính là không muốn còn Từ Cảnh nếu giúp chắc chắn Lư Mỹ sẽ đạn chết cậu ta.
Bọn họ bắt xe đi đến ngọn núi mà Tiêu Tuấn Nam đã nói, xe cũng không thể lên núi, nói vắng người thì không vắng mà nói đông thì cũng không đúng.
Tiêu Tuấn Nam đi trước cẩn thận giúp Lê Tư Tư ở phía sau, trên vai cô nàng mang balo có chút nặng.

Khiến cô nàng cũng chậm chạp, nhưng Tuấn Nam lại vô cùng nhẫn nại.
“ Có nặng không? hay tôi mang balo cho ” Lục Nhiên Thành lo lắng nhưng không biểu hiện thẳng ra chỉ không lạnh không nóng lên tiếng nói với Đinh Tiếu.
Cô nhìn cậu cũng không biểu lộ cái gì lắc đầu “ Không sao balo cũng không nhiều đồ mà ” cô chậm rãi nối gót theo Tống Thụy ở phía trước, nhưng cô sợ ngã chẳng hiểu sao nhìn ngonn núi lại âm thầm nuốt nước bọt.
“ Sợ sao?, Đừng sợ ông đây ở phía sau giúp cậu ”.
“ Chỉ cần có tôi phía sau, thì cả đời này cậu đừng sợ ngã ” Lục Nhiên Thành vai mang balo, tay cầm túi đồ khom người nói với Đinh Tiếu phía trước, nhưng câu nói đoạn sau lại âm thầm nuốt vào bụng.
Lúc này cô mới hít một hơi, nhấc chân bước lên, cậu cũng ở phía sau chậm rãi quan sát cẩn thận từng chút một.

Không biết leo núi lại muốn cắm trại trên núi cô có phải bị ngốc không?
Nhưng câu nói của cậu thật.
Chỉ cần cô quay đầu lại sẽ nhìn thấy cậu ở phía sau, như vậy cậu sẽ giúp cô đỡ hết cho nên không cần sợ ngã.
Bọn họ phải leo mất một tiếng rưỡi mới có thể đến chỗ cắm trại mà Tiêu Tuấn Nam nói, đúng thật là rất đẹp nha.

Đinh Tiếu đứng nhìn xuống rồi lại ngước lên có chút thích thú, cô nở nụ cười thoải mái, khoảnh khắc đó lại được lưu lại trong điện thoại của Lục Nhiên Thành.
Cậu đứng phía sau nhìn nấm lùn nhà cậu, vui vê thoải mái cảm thấy chuyến đi này cũng không phí phạm chút nào.


Đặt túi đồ xuống thảm cỏ, tay đút túi quần cẩn thận quan sát cô gái nhỏ ở trước mắt.
Nghĩ mệt tầm mười lăm phút bọn họ mới bắt đầu dựng trại, chỉ dựng hai lều to.

Một của đám con gái bọn cô, hai là của đám người của Lục Nhiên Thành.
Liễu Thanh cũng giúp tụi cô một tay dựng liều, cô nhìn thấy cậu ta đúng thật là không có ý định xấu, chẳng lẽ có vị nào đã thông kinh mạch, hay thông não cậu ta rồi sao?
Đám người Lục Nhiên Thành nhanh hơn vì bọn họ khoẻ, xong liền sang bọn cô giúp một tay mới có thể xong, với sức lực của bọn cô có khi đến tối vẫn không dựng được lều mất.
Cả đám con gái bọn cô dựng lều xong liền chui vào bên trong, lấy đồ trong balo ra mà sắp xếp, Liễu Thanh nhìn thấy trong cặp Đinh Tiếu có mấy cái chân gà ủ vị liền tò mò.
“ Đinh Tiếu! cậu mang đồ ăn vặt theo sao? ”
Lê Tư Tư và Lư Mỹ đưa mắt nhìn Đinh Tiếu.
Cô đành lấy ra bốn cái chân gà đưa cho mọi người bọn họ mỗi người một cái “ Hôm qua đi mua đồ, tớ đã lén lút mua.

Các cậu không được nói tớ chỉ có bốn cái thôi ” vốn định giấu diếm ăn một mình nhưng không ngờ lại bị Liễu Thanh nhìn thấy.

“ Không nói, không nói ” Ba người bọn họ liền gật gù xua tay giấu chân gà vào trong balo ở ngăn sâu nhất.
Dọn đồ xong bốn ngửi bọn họ đi ra ngoài, đã nhìn thấy đám người Lục Nhiên Thành đã gom về được một ít củi để đốt, Đinh Tiếu cũng biết cắm trại phải đốt lửa trại thì mới vui.
Lục Nhiên Thành nhìn sắc mặt cô có chút không tốt liền nhỏ giọng nhàn nhạt “ Cậu đói à? ”
“ Một chút, leo núi tốn calo như vậy mà ” Cô gật đầu nhìn cậu như một thói quen than vãn đói bụng lúc giải đề.
Cậu lấy trong túi áo khoác hộp sữa dâu đưa cho cô “ Uống đỡ đi, một lát nữa tôi lấy đồ ăn cho cậu ”
Cô cầm lấy gật đầu.
Cậu nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, thì khẽ mỉm cười nhẹ một cái.

Cho dù Đinh Tiếu không thích cậu, thì cậu cũng chỉ có thể từng chút gom nhặt những nụ cười, những biểu cảm mà cô dành cho cậu.
Chỉ có thể ghi lại những khoảnh khắc ơe bên cạnh cô từng chút mà đem cất giữ ở trong lòng, không cho người khác nhìn thấy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi